Chỉ chốc lát sau, Bích Hà dẫn theo nha hoàn tiến vào hầu hạ Ninh Như Ngọc rửa mặt chải đầu mặc quần áo, sau khi thu thập thỏa đáng, đồ ăn sáng cũng đã được mang lên bàn, Ninh Như Ngọc đứng dậy đi đến sương phòng bên cạnh dùng bữa sáng, trên bàn đều là những món nàng thích ăn, nhìn qua đã khiến nàng rất muốn ăn, vì đứa nhỏ trong bụng, Ninh Như Ngọc cố gắng ăn một bát cháo tổ yến và bốn cái bánh bao nhỏ rồi mới buông bát đũa.

Ăn xong bữa sáng, Ninh Như Ngọc lại uống thuốc dưỡng thai, Bích Hà bưng mứt hoa quả đứng một bên, Ninh Như Ngọc lấy hai quả, ăn vào miệng làm tiêu tan không ít mùi vị thuốc trong miệng, nàng uống hai ngụm trà.

Ninh Như Ngọc đặt chén trà xuống, nói với Bích Hà: “Dẫn Hồng Ngọc lên đây cho ta.”

Bích Hà đáp lại một tiếng, đặt đĩa mứt hoa quả trong tay xuống, đi ra ngoài sai người dẫn Hồng Ngọc đang bị nhốt trong phòng chứa củi lên đây.

Trong phòng chứa củi, Hồng Ngọc nằm trong đống rơm rạ, cả người không có một chỗ nào là không đau, tay phải còn bị gãy xương, không thể sử dụng được, vết máu trên khóe miệng đã khô lại, trợn tròn mắt vô thần nhìn nóc nhà, miên man suy nghĩ một số việc xảy ra trước kia.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tròng mắt của Hồng Ngọc xoay chuyển, cửa phòng bị mở ra, mấy hạ nhân làm việc nặng tiến vào, thô lỗ kéo nàng ta từ đống rơm rạ lên, cũng mặc kệ nàng ta kêu to đau đớn, kéo nàng ta đi về phía chính viện.

Hồng Ngọc giương mắt nhìn về phía trước, đôi mắt hiện lên một tia sáng khác thường, giãy giụa không muốn đi, khổ nỗi vốn dĩ nàng ta đang bị thương, căn bản là không thể giãy giụa được, còn bị một người đạp vào chân, mắng một câu: “Thành thật một chút.”

Hu hu……

Cả người Hồng Ngọc đau đớn, hai chân mềm nhũn vô lực, suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất, cuối cùng bị hạ nhân làm việc nặng thô lỗ kéo lê, rất nhanh đã kéo nàng ta tới chính viện.

Ninh Như Ngọc ngồi ở đại sảnh, hạ nhân kéo Hồng Ngọc vào trong, ép nàng ta quỳ gối cách Ninh Như Ngọc vài bước chân.

Ninh Như Ngọc bưng chén trà lên uống một ngụm, vẫn luôn không nói chuyện, Hồng Ngọc quỳ trên mặt đất, quỳ một lúc lâu, quỳ đến mức hai đùi tê rần, như có vô số con kiến đang bò tới bò lui trên đùi, đau đớn khó nhịn, vô cùng thống khổ.

“Phu nhân, cầu xin người, xin người tha cho nô tỳ.” Hồng Ngọc quỳ rạp trên mặt đất khóc rống xin tha.

Mới đầu nàng ta cho rằng Ninh Như Ngọc sai người kéo nàng ta tới đây là muốn đánh nàng ta, xử phạt nàng ta, nhưng trăm triệu lần không ngờ được, Ninh Như Ngọc không hề đánh, cũng không mắng nàng ta, chỉ yên lặng ngồi uống trà, một câu cũng không nói, không ép hỏi lý do vì sao nàng ta làm như vậy, chỉ coi nàng ta như không tồn tại, bắt nàng ta quỳ gối ở nơi này, quỳ tới mức hai chân tê dại, đau đớn khó nhịn, nếu tiếp tục quỳ, có lẽ hai chân nàng ta sẽ bị phế bỏ, nàng ta chỉ có thể mở miệng xin tha.

Cuối cùng Ninh Như Ngọc cũng đặt chén trà trong tay xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, thản nhiên đánh giá nàng ta, nếu nói ngoại hình, Hồng Ngọc lớn lên không tệ, so với khi mới đến hầu hạ nàng thì thay đổi rất nhiều, cả người xinh đẹp hơn trước, chỉ là dã tâm cũng lớn hơn, dám đào góc tường sau lưng nàng.

Nàng tuyệt đối không cần loại nha hoàn này!

“Ta không có nha hoàn như ngươi!” Ninh Như Ngọc lạnh lùng đánh giá nàng ta, lời nói ra cũng không còn khách khí như ngày xưa, lạnh lùng nói: “Ngươi chỉ là hạ nhân mà nương của ta mua tới hầu hạ ta, vậy mà dã tâm còn không nhỏ, lấy danh nghĩa của ta thì cho rằng chim sẻ có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng à? Đúng là dã tâm không nhỏ! Ngươi cũng quá tự tin rồi, đồ vật của ta, ta đồng ý cho ngươi thì ngươi mới có thể nhận, ta không muốn cho, cả đời này người cũng đừng mong có được!”

Một nha hoàn mà cũng muốn đánh chủ ý lên phu quân của nàng sau lưng nàng, coi nàng là kẻ ngốc à, Hồng Ngọc đã phạm vào điều tối kị của nàng, muốn nàng buông tha cho nàng ta, nằm mơ cũng đừng nghĩ!

Hồng Ngọc nằm liệt trên mặt đất, nàng ta biết, Ninh Như Ngọc sẽ không bao giờ buông tha cho mình.

Ninh Như Ngọc xua xua tay với Bích Hà, chán ghét nói: “Đánh nàng ta một trận rồi kéo ra ngoài, đánh xong, nếu còn sống thì bán vào kĩ viện, nếu chết thì ném ra bãi tha ma!”

“Phu nhân, phu nhân, xin người tha mạng, xin người tha mạng……” Hồng Ngọc kêu la khóc lóc thảm thiết, Bích Hà đi lên phía trước kéo nàng ta đi ra ngoài, tiếng khóc vang vọng truyền vào từ bên ngoài, nhưng căn bản Ninh Như Ngọc không thèm để ý tới nàng ta, cúi đầu nghịch vòng ngọc trên cổ tay, chất ngọc rất tốt, trong suốt như pha lê, đeo trên cổ tay trắng nõn của nàng thì càng xinh đẹp hơn, dường như nàng xem tới mê mẩn.

Tiếng kêu khóc thảm thiết của Hồng Ngọc đang phải chịu phạt vẫn luôn truyền vào trong nhà, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu, nhíu lông mày: “Ồn muốn chết.” Nàng đứng dậy đi vào nội thất.

Hồng Châu đứng bên cạnh thấy vậy, chạy nhanh ra ngoài nói một tiếng với Bích Hà, Bích Hà lập tức sai người nhét một mảnh vải vào miệng Hồng Ngọc, bịt kín miệng nàng ta, chặn lại tiếng kêu thảm thiết trong cổ họng.

Sau khi xuống khỏi thanh gỗ, Hồng Ngọc đã sớm không thể chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh, Ninh Như Ngọc nằm trên giường nhỏ trong nội thất, hơi nhắm mắt nghỉ ngơi, dần dần không còn nghe thấy tiếng vang ở bên ngoài.

Bích Hà vẫy tay, sai người khiêng Hồng Ngọc đi ra ngoài, hạ nhân tiến lên kiểm tra hơi thở của Hồng Ngọc, hình như còn thở nhè nhẹ, dò hỏi Bích Hà nên làm như thế nào: “Hình như nàng ta vẫn còn sống, nên xử lý như thế nào vậy?”

“Ngươi cảm thấy nàng ta còn có thể sống?” Bích Hà khinh miệt mà quét mắt nhìn Hồng Ngọc một cái rồi hỏi lại một câu.

Hạ nhân kia lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn gọi người tới hỗ trợ, khiêng Hồng Ngọc ra khỏi phủ, ném tới bãi tha ma ngoài thành.

Mới đầu Hồng Ngọc vẫn còn một hơi, bị quấn chặt trong tấm chiếu rách nằm giữa bãi tha ma với người chết, ruồi bọ xung quanh bay tán loạn, còn có rắn và côn trùng bò tới bò lui, thậm chí có sâu bọ bò lên mặt nàng ta, cảm giác dính nhớp ghê rợn, vô cùng ghê tởm, nàng ta muốn đuổi sâu đi, nhưng cả người đau đớn không thể động đậy, dù chỉ nâng cánh tay lên một chút thôi cũng không đủ sức, chỉ có thể điên cuồng gào thét trong đầu.

Bầu trời dần trở nên u ám, mặt trời ẩn vào trong những đám mây xám xịt, một lúc sau, một tiếng sấm nổ vang trời, ngay sau đó những hạt mưa lớn trút xuống mặt đất, nện bùm bụp vào trên mặt, trên người Hồng Ngọc, dần dần trời mưa càng lúc càng lớn, nước mưa bùn đất tụ lại chỗ lõm nơi nàng ta đang nằm, tích tụ càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành một cái vũng nước, cuối cùng bao phủ cả người nàng ta.

Trời mưa rất lớn, từ buổi chiều đến tối muộn vẫn chưa ngớt, ngay từ khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, Ninh Như Ngọc đang nằm trên giường nhỏ đã tỉnh lại, nhìn bầu trời xám xịt đầy mây đen dày đặc ngoài cửa sổ, lập tức biết trời sắp mưa.

Ninh Như Ngọc nói với mấy người Bích Hà: “Trời đã lâu không có mưa, nhìn trời có vẻ sẽ mưa rất lớn, thông báo cho mọi người trong phủ phải chú ý kiểm tra rãnh thoát nước, đặc biệt là phòng ốc đã lâu không tu sửa thì càng phải chú ý cẩn thận, nếu có nguy hiểm thì bảo mọi người tránh xa ra.”

“Nô tỳ đã hiểu.” Bích Hà vội vàng dẫn theo người đi thông báo cho quản sự các nơi chú ý kiểm tra, miễn cho nhà ở đồ vật bị nhiễm mưa.

Trời mưa tới tận buổi tối, mãi đến khi mây đen tan đi mới dần dần ngừng lại, trời vừa mưa nên trong không khí tỏa ra mùi vị ngai ngái của bùn đất, cảm giác ướt dầm dề, tươi mát tự nhiên.

Ninh Như Ngọc kịp thời thông báo cho mọi người trong phủ, bình thường cũng thường xuyên kiểm tra, vì thế lần này trời mưa rất to, nhưng trong phủ không bị tổn thất gì, chỉ là trong hoa viên có một số khóm hoa cúc, hoa quế, cúc bách nhật bị nước mưa rơi rớt phá nát tới mức tan tác bầm dập, bùn đất dính nhão rải rác khắp nơi, thoạt nhìn vô cùng đáng tiếc.

Trên hành lang treo đèn lồng, chiếu sáng toàn bộ sân, quản sự sai người đi quét dọn sân vườn, Ninh Như Ngọc đứng bên cửa sổ nhìn bọn nha hoàn dọn dẹp cành khô lá rụng ở ngoài sân, bất tri bất giác nhìn tới thất thần, ngay cả Hoắc Viễn Hành vừa tiến vào từ bên ngoài cũng không nhận ra.

“Nàng nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy?” Hoắc Viễn Hành mở miệng hỏi, chàng đứng ngay bên cạnh nàng,vươn tay quơ quơ trước mắt nàng.

Ninh Như Ngọc bị dọa sợ, khi nhìn rõ là Hoắc Viễn Hành thì mới phục hồi tinh thần lại, lắc lắc đầu nói: “Không có gì, sao hôm nay chàng về sớm thế?”

Hoắc Viễn Hành đỡ nàng đi đến mép giường rồi ngồi xuống, nắm tay nàng nhìn ngắm một lát, cong khóe miệng nói: “Hôm nay không có chuyện gì, Hoàng Thượng cho ta về sớm.”

Ninh Như Ngọc cảm thấy khi Hoắc Viễn Hành nói chuyện, vẻ mặt không quá thích hợp, không giống như bình thường chàng vẫn nói tới những chuyện này, có lẽ tình hình trong cung không đơn giản như chàng nói.

“Xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng vẫn tốt chứ?” Trong lòng Ninh Như Ngọc cảm thấy bất an, nàng không lo lắng cho Cảnh Tuyên Đế, nhưng nàng rất lo lắng cho an nguy của Hoắc Viễn Hành, mỗi ngày chàng đều vào cung, nếu Cảnh Tuyên Đế xảy ra chuyện gì, chắc chắn chàng sẽ bị liên lụy, Ninh Như Ngọc không hi vọng Hoắc Viễn Hành có việc gì ngoài ý muốn.

Hoắc Viễn Hành ngắm nhìn đường chỉ tay của nàng, mỉm cười nói: “Còn tốt, không có việc gì.”

“Thiếp không tin, chắc chắn chàng đang gạt thiếp chuyện gì đúng không?” Ninh Như Ngọc nhìn chàng nói.

Hoắc Viễn Hành cảm thấy buồn cười mà lắc đầu, buông tay Ninh Như Ngọc ra, ôm nàng vào trong lòng ngực, nói: “Sau này ta sẽ có thời gian ở bên nàng nhiều hơn.”

“Hả?” Ninh Như Ngọc khó hiểu nhìn chàng.

Hoắc Viễn Hành kể lại những việc xảy ra trong cung ngày hôm nay một cách đơn giản cho nàng nghe: “Hôm nay Thẩm Quý Phi dẫn theo Nhị hoàng tử đi tới điện Càn Nguyên thăm Hoàng Thượng, vốn dĩ Hoàng Thượng không muốn gặp hai mẫu tử bọn họ, nhưng Thẩm Quý Phi và Nhị hoàng tử lại quỳ gối trước điện Càn Nguyên, có lẽ quỳ khoảng một canh giờ, Hoàng Thượng đã cho bọn họ tiến vào.”

“Sau đó?” Ninh Như Ngọc tò mò hỏi.

Hoắc Viễn Hành cong khóe miệng, cười nói: “Sau khi Thẩm Quý Phi và Nhị hoàng tử vào bên trong, nhìn thấy Hoàng Thượng nằm trên giường, bởi vì bệnh cũ tái phát nên khi xuống giường đi lại có chút khó khăn, lập tức hung hăng mắng những thị vệ như chúng ta và các thái y chẩn trị cho Hoàng Thượng một trận, trách cứ chúng ta không hầu hạ Hoàng Thượng thật tốt, bảo chúng ta vừa ngu vừa không tận tâm nên mới làm chậm trễ bệnh tình của Hoàng Thượng, sau này bà ta muốn đích thân hầu hạ Hoàng Thượng, bảo Nhị hoàng tử mỗi ngày tới hầu bệnh.”

Ninh Như Ngọc giật mình trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Thẩm Quý Phi và Nhị hoàng tử muốn làm gì? Bọn họ làm như vậy thì mục đích cũng quá rõ ràng đi? Hoàng Thượng cũng đồng ý cho bọn họ làm như vậy ư?”

Hoắc Viễn Hành bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng, nói: “Nàng vừa nghe ta nói đã đoán ra Thẩm Quý Phi và Nhị hoàng tử có mục đích không đơn thuần, đương nhiên Hoàng Thượng cũng hiểu rõ, chỉ là Hoàng Thượng rất sủng ái Thẩm Quý Phi, cũng rất coi trọng Nhị hoàng tử, Thẩm Quý Phi vừa khóc vừa cầu, Nhị hoàng tử cũng quỳ xuống cầu khẩn, Hoàng Thượng mềm lòng đồng ý.”

“Ơ, tại sao lại như vậy?” Quả thật Ninh Như Ngọc không thể tin được, Hoàng Thượng làm ra quyết định này quá qua loa đại khái cũng quá nguy hiểm.

Hoắc Viễn Hành ôm lấy Ninh Như Ngọc, nói: “Mọi việc chính là như vậy, ta cũng không có cách nào, Hoàng Thượng bảo ta ngày mai không cần tiến cung, dù sao ta cũng đã bận rộn một thời gian dài, bây giờ được ở nhà với nàng và đứa nhỏ cũng tốt.”

____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Hoắc về nhà trông đứa nhỏ, ha ha ha ha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play