Sau khi có thai, Ninh Như Ngọc rất kén ăn, có lúc nàng vô cùng muốn ăn thứ gì đó, hơn nửa đêm mà cực kì thèm ăn, Hoắc Viễn Hành cũng không hề do dự mà bò dậy sai phòng bếp đi làm, có lúc nàng không thích ăn đồ ăn trong phủ, muốn ăn ở Túy Tiên Lâu, Hoắc Viễn Hành sẽ nghĩ cách đi mua về cho nàng, có khi hao hết sức lực mua về phủ, Ninh Như Ngọc lại nói không muốn ăn nữa, hoặc là cắn được hai miếng đã đặt sang một bên, hoặc là vừa nhìn thấy đã hoàn toàn không còn hứng thú ăn, cuối cùng tất cả đồ ăn đều vào bụng Hoắc Viễn Hành.
Vì thế Ninh Như Ngọc mang thai được mấy tháng mà bụng chỉ lớn hơn một chút xíu, nhưng những nơi khác vẫn rất gầy, còn Hoắc Viễn Hành lại béo lên trông thấy. Chẳng qua chàng luyện võ đều đặn mỗi ngày nên không dễ nhận ra điều đó.
Ban đêm nằm trên giường, bàn tay to của Hoắc Viễn Hành xoa nhè nhẹ lên bụng Ninh Như Ngọc, cười nói: “Bụng nàng lớn lên rồi.”
“Là con chúng ta lớn lên.” Ninh Như Ngọc sửa lại cho đúng.
“Đúng vậy, con chúng ta lớn lên.” Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn lên môi nàng: “Nàng vất vả rồi.”
Mấy tháng nay Ninh Như Ngọc mang thai nhưng không có phản ứng gì quá lớn, ngoại trừ việc dễ mệt mỏi, suốt ngày buồn ngủ thì không bị nôn mửa lợi hại như những thai phụ khác, thân thể vẫn luôn rất tốt, làn da càng ngày càng mịn màng, căng bóng giống như vải lụa, sờ lên có cảm giác vừa mềm vừa trơn, luyến tiếc phải buông tay.
Hoắc Viễn Hành vuốt ve bụng nàng, hôn lên cánh môi nàng, ngủi mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, càng thêm động tình.
“Đình Đình, nàng có thai sắp bốn tháng rồi.” Lúc trước đại phu nói ba tháng đầu và ba tháng cuối không thể làm chuyện thân mật, còn khoảng thời gian ở giữa chỉ cần cẩn thận, nhẹ nhàng một chút là được, mấy ngày nay Hoắc Viễn Hành nghẹn đến mức chật vật vất vả, tức phụ xinh đẹp kiều diễm của mình ở ngay trước mắt, mỗi ngày lại chỉ có thể ôm, sờ sờ, hôn một chút, muốn tiến thêm một bước cũng không được, nhiều nhất chỉ có thể nhờ tới người anh em là năm ngón tay, thật vất vả mới chờ tới bây giờ, cuối cùng có thể thử một lần.
Ninh Như Ngọc cũng hơi động tình, không biết do lâu ngày không được thân mật với chàng hay do mang thai thì càng thêm mẫn cảm, tóm lại dục niệm trần trụi trong thân thể bị Hoắc Viễn Hành dễ dàng trêu chọc lên.
“Đình Đình, nàng thật đẹp.” Hoắc Viễn Hành thành thạo cởi quần áo trên người nàng ra, lộ ra da thịt trơn bóng, ngoại trừ vùng bụng to hơn lúc trước một chút thì cũng không có thay đổi gì nhiều.
“Ưm……”
Hoắc Viễn Hành cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ hồng của Ninh Như Ngọc, mút vào trong chốc lát, xuống thêm một chút, hôn lên cái cằm thon gọn của nàng, sau đó là cổ, tiếp theo là hai đại bạch thỏ trắng nõn trước ngực, bây giờ đã lớn hơn trước rất nhiều, dường như chỉ hôn môi đã không còn đủ, hai tay chàng nắm lấy hai đại bạch thỏ kia, tham lam cắn mút, cuối cùng mới hôn lên cái bụng hơi hơi to lên của nàng, nơi đó có một sinh mệnh nhỏ quan trọng nhất, đứa nhỏ của hai người bọn họ.
Ninh Như Ngọc nằm dưới người chàng đã mềm thành một vũng nước, mặc cho chàng vo tròn bóp dẹp, chàng dùng hai tay ôm lấy eo nàng, hai người dính sát chặt chẽ bên nhau, mồ hôi trên trán của chàng nhỏ giọt xuống dưới, môi lưỡi của chàng dán sát bên tai Ninh Như Ngọc, thủ thỉ nói: “Đình Đình, ta muốn đi vào.”
Ninh Như Ngọc rên rỉ một tiếng, không phải là đau, chỉ là cảm thấy hơi trướng bụng, có lẽ do đã lâu không làm chuyện thân mật nên chưa kịp thích ứng, nhưng rất nhanh nàng đã có thể tiếp nhận chàng, cùng chàng hưởng thụ thú vui khoái lạc bậc nhất trên thế gian.
Sau khi mây mưa qua đi, Ninh Như Ngọc nằm liệt trong lòng ngực của Hoắc Viễn Hành, cả người bủn rủn vô lực, ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có.
Hoắc Viễn Hành trấn an nàng trong chốc lát, sau đó xoay người xuống giường, khoác quần áo ngoài đi ra cửa sai người chuẩn bị nước ấm.
Chỉ chốc lát sau đã có nước ấm, Hoắc Viễn Hành tự mình ôm Ninh Như Ngọc đến phòng tắm rửa sạch, từ đầu tới cuối đều do chàng tự tay làm, không để người khác hỗ trợ.
Nhưng có một việc khiến Ninh Như Ngọc cạn lời chính là, rõ ràng Hoắc Viễn Hành đang giúp nàng tắm rửa được một nửa lại đột nhiên muốn nàng, vì vậy chàng ôm nàng làm một lần nữa trong chậu nước.
Bởi vậy Ninh Như Ngọc mệt tới mức chỉ có thể thở dốc vô lực, nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ luôn, thầm mắng chàng, muốn đánh chàng một trận!
Trước cứ ngủ đi đã, ngủ là quan trọng nhất, muốn gì thì ngày mai mới có thể tìm chàng tính sổ. Ninh Như Ngọc vừa nghĩ như vậy thì đã ngủ thiếp đi trong lòng ngực Hoắc Viễn Hành.
Hoắc Viễn Hành cúi đầu nhìn nữ nhân kiều mị trong lòng ngực, thấy nàng vừa tắm rửa được một nửa thì đã ngủ quên rồi, không đành lòng lăn lộn nàng nữa, nhanh chóng giúp nàng thu thập sạch sẽ, duỗi tay lấy quần áo mới bao bọc cả người nàng, ôm nàng đặt lên giường nhỏ bên cạnh, sau đó chàng nhanh nhẹn tắm qua một chút rồi vội bế Ninh Như Ngọc đang ngủ say trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đương nhiên Ninh Như Ngọc không quên tìm chàng tính sổ, chẳng qua Hoắc Viễn Hành đã sớm có chuẩn bị, không để nàng mắng hai câu, Hoắc Viễn Hành đã ngoan ngoãn nhận sai.
“Đều là ta sai, nàng đừng tức giận, trong bụng nàng còn có đứa nhỏ đấy, ta làm đồ ăn sáng cho nàng này, là món ăn mà ta suy nghĩ đã lâu, hương vị không tệ, nếu không nàng vừa ăn vừa mắng ta đi, để nàng và con chúng ta bị đói thì ta sẽ đau lòng lắm.” Hoắc Viễn Hành cười nịnh nọt, miệng nói lời hay.
Ninh Như Ngọc liếc mắt nhìn chàng một cái, không phải rất vui, nói: “Hóa ra căn bản không phải chàng đang lo lắng cho thiếp, chàng chỉ quan tâm tới đứa nhỏ trong bụng thiếp thôi.”
Nói xong nước mắt lăn dài ra khỏi khóe mắng, dáng vẻ cực kì đáng thương, thai phụ đều vô cùng mẫn cảm, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, vừa nghĩ muốn khóc thì đã không thể khống chế được, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt đậu liên tục rớt xuống dưới.
Hoắc Viễn Hành vừa thấy Ninh Như Ngọc khóc, còn khóc thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng lập tức luống cuống, vội vàng mở miệng dỗ dành nàng: “Đình Đình, nàng đừng khóc, ta chỉ đùa với nàng thôi, trong lòng ta, nàng là người quan trọng nhất, ai cũng không bằng nàng, nàng là người ta quan tâm để ý nhất.”
“Vậy đứa nhỏ của chúng ta thì sao? Chàng nói như vậy là không thích đứa nhỏ của chúng ta ư? Đứa nhỏ không quan trọng với chàng hả?” Ninh Như Ngọc mang thai thì cũng trở nên bướng bỉnh vô lý như các thai phụ khác, lúc thì cho rằng bản thân không quan trọng, lúc lại cho rằng đứa nhỏ không quan trọng, hoàn toàn lâm vào ngõ cụt, nhưng nàng càng nghĩ càng giận, nước mắt chảy xuống càng nhiều, khổ sở không dừng lại được.
Đối mặt với những lời chất vấn trong nước mắt của Ninh Như Ngọc, còn có đôi mắt đỏ hoe vì khóc của nàng, Hoắc Viễn Hành thầm than một tiếng, đây là mình tự làm tự chịu, sớm biết thế thì không nên chọc nàng tức giận, đây là do chàng xử lý mọi việc chưa đủ tốt, mới làm tức phụ của mình khóc thương tâm như vậy.
Hoắc Viễn Hành mang tâm tình lo lắng ôm Ninh Như Ngọc vào trong lòng ngực, lấy khăn tay trong tay nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, đè thấp giọng, cố gắng dịu dàng hết mức có thể để dỗ dành nàng: “Đình Đình, nàng đừng khóc, đều do ta không đúng, là ta nói sai rồi, nàng và đứa nhỏ đều rất quan trọng với ta, trong lòng ta không có ai có thể quan trọng hơn hai người.”
“Thật không?” Ninh Như Ngọc vẫn nửa tin nửa ngờ, dùng hai mắt đỏ rực vì vừa khóc như đôi mắt thỏ nhìn chàng.
Hoắc Viễn Hành đau lòng, ôm chặt nàng, nói: “Đương nhiên là thật, ta đã bao giờ lừa gạt nàng chưa?”
Ninh Như Ngọc suy nghĩ một chút, hình như đúng là chàng chưa bao giờ lừa gạt nàng, vậy thì tin tưởng chàng một lần đi.
“Đúng là chàng chưa từng lừa thiếp, thiếp tạm thời tin tưởng chàng.” Ninh Như Ngọc nói.
“Vậy là đúng rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.” Hoắc Viễn Hành thở dài nhẹ nhõm một hơi, sai hạ nhân mang đồ ăn sáng do chàng làm tới, tự mình bón cho Ninh Như Ngọc ăn.
Hoắc Viễn Hành làm cháo sườn, mùi vị rất ngon, Ninh Như Ngọc ăn một cách thỏa mãn, ăn hai bát cháo lớn khiến Hoắc Viễn Hành lắp bắp kinh hãi, vội vàng khuyên nàng, thai phụ nên ăn ít nhưng ăn làm nhiều bữa nhỏ, cho dù đồ ăn ngon cũng không nên ăn quá nhiều, lúc này Ninh Như Ngọc mới chép chép miệng mà buông bát đũa xuống.
“Vừa rồi ăn hơi nhiều, chúng ta ra hoa viên đi dạo một lát đi, tiêu cơm.” Sau khi ăn sáng rồi uống trà, Hoắc Viễn Hành trưng cầu ý kiến của Ninh Như Ngọc.
“Cũng được.” Ninh Như Ngọc gật đầu, đứng dậy từ trên ghế.
Hoắc Viễn Hành vội tiến lên, tiếp nhận áo choàng lông chồn trong tay Bích Hà rồi phủ lên người nàng, áo choàng màu đỏ có đường viền màu trắng, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ phấn nộn trắng nõn của nàng giống như một đóa hoa hồng kiều diễm.
“Bây giờ trời lạnh, khi ra cửa nhất định phải mặc ấm một chút, chú ý giữ ấm thân thể, đừng để bị cảm lạnh, đặc biệt là nàng còn đang có thai, càng phải cẩn thận hơn.” Hoắc Viễn Hành cẩn thận dặn dò.
Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn lắng nghe, để chàng mặc thêm áo choàng cho mình, hài lòng hưởng thụ sự săn sóc của chàng.
“Chúng ta đi thôi.” Hoắc Viễn Hành dắt tay Ninh Như Ngọc, chậm rãi đi ra ngoài.
Hai người đi trên hành lang, một đường đi tới hoa viên, Ninh Như Ngọc vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hoắc Viễn Hành nhìn thẳng vào mắt nàng, mở miệng nói: “Nàng đang nghĩ cái gì vậy? Sao lại không nói lời nào?”
Ninh Như Ngọc khẽ lắc lắc đầu, cân nhắc một lát rồi mới lựa chọn lời nói: “Minh Tông, có phải chàng cảm thấy thiếp rất phiền không?”
“Vì sao nàng lại nói vậy?” Hoắc Viễn Hành kinh ngạc nói.
Ninh Như Ngọc nhăn lại một đôi mày thanh tú, im lặng một lát rồi nói: “Thiếp cảm thấy hình như sau khi mang thai, thiếp trở nên làm kiêu, cảm giác không giống bản thân mình trước kia, luôn không nhịn được mà suy nghĩ miên man, biết rõ chàng bận rộn vất vả nhưng thiếp còn giận dỗi linh tinh, chàng sẽ không trách thiếp chứ?”
“Nàng nói cái gì vậy? Nàng từ thê tử của ta! Ta sủng nàng là điều hiển nhiên, ta còn sợ nàng không muốn để ý tới ta đấy, trước kia nàng rất ít khi làm nũng với ta, bây giờ nàng muốn ta làm cái này làm cái kia, ta cảm thấy rất rất vui.” Hoắc Viễn Hành không thèm để ý Ninh Như Ngọc có những yêu cầu vô lý, thậm chí chàng còn cảm thấy như vậy rất tốt, càng thêm có sức sống.
Ninh Như Ngọc nhìn chàng, nói: “Chàng thật sự cảm thấy tốt ư?”
Hoắc Viễn Hành ôm nàng, gật đầu nói: “Đương nhiên là thật, ta lừa nàng làm gì, thật ra ta rất thích nàng làm nũng, bởi vì người đẹp làm nũng càng khiến người yêu thích, càng muốn nhìn nhiều hơn.” Đương nhiên tức phụ của mình làm gì thì chàng cũng đều cảm thấy tốt.
Ninh Như Ngọc hơi bĩu môi nhìn chàng, nhưng cũng coi như vừa lòng với câu trả lời của chàng.
Lúc này, thị vệ Ngô Nhạc vội vàng chạy tới đây, nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì đợi ở bên cạnh, mãi đến khi Hoắc Viễn Hành mở miệng hỏi hắn có chuyện gì, hắn mới tiến lên hành lễ, nói: “Hầu gia, Nhị hoàng tử tới, đang chờ ở tiền viện.”
Kẻ đến thì không có ý tốt, người có ý tốt thì không đến, ngay lúc này Tiêu Dục Minh lại tới đây, chắc chắn là có mục đích riêng.
Hoắc Viễn Hành sai Ngô Nhạc đi về trước tạm thời ứng phó, sau đó chàng sẽ qua đó ngay.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT