✫ Chương 035 ✫


 


Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)


 


Trước kia từng nghe người nói: Dưới đèn ngắm mỹ nhân, càng ngắm càng đẹp.


 


Lúc này Hoắc Viễn Hành lại nói: Dưới hoàng hôn ngắm mỹ nhân, cũng là càng ngắm càng đẹp.


 


Dáng người Ninh Như Ngọc rất đẹp, hoàn toàn kế thừa những ưu điểm của Từ thị và Ninh Khánh An. Làn da trắng nõn, dáng người đẹp hấp dẫn, gương mặt trái xoan xinh đẹp, chân mày như núi xa, đôi mắt to sáng ngời, lông mi dài cong như cánh bướm, sống mũi thẳng tắp, môi nhỏ anh đào không son mà đỏ, cổ thon dài trắng nõn, mỗi một chỗ đều gần như hoàn mỹ, không tìm được từ ngữ thích hợp nào để hình dung được vẻ đẹp của nàng. Rõ ràng là nàng đẹp như tiên trong làn khói mờ mịt lại có thể chân thật như vậy mà đứng trước mặt hắn, giống như tiên nữ hạ phàm.


 


Hoắc Viễn Hành không tìm ra được từ ngữ nào thích hợp để hình dung vẻ đẹp của nàng. Chỉ dùng những từ đơn độc như đẹp, quyến rũ, diễm lệ, kiều diễm để hình dung nàng thì quá đơn bạc, hắn cảm thấy như vậy chính là không tôn trọng nàng, hoàn toàn không đủ để hình dung vẻ đẹp của nàng. Vì chuyện này mà lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bất lực. Trước kia hắn chưa bao giờ chú ý đặc biệt như vậy đối với một nữ nhân nào, thậm chí hắn đã vắn hết óc chỉ để tìm từ ngữ thích hợp hình dung vẻ đẹp của nàng, sợ từ ngữ không tốt sẽ làm tổn thương đến nàng.


 


Hắn nghĩ, hình như hắn đã trúng độc!


 


Ninh Như Ngọc đã dẫn Bích Hà đi lên bậc thang, hành lễ với Hoắc Viễn Hành một cái, dịu dàng nói: "Vì sao Hầu gia lại đứng đây?"


 


Hoắc Viễn Hành nhìn chằm chằm thân ảnh màu hồng trước mắt, lần đầu tiên không biết nên đặt ánh mắt ở nơi nào. Có điều cũng may là loại tâm tình này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, hắn rất nhanh đã tìm được phương thức ứng đối, gương mặt anh tuấn, biểu tình vẫn là núi băng ngàn năm không đổi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Hóng mát."


 


Lúc trước ngồi ở trong phòng, Từ thị và Ninh Khánh An đang nói chuyện, những chuyện như là buổi tối ăn gì, cũng không có một động tác dư thừa nào. Có điều chỉ cần ánh mắt và nụ cười như vậy, hắn cũng có thể nhìn ra tình cảm thân mật giữa hai bọn họ, hắn là một người ngoài, đợi ở bên cạnh cũng không thích hợp, nên viện cớ đi ra ngoài sân đứng một chút.


 


Cảnh sắc trong sân không tệ, hắn vừa đi ra đứng một lúc, không quá nửa khắc đã thấy Ninh Như Ngọc chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, không tự chủ được mà bị dáng người uyển chuyển của nàng hấp dẫn.


 


Lúc này có hai nha hoàn ra mời bọn họ vào dùng bữa, bữa tối đặt ở phòng khách, hai người liền cùng nhau tiến vào.


 


Phòng khách không xa, chỉ cần đi mấy bước là tới.


 


Từ thị và Ninh Khánh An thấy Hoắc Viễn Hành và Ninh Như Ngọc cùng nhau tiến vào, liền đứng dậy mời Hoắc Viễn Hành vào ngồi, chờ Hoắc Viễn Hành ngồi xuống, Ninh Khánh An mới ngồi ở bên phải người hắn, Từ thị ngồi bên cạnh Ninh Khánh An, Ninh Như Ngọc ngồi bên cạnh Từ thị.


 


Trên bàn bày ra bữa rối phong phú, món Ninh Như Ngọc làm là Quế hoa đường ngẫu và giấm cá Tây hồ vừa vặn đặt ở trước mặt Hoắc Viễn Hành. Sau đó, Hoắc Viễn Hành giơ đũa lên trực tiếp đưa tay tới món Quế hoa đường ngẫu bày ở trước người, chính xác mà gắp lên một miếng Quế hoa đường ngẫu bỏ vào trong chén của mình.


 


Hoắc Viễn Hành cúi đầu cắn một cái, ngó sen đã được nấu mềm, tràn đầy mùi thơm của hoa quế và vị ngọt của đường, nếp ở bên trong cũng rất mềm dẻo. Hắn nhai tỉ mỉ, hương vị ngọt ngào ở trong miệng, mùi hương rất thơm, mùi vị cũng rất ngon.


 


"Ăn rất ngon." Hoắc Viễn Hành ngẩng đầu lên khen một câu, rõ ràng là trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa nào nhưng người khác vẫn nghe ra được sự hài lòng trong lời nói của hắn.


 


"Thích ăn thì ăn nhiều thêm một chút." Ninh Khánh An vô cùng tin tưởng tay nghề của Ninh Như Ngọc. Nghe được lời khen của Hoắc Viễn Hành thì rất cao hứng, vội vàng gắp thêm cho Hoắc Viến Hành hai miếng Quế hoa đường ngẫu.


 


Hoắc Viễn Hành cảm ơn xong lại cúi đầu ăn. Động tác ăn của hắn không khiến cho người khác cảm thấy là ăn như hổ đói, cổ nuốt miệng nhét, nhưng vẫn là ăn rất nhanh, phút chốc đã ăn xong hết hai miếng Quế hoa đường ngẫu.


 


Mắt thấy Hoắc Viễn Hành rất nhanh đã ăn xong hai miếng Quế hoa đường ngẫu, Ninh Như Ngọc nhìn Quế hoa đường ngẫu trong đĩa rất nhanh đã giảm bớt, không khỏi có chút nóng nảy. Tổng cộng nàng làm không có nhiều, mới đây mà đã hết một phần ba, Từ thị và Ninh Khánh An còn chưa có ăn miếng nào đâu.


 


"Nương, người nếm thử tay nghề của con một chút đi. Cha, người cũng ăn một miếng đi." Ninh Như Ngọc vội vàng gắp lên một miếng cho Từ thị, lại gắp thêm miếng nữa cho Ninh Khánh An, chính là một bộ dạng sốt ruột sợ bọn họ không được ăn.


 


Hoắc Viễn Hành nhàn nhạt liếc nhìn bộ dạng nóng lòng của Ninh Như Ngọc, đũa đang đưa ra giữa không trung thì dừng lại một chút, cuối cùng rẽ một khúc ngoặt, chuyển hướng sang giấm cá Tây hồ ở bên cạnh. Toàn bộ quá trình Hoắc Viễn Hành làm lưu loát như nước chảy mây trôi, không để cho người khác có cơ hội phát hiện ra điểm khác thường.


 


"Đình Đình, con cũng ăn đi." Từ thị gắp lên một miếng Quế hoa đường ngẫu, sau đó lại gắp thịt ngỗng kho tàu cho nàng.


 


"Cảm ơn nương." Ninh Như Ngọc cười ngọt ngào nói.


 


Đúng lúc Hoắc Viễn Hành giương mắt nhìn thấy. Thấy trên mặt Ninh Như Ngọc nở nụ cười ngọt ngào, mi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, má lúm đồng tiền bên má phải lộ ra thật đẹp mắt, mê hoặc người khác muốn đưa tay ra bóp lấy gương mặt của nàng.


 


"Hầu gia, uống một ly." Ninh Khánh An cười, rót cho Hoắc Viễn Hành một ly rượu, sau đó đặt ly rượu trắng sứ chứa đầy rượu vào trong tay hắn.


 


Hoắc Viễn Hành cũng không cự tuyệt, dứt khoát nói: "Được. Kính Ninh đại nhân."


 


"Là ta kính Hầu gia mới đúng. Đa tạ Hầu gia đã cứu tiểu nữ." Ninh Khánh An giơ ly rượu lên uống cạn.


 


Sau đó hai người lại uống thêm vài ly rượu, cho đến khi bình rượu Nữ Nhi Hồng thượng hạng đã thấy đáy. Tửu lượng của Ninh Khánh An kém, uống đến mặt đều đỏ lên, nói chuyện cũng không còn lưu loát, lại nhìn Hoắc Viễn Hành ở bên cạnh, gương mặt vẫn ổn định như cũ, trên mặt một chút biến hóa cũng không có, uống rượu như uống nước vậy, không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với hắn.


 


Uống rượu cũng đã uống gần hết, thức ăn cũng đã ăn gần xong, bốn người di chuyển sang bên cạnh uống trà, nha hoàn đi lên dọn thức ăn xuống. Lúc nha hoàn bưng đĩa Quế hoa đường ngẫu đi ngang qua Ninh Như Ngọc, toàn bộ đĩa trống không. Ninh Như Ngọc nhớ lúc dùng bữa, nàng cùng Từ thị còn có Ninh Khánh An mỗi người chỉ ăn một miếng, bây giờ cả đĩa trống không, chắc hẳn những miếng quế hoa đường ngẫu còn lại đều ở trong bụng Hoắc Viễn Hành.


 


Ninh Như Ngọc cảm thấy, hình như mình đã phát hiện ra một bí mật nhỏ, chính là hắn dường như rất thích ăn ngọt. Nàng vốn nghĩ rằng một người lãnh đạm lạnh lùng như hắn hẳn là không thích ăn ngọt mới đúng, không nghĩ tới là ngoài suy đoán của nàng, hắn lại ăn hết đĩa Quế hoa đường ngẫu.


 


Không biết hắn có cảm thấy ngán hay không?


 


Bên cạnh, Ninh Khánh An đã uống rượu say, kéo Hoắc Viễn Hành lại nói chuyện lải nhải. Ví dụ như nói ông tán thưởng hắn như thế nào, coi trọng hắn ra sao, còn rất thích người con rể này, đa tạ hắn đã cứu nữ nhi của ông trong lúc nguy cấp, Từ thị và Ninh Như Ngọc nghe xong chỉ muốn đỡ trán.


 


Toàn bộ quá trình, nét mặt của Hoắc Viễn Hành đều rất bình tĩnh, ánh mắt chuyên chú nghe ông nói, cũng không tùy ý chen ngang, cho đến cuối cùng Ninh Khánh An hỏi hắn cảm thấy như thế nào, hắn mới khẽ gật đầu nói: "Những thứ này đều là chuyện ta nên làm."


 


Dường như Ninh Khánh An rất hài lòng với câu trả lời này, gương mặt tươi cười, vui vẻ gọi Hoắc Viễn Hành cùng uống trà. Hoắc Viễn Hành cũng rất nghe lời mà nâng ly trà lên uống, Ninh Khánh An tiếp tục hài lòng khen ngợi.


 


Một khắc sau, Hoắc Viễn Hành đứng dậy nói: "Sắc trời đã tối, hôm nay làm phiền đã lâu, không tiện làm phiền thêm nữa, liền cáo từ."


 


Ninh Khánh An nói vài câu giữ lại, Hoắc Viễn Hành kiên trì muốn đi, Ninh Khánh An cũng không ép người ở lại, không biết có phải ông uống say rồi nên không nhìn rõ người hay không mà lại chỉ vào Ninh Như Ngọc phân phó: "Ngươi đi tiễn Hầu gia."


 


Lời này nói ra ngay trước mặt mọi người, Hoắc Viễn Hành cũng nghe thấy, Ninh Như Ngọc cũng không thể nói là nàng không muốn đi. Từ thị nhìn trái nhìn phải cũng không biết làm sao, đành dặn dò Ninh Như Ngọc tiễn Hoắc Viễn Hành rời phủ.


 


"Hầu gia, mời đi bên này." Ninh Như Ngọc cũng không thể làm gì khác hơn là tiến lên dẫn Hoắc Viễn Hành ra ngoài.


 


Hoắc Viễn Hành gật đầu với nàng, sau đó cất bước đi ra ngoài.


 


Ra khỏi Quế Hương Uyển, dọc theo đường mòn đi ra bên ngoài. Vốn là Ninh Như Ngọc đi ở phía trước dẫn đường, không biết có phải do bước chân nàng quá nhỏ hay không, hay là do bước chân của Hoắc Viễn Hành tương đối lớn mà trong lúc vô tình hắn và nàng đã đi ngang hàng với nhau.


 


Bên trong đèn lồng tản ra ánh sáng màu vỏ quýt, ngọn đèn chiếu sáng một tấc vuông, hai người sóng vai đi trên đường mòn ở vườn hoa. Thân hình Hoắc Viễn Hành cao lớn, Ninh Như Ngọc lại nhỏ bé xinh xắn, trên người hắn lộ ra khí tức mạnh mẽ vây xung quanh nàng, không khí mơ hồ lộ ra tình cảm không nói rõ ra được, giống như đôi tình nhân gặp riêng vào ban đêm vậy.


 


Ninh Như Ngọc há miệng, muốn nói gì đó để hóa giải không khí quái dị này, nhưng lại không biết nói từ đâu. Dũng khí này giống như kiểu đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn, đến cuối cùng nàng cũng chỉ mím môi mà thôi.


 


Nhạy bén như Hoắc Viễn Hành sao có thể không phát hiện ra nàng muốn nói lại thôi, vốn là định chờ nàng mở miệng, hắn chỉ nghe, ai ngờ cuối cùng nàng chỉ há miệng nhưng lại không nói.


 


"Nàng làm đồ ăn rất ngon." Cuối cùng vẫn là Hoắc Viễn Hành mở miệng: "Lần sau còn có cơ hội thưởng thức tài nấu nướng của nàng không?"


 


Nghe được lời khen ngợi của Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc hơi ngẩn người. Nàng nghĩ hắn là người lãnh đạm như vậy, không ngờ tới sẽ nói ra những câu này, đúng là bất ngờ.


 


"Sau này vẫn còn có cơ hội." Ninh Như Ngọc khẽ mỉm cười. Trong đầu nàng nghĩ, nàng và hắn được Cảnh Tuyên Đế tứ hôn, chắc chắn nàng sẽ gả cho hắn, sau này sẽ có rất nhiều thời gian sống bên nhau, đương nhiên là có cơ hội nấu cơm cho hắn ăn.


 


Dường như Hoắc Viễn Hành cũng nghĩ đến điểm này, nhìn nàng nói: "Vất vả cho nàng."


 


Ninh Như Ngọc nghiêng đầu nhìn hắn, cũng không biết hắn nói vất vả là vất vả chuyện gì. Hoắc Viễn Hành cũng không có giải thích, Ninh Như Ngọc cũng không có hỏi lại, hai người cứ như vậy một đường đi ra ngoài.


 


Chỉ chốc lát sau là đến cửa phủ, Ninh Như Ngọc đưa mắt nhìn Hoắc Viễn Hành lên ngựa, Hoắc Viễn Hành nhìn nàng nói cáo từ, Ninh Như Ngọc đáp lại một câu trên đường bình an, Hoắc Viễn Hành gật đầu, thúc vào bụng ngựa nhanh chóng rời đi.


 


Ninh Như Ngọc trở về muốn đi đến Quế Hương Uyển thăm Ninh Khánh An, mới vừa đến cửa Quế Hương Uyển, có nha hoàn tiến lên nói: "Nhị phu nhân đã hầu hạ Nhị lão gia nghỉ ngơi, Nhị phu nhân nói cả ngày nay Tứ cô nương cũng đã mệt, nên sớm trở về nghỉ ngơi."


 


"Cha ta không có chuyện gì chứ?" Ninh Như Ngọc nhìn phòng chính hỏi.


 


Nha hoàn nói: "Không có chuyện gì, Nhị lão gia đã uống canh giải rượu rồi. Tứ cô nương không cần quá lo lắng."


 


"Vậy thì tốt. Ngươi nhớ chuyển lời lại với nương của ta là ta đã trở về, ngày mai sẽ tới thỉnh an."


 


"Nô tỳ đã rõ." Nha hoàn cung kính nói. Ninh Như Ngọc lại nhìn về phòng chính một chút, trong lòng cũng biết nếu quấy rầy sẽ không tiện nên xoay người trở về.


 


Bên trong phòng, Từ thị ngồi ở mép giường cầm khăn lau mặt cho Ninh Khánh An. Ninh Khánh An uống rượu nên có chút mơ hồ, trong miệng nói nhỏ, không biết là đang nói những gì. Từ thị cúi người hỏi hắn nói cái gì, hắn cũng chỉ ngước mắt lên nhìn Từ thị một cái, hạ thấp giọng gọi một tiếng ấu nương.


 


Từ thị nhìn bộ dạng của Ninh Khánh An mà buồn cười lắc đầu một cái, lau mặt cho hắn xong đang định đứng dậy thì bị Ninh Khánh An bắt cổ tay lại, trên tay dùng lực kéo bà trở về, sau đó lại xoay người đặt bà xuống dưới thân...


 


Đêm đã khuya, ý xuân cũng rất nồng.


 


Hoắc Viễn Hành cưỡi ngựa tở về Vũ An Hầu phủ, xuống ngựa liền đem dây cương ném cho tiểu tư trước cửa, sau đó tiến vào phủ, đi đến chính viện của Sùng An Đường.


 


Vừa đi đến cửa Sùng An Đường, đã nhìn thấy một cô nương mặc y phục màu xanh lục dẫn theo nha hoàn cầm hộp đựng thức ăn đang đứng ở cửa nói chuyện với Trần ma ma. Cô nương đó hỏi Trần ma ma: "Ma ma, khi nào thì Hầu gia trở về?"


 


Trần ma ma rõ ràng là bị quấn lấy, không kiên nhẫn được mà qua loa tùy tiện nói: "Đường Nhị cô nương, người đi về trước đi. Nô tỳ cũng không biết khi nào thì Hầu gia trở về."


 


"Hầu gia đã ra ngoài lâu như vậy rồi, sao còn chưa trở về?" Đường Nhị cô nương Đường Linh có chút nóng nảy nói.


 


"Đó cũng không phải là chuyện mà một nô tỳ như ta có thể biết được." Trần ma ma thật muốn trợn mắt lên mà mắng nàng ta. Nếu không phải nghĩ đến chuyện nàng ta là cháu gái nhà mẹ đẻ của Nhị phu nhân Đường thị, Nhị phu nhân Đường thị lại tự tay nuôi dưỡng Hoắc Viễn Hành, có ơn đối với Hoắc Viễn Hành thì bà đã sớm sai người đuổi Đường Nhị cô nương ra ngoài rồi. Theo đuổi Hầu gia tới tận cửa Sùng An Đường, thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết Đường gia dạy dỗ nàng ta như thế nào!


 


Cho dù Đường Linh nói những lời khen để lấy lòng Trần ma ma, nhưng Trần ma ma chính là dầu muối không ăn. Đường Linh đối với Trần ma ma rất oán hận nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng thất vọng bĩu môi, không cam lòng mà xoay người rời đi.


 


Còn chưa đi được hai bước, Đường Linh nhấc mắt lên đã nhìn thấy Hoắc Viễn Hành đứng ở cách đó không xa. Gương mặt mới vừa rồi còn tràn đầy thất vọng, rất nhanh đã lộ ra nụ cười, nâng váy vui vẻ chạy thẳng tới trước mặt Hoắc Viễn Hành, đưa tay muốn kéo lấy tay áo hắn: "Minh Tông ca ca, ca đã về rồi, muội đợi ca đã lâu..."


 


Minh Tông là tên tự của Hoắc Viễn Hành.


 


Hoắc Viễn Hành nhanh chóng bước sang bên cạnh một bước, tránh khỏi tay đang đưa tới của Đường Linh, làm cho nàng ta chỉ bắt được không khí. Đường Linh không cam lòng, lại muốn đưa tay kéo, Hoắc Viễn Hành cũng không thèm nhìn tới nàng ta mà cất bước đi về phía trước, trực tiếp gạt nàng ta sang một bên.


 


Đường Linh lại tiếp tục bắt lấy không khí, trong mắt thoáng qua tia tức giận, nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Viễn Hành, cắn chặt răng, vẫn chưa từ bỏ ý định, cố ý đuổi theo: "Minh Tông ca ca, ca chờ muội một chút..."


 


Tác giả có lời muốn nói:


Ninh Như Ngọc cười hỏi: Ăn ngọt nhiều như vậy có ngán không?


Hoắc Viễn Hành cười nhạt: Nàng nói xem.


 


Lời của editor: Hoắc Viễn Hành trúng độc rồi. :vvv

✫ Chương 036 ✫
 
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Noãn Noãn)
 
Hoắc Viễn Hành căn bản không để ý tới Đường Linh, sải bước đi về phía trước, Đường Linh vẫn luôn theo ở phía sau, nở nụ cười lấy lòng nói: "Muội tự làm súp ngọt, đã làm trong thời gian rất lâu, Minh Tông ca ca uống một chén đi."
 
"Trần ma ma." Hoắc Viễn Hành đã đi đến cửa viện, bước một bước dài vào cửa, đầu cũng không quay lại nói: "Không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được vào Sùng An Đường."
 
"Vâng." Trần ma ma rất nhanh trả lời, đưa mắt nhìn Hoắc Viễn Hành đi vào trong sân, quay đầu lại nghiêm mặt nói với Đường Linh: "Đường Nhị cô nương, mời cô nương trở về."
 
"Nhưng ta đã tự mình làm súp ngọt..." Đường Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Viễn Hành, thấy bóng người hắn đã biến mất ở cửa thư phòng.
 
Trần ma ma liếc nhìn hộp đựng thức ăn mà nha hoàn đang xách trong tay, trong lòng bà đã có chủ ý, nhếch mép giễu cợt nói: "Nói thật với cô nương, cho tới bây giờ Hầu gia đều không ăn đồ ngọt, cô nương vẫn nên trở về đi."
 
"Cho tới bây giờ đều không ăn đồ ngọt..." Đường Linh lẩm bẩm trong miệng, có chút không dám tin. Tại sao nàng không biết chuyện này? Tại sao cô mẫu không nói với nàng?
 
Đường Nhị cô nương Đường Linh nghe theo lời cô mẫu của mình là Đường thị nên mới tới đây lấy lòng Hoắc Viễn Hành, nhưng không nghĩ tới Hoắc Viễn Hành lại vô tình như vậy, căn bản chính là một chút mặt mũi cũng không cho nàng, hốc mắt liền đỏ vì cảm thấy ủy khuất.
 
Trần ma ma quan sát Đường Linh đang muốn khóc lên, thầm nói, Đường Nhị cô nương đúng là không biết suy nghĩ, muốn lấy lòng Hầu gia bọn họ mà ngay cả sở thích của Hầu gia cũng không biết mà đã dám tới cửa, đúng là dại dột, khó trách bị người làm tổn thương.
 
Đường Linh bị ủy khuất, dẫn nha hoàn uể oải rời đi.
 
Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Trần ma ma lắc đầu một cái.

 
Trong thư phòng Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành uống một lúc hai ly trà lớn mới đè xuống được vị ngọt trong cổ. Vừa rồi ăn quá nhiều Quế hoa đường ngẫu, trong miệng ngọt đến phát ngán, nhưng trong lòng lại có dòng nước ấm ngọt ngào chảy xuôi.
 
. . .
 
Đường Nhị cô nương Đường Linh ủy khuất dẫn nha hoàn trở về Nhị phòng bên kia.
 
Nhị phu nhân Đường thị đang ở trong phòng nói chuyện với nhi tử Hoắc Viễn Thành. Lúc trước Hoắc Viễn Thành đi theo làm việc cho Tứ hoàng tử, Tứ hoàng Tử lại rất coi trọng và tín nhiệm hắn, vốn đã thu xếp ổn thỏa từ trên xuống dưới, chỉ còn thiếu một công văn bổ nhiệm nữa thôi là có thể ngồi lên vị trí Lại bộ Thị lang. Ai ngờ vào thời khắc mấu chốt lại xảy ra chuyện, Tứ hoàng tử phạm tội bị Cảnh Tuyên Đế cấm túc, vị trí Lại bộ Thị lang mà Hoắc Viễn Thành nghĩ đã nằm trong lòng bàn tay lại bị nước sôi rót vào đến nỗi có thể nấu chín con vịt cứ như vậy mà mất đi. Lại bộ Thượng thư cũng bị liên lụy, bị cách chức quan đày đi Phúc Châu, hôn sự với đích nữ của Lại bộ Thượng thư đã bàn bạc xong xuôi cũng không thành được nữa.
 
Bây giờ Tứ hoàng tử đã bị cấm túc, những hoàng tử khác không kiềm chế được mà đạp lên một cước, toàn bộ đều phát tiết ra những oán hận đối với Tứ hoàng tử, hung hăng chèn ép Tứ hoàng tử. Hiện tại Tứ hoàng tử có muốn bò dậy cũng không còn hi vọng nữa.
 
Trước kia Hoắc Viễn Thành là người bên cạnh Tứ hoàng tử, kể từ lúc Tứ hoàng tử thất thế, hắn ở nha môn Lại bộ cũng là người nhàn rỗi, cuộc sống trải qua cực kỳ không tốt. Mỗi ngày đều ngồi ở nha môn, không có chuyện gì làm, người cùng làm trong nha môn thấy hắn cũng làm như không thấy, không có người nào chú ý tới hắn, trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không ngay cả một câu bọn họ cũng sẽ không nói với hắn, lúc này hắn sâu sắc cảm nhận được ý nghĩa của bốn chữ "Nhân tình ấm lạnh".
 
Có điều như đã nói, hắn rơi vào kết cục ngày hôm nay chỉ có thể trách chính hắn. Lúc đầu hắn đi theo Tứ hoàng tử như mặt trời ban trưa, lại được Tứ hoàng tử vô cùng coi trọng, đã làm được rất nhiều chuyện, còn được Cảnh Tuyên Đế khen ngợi, hắn cho rằng mình đã dựa được vào ngọn núi lớn, nên cũng có chút đắc ý vênh váo. Lúc nào hắn cũng mắt cao hơn đầu, không để người khác vào mắt. Những người cùng làm trong nha môn nếu vị trí thấp hơn hắn, thua kém hắn, hắn đều không xem bọn họ ra gì, thường xuyên vênh mặt, hất cằm mà sai khiến bọn họ, vì vậy đã kết thù oán với không ít người trong nha môn. Lúc trước là người khác không có cách nào gây khó dễ được hắn, nhưng bọn họ đều ghi nhớ ở trong lòng, hôm nay hắn đã mất đi chỗ dựa, mất đi vị thế, người ta liền nắm lấy cơ hội này trả thù hắn, không ít lần khiến hắn bị uất ức.
 
Bây giờ ngày nào Hoắc Viễn Thành cũng rất bực bội, có thể nói là cả người đều mệt mỏi. Hắn cả ngày ở trong nha môn nhìn ánh mắt của mọi người, về đến nhà còn phải nghe Nhị phu nhân Đường thị lải nhải bên tai, người lúc nào cũng ngẩn ra. Nhị phu nhân Đường thị nói câu nào hắn cũng nghe không vào, gương mặt tràn đầy mệt mỏi, khó chịu lấy tay vuốt mặt, buồn rầu nhìn Nhị phu nhân Đường thị ngồi ở vị trí đầu: "Nương, con bây giờ thân mình cũng khó bảo toàn, người còn muốn con cưới vợ kế, người cảm thấy còn chưa đủ loạn hay sao?"
 
Đôi mi thanh tú của Nhị phu nhân Đường thị nhăn lại, giận dữ nói: "Ngươi nói lời này là có ý gì? Ngươi cảm thấy ta sẽ hại ngươi sao? Lúc đầu ta không cho ngươi cưới Khương Uyển Ngọc, ngươi lại nói cha nàng ta là tướng quân, cưới nàng ta về, đối với ngươi là chuyện tốt. Kết quả như thế nào? Cưới vào cửa năm năm nhưng vẫn không sinh được con, cũng không giúp gì được cho con đường làm quan của ngươi. Bây giờ nàng ta chết rồi, ngươi còn trẻ, tái giá cưới một cô nương xinh đẹp về làm thê thì có gì không tốt? Huống hồ nữ nhi của Hiến quận vương cũng không phải là không tốt, ngươi cưới nàng, cũng xem như là có quan hệ với hoàng thất, đối với ngươi là chuyện tốt, khẳng định không phải chuyện xấu."
 
Trong lòng Hoắc Viễn Thành bực bội, nhíu mày nói: "Có thể đừng nói tới Khương Uyển Ngọc không? Còn nữ nhi Hiến quận vương tốt chỗ nào? Dáng người thì xấu như vậy, mặt mũi có chỗ nào giống nữ nhân, sao con có thể cưới người như vậy về làm thê tử? Không sợ người bên ngoài cười nhạo sao?"
 
Lời nói càng về sau, Hoắc Viễn Thành không tự chủ được mà kèm theo hỏa khí. Vợ trước của hắn là Khương Uyển Ngọc dáng người xinh đẹp, hai người ở chung với nhau ai cũng nói là trai tài gái sắc, rất là xứng đôi, cho dù nàng đã chết được một hai tháng, Hoắc Viễn Thành cũng không thích người khác nhắc tới nàng trước mặt hắn. Người ngoài chỉ nghĩ là hắn mất đi thê tử xinh đẹp nên trong lòng đau buồn khổ sở, có điều nguyên nhân thật sự trong đó chỉ có mình hắn biết.
 

Hôm nay Nhị phu nhân Đường thị lại muốn Hoắc Viễn Thành cưới vợ, lại là người có mặt mũi không giống nữ nhân, khiến cho trong lòng hắn rất bực bội, thầm nói: Tướng mạo mình bất phàm, tài năng cũng không tầm thường, cho dù là cưới vợ kế, cũng không đến nỗi phải cưới nữ nhân xấu như vậy, không nói đến việc có đẹp hơn vợ trước Khương Uyển Ngọc hay không, ít nhất cũng phải là người có bãn lĩnh mới được!
 
Nhị phu nhân Đường thị bị Hoắc Viễn Thành làm cho tức nghẹn, rất không vui mà nghiêm mặt nói: "Ngươi nghĩ là ta bằng lòng sắp xếp như vậy sao? Còn không phải vì ta nghĩ đến tương lai của ngươi. Chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục như bây giờ? Nếu ngươi có thể cưới nữ nhi của Hiến quận vương, có Hiến quận vương giúp đỡ, nhất định tương lai của ngươi sau này sẽ không kém đi."
 
"Cần phải suy nghĩ lại về nữ nhi của Hiến quận vương kia. Con mệt rồi, con trở về trước." Hoắc Viễn Thành không tiếp tục nói nữa, từ trên ghế đứng dậy, nói xong xoay người rời đi.
 
"Ngươi quay lại cho ta!" Nhị phu nhân Đường thị hô to. Bước chân của Hoắc Viễn Thành bước đi không ngừng, bóng người rất nhanh đã biến mất, Nhị phu nhân Đường thị tức giận suýt chút nữa là cầm bình trà trên bàn đập xuống.
 
Ra tới bên ngoài, Hoắc Viễn Thành ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối đen, trong lòng như có một tảng đá lớn đang đè lên, mà bầu trời đen kia cũng giống như tảng đá, ép hắn đến mức không thở nổi.
 
Đường Nhị cô nương Đường Linh vừa mới đi tới cửa viện, thấy Hoắc Viễn Thành từ trong sân đi ra, gương mặt liền nở nụ cười ngọt ngào gọi một tiếng: "Thành biểu ca."
 
Đèn lồng ở cửa viện rất sáng, Hoắc Viễn Thành giương mắt nhìn Đường Linh. Cô nương xinh đẹp mặc y phục xanh lục, lộ ra vẻ yếu đuối khiến người khác vừa ý, nhưng hắn cũng không có tâm tình thưởng thức, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng rồi vòng qua nàng rời đi.
 
Đường Linh nhìn bóng lưng Hoắc Viễn Thành bĩu môi một cái, xoay người đi vào sân, đến phòng Nhị phu nhân Đường thị.
 
Bước lên bậc thềm, có nha hoàn đi vào bẩm báo, chốc lát sau liền nhanh chóng bước ra dẫn Đường Linh vào.
 
Trong phòng, Nhị phu nhân Đường thị đã thu lại vẻ mặt tức giận. Đường Linh vào cửa, hướng Nhị phu nhân Đường thị hành lễ, Nhị phu phân Đường thị cười híp mắt gọi nàng đến bên người, kéo tay nàng dịu dàng nói: "Nhìn con giống như là đang không vui, có chuyện gì vậy?"
 
Đôi mắt Đường Linh liền nổi lên hơi nước, ủy khuất nói: "Hôm nay con làm súp ngọt đưa tới cho Minh Tông ca ca, không ngờ rằng Minh Tông ca ca không cảm kích mà ngay cả Trần ma ma giữ cửa cũng giễu cợt con, còn nói là Minh Tông ca ca từ trước đến nay không ăn đồ ngọt."
 

"Hoắc Viễn Hành không ăn đồ ngọt?" Nhị phu nhân Đường thị nghe vậy thì nhíu mày một cái, trong lòng sinh ra cảm giác khác thường. Bà nuôi dưỡng Hoắc Viễn Hành từ lúc năm tuổi cho đến bây giờ, nhưng bà không nghe người nào nói lại với bà là Hoắc Viễn Hành không ăn đồ ngọt. Trước kia đầu bếp nấu các loại súp ngọt, bà đều sai người đưa đến Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành cũng nhận lấy, chẳng lẽ hắn cho tới bây giờ đều chưa từng ăn qua?
 
Suy nghĩ như vậy, bà phát hiện ra bà không hiểu rõ được Hoắc Viễn Hành, dù bà đã nuôi hắn mười mấy năm nhưng bà vẫn không thể hiểu rõ hắn. Trước kia bà chỉ cho rằng tính tình hắn lạnh lùng, thích cô độc, hóa ra tâm tư của hắn so với bà tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều.
 
Nhị phu nhân Đường thị nhất thời trầm mặc, thầm hận trong lòng, Hoắc Viễn Hành lại phòng bị bà kín đáo như vậy, thật đáng giận!
 
Đường Linh nhìn thấy sắc mặt Đường thị không tốt lắm, yếu ớt kéo tay áo bà: "Cô mẫu?"
 
"Không có chuyện gì." Nhị phu nhân Đường thị thu hồi vẻ mặt tức giận, nhìn Đường Linh nói: "Minh Tông ca ca của con vốn là người tính tình lãnh đạm, từ đầu đến cuối cũng không nói được mấy câu với người nhà, con đừng để trong lòng. Hắn không thích ăn đồ ngọt, vậy con làm những món khác cho hắn ăn là được."
 
"Không phải như vậy. Cô mẫu, bộ dạng của Minh Tông ca ca lạnh như băng, khiến con cảm thấy không thoải mái, con, con không nghĩ ..."
 
Nàng không suy nghĩ cái gì?
 
Nhị phu nhân Đường thị chỉ cần liếc mắt nhìn là nhìn ra ngay, vội nói: "Không được. Con không nghĩ cách làm thế nào để gả cho hắn, vậy con muốn gả cho ai? Hay con muốn gả cho cử nhân nghèo mà cha con sắp xếp cho con? Đợi không biết bao lâu con mới có thể hết khổ? Cho dù là thật sự giàu lên, thì lúc đó con cũng là đóa hoa tàn rồi, nếu có cô nương xinh đẹp nhào lên thì lúc đó con phải làm sao?Giống như nương con mỗi ngày từ sáng đến tối đều trốn ở trong phòng khóc sướt mướt sao?"
 
Nhớ tới nương mình mỗi ngày từ sáng đến tối chỉ biết khóc lóc, Đường Linh không nhịn được mà rùng mình một cái. Nàng sợ biến thành người như vậy, nàng không muốn trở nên xấu xí, khiến cho người khác một chút cũng không thích, càng làm cho người khác chán ghét.
 
"Không, con không nghĩ sẽ trở nên giống như nương của con." Đường Linh lắc đầu nói.
 
"Không nghĩ như vậy thì tốt." Nhị phu nhân Đường thị dặn dò: "Con phải nhớ kỹ, bây giờ Hoắc Viễn Hành là Vũ An Hầu, là Trấn Bắc tướng quân, tay nắm quyền hành, lại được Hoàng thượng coi trọng. Con gả cho người như vậy, vinh hoa phú quý cả đời dùng không hết, so với bất kỳ người nào cũng đều mạnh hơn. Con là nữ nhi của ca ca ta, ta sẽ không hại con."
 
Đường Linh bị Nhị phu nhân Đường thị thuyết phục, trong lòng lại có chút băn khoăn, cắn môi nói: "Nhưng Minh Tông ca ca đã được tứ hôn, con, con nếu thật sự gả cho ca ca, cũng, cũng chỉ có thể làm thiếp."
 
Nhị phu nhân Đường thị nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: "Nói gì vậy, còn có ta ở đây cơ mà. Cho dù chỉ có thể làm di nương, vậy cũng tốt hơn là gả cho cử nhân nghèo kia, huống hồ còn có ta bảo vệ con. Nếu con gả cho cử nhân nghèo kia, ở bên ngoài chịu khổ, chịu tội, dù ta muốn che chở con cũng là ngoài tầm với, đến lúc đó con có xảy ra chuyện gì ta cũng không giúp được, con muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc!"
 
Đường Linh bị những lời nói của Nhị phu nhân Đường thị dọa sợ, cũng không dám nói gì nữa, lặng lẽ gật đầu nói: "Cô mẫu, con hiểu rồi, con sẽ làm theo như người nói."

 
Nhị phu nhân Đường thị đưa tay lên sờ mặt Đường Linh, nói dịu dàng: "Dáng người con đẹp như vậy, cô mẫu sẽ không hại con. Con trời sinh chính là phải gả vào gia đình phú quý, không còn ai có thể tốt hơn Hoắc Viễn Hành được nữa, con phải cố gắng nắm lấy cơ hội."
 
Nghe câu "Con trời sinh chính là phải gả vào gia đình phú quý." của Nhị phu nhân Đường thị khiến cho mặt Đường Linh đỏ lên, ngượng ngùng cuối đầu: "Cô mẫu..."
 
"Được rồi, được rồi." Nhị phu nhân Đường thị cười vỗ vỗ tay nàng: "Ta không nói con nữa, tiểu cô nương da mặt mỏng, nói nhiều không tốt. Sắc trời cũng không còn sớm nữa, con trở về nghỉ ngơi đi."
 
"Vâng, Linh nhi cáo lui." Đường Linh đỏ mặt, hành lễ với Nhị phu nhân Đường thị rồi lui ra ngoài.
 
Trong phòng liền an tĩnh lại, Nhị phu nhân Đường thị vô lực dựa người vào ghế, hai tay xoa xoa huyệt thái dương, than thở một tiếng: "Đều không khiến ta bớt lo!"
 
. . .
 
Mặt trăng đã lên cao, sau khi Hoắc Viễn Hành ở trong thư phòng xử lý xong hết tất cả công việc mới từ phía sau bàn đứng dậy hoạt động cổ một chút mới vòng qua án thư đi ra ngoài. Ngoài cửa có tiểu tư đứng chờ, thấy hắn đi ra liền vội vàng tiến lên hành lễ, hỏi hắn có phải muốn về phòng nghỉ ngơi.
 
"Ừ." Hoắc Viễn Hành gật đầu, đi về phía phòng chính, tiểu tư vội vàng cầm đèn lồng đi phía trước dẫn đường.
 
Phòng chính không xa, rất nhanh đã đến, Hoắc Viễn Hành tiến vào nội thất, tiểu tư đi châm đèn, sau đó đi chuẩn bị nước nóng đưa đến phòng tắm.
 
Hoắc Viễn Hành cởi y phục ngoài ra sau đó vào phòng tắm rửa mặt. Nhị phu nhân Đường thị sắp xếp hai nha hoàn ở phòng tắm, Hoắc Viễn Hành nhìn thấy liền lạnh mặt kêu các nàng ra ngoài. Hai nha hoàn kia lộ ra vẻ mặt thất vọng nhưng cũng chỉ có thể lòng không cam tình không nguyện mà lui ra ngoài.
 
Sau khi Hoắc Viễn Hành từ trong phòng tắm đi ra, thay trung y sạch sẽ rồi trở lại nội thất. Bận rộn cả ngày, Hoắc Viễn Hành cũng mệt mỏi, nằm lên giường rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
 
Không biết đã ngủ qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng Hoắc Viễn Hành nghe thấy có người gọi hắn, giọng nói dịu dàng dễ nghe, giống như tiếng nước chảy mà lướt qua tai hắn. Mơ hồ mở mắt ra, thấy dưới ánh trăng mờ nhạt, Ninh Như Ngọc đang duyên dáng thướt tha đứng trên giường hắn, nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt chờ đợi, trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa. Áo lụa dính chặt vào người nàng, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện mà che giấu dưới lớp lụa mỏng, vô cùng hấp dẫn, giống như yêu tinh tu luyện ngàn năm đang mê hoặc, quyến rũ người khác...
 
Lời của editor: Hoắc Viễn Hành nằm mộng rồi!!!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play