Câu nói kế tiếp của Ninh Như Trân bị một cái tát vang dội đánh bay, khi Ninh Như Trân đột nhiên xông tới ngoài dự liệu, vừa mở miệng đã mắng Ninh Như Ngọc ầm ĩ, Tiêu Dục Minh nhanh nhẹn đứng lên, phủi tay tát nàng ta một cái.

“Mất mặt!” Tiêu Dục Minh chán ghét trách mắng: “Cút trở về cho ta!”

“Gia……” Ninh Như Trân bị đánh tới phát ngốc, che lại bên mặt bị ăn một bàn tay, hốc mắt đỏ hoe nhìn hắn một cách đáng thương.

Nàng ta không ngờ được mọi việc sẽ như thế này!

Khi nàng ta nghe được tin tức, chỉ lo vội vã chạy tới tìm Ninh Như Ngọc tính sổ, căn bản không ngờ tới trong phòng không chỉ có Ninh Như Ngọc mà còn có Hoắc Viễn Hành!

Đêm qua Tiêu Dục Minh vừa bới móc trách mắng nàng ta, quay đầu đã ngủ với nha hoàn của nàng ta, nàng ta trằn trọc một mình khó ngủ trên giường lớn, miên man suy nghĩ rất nhiều, thật vất vả mới ngủ thiếp đi, buổi sáng, biết được tin tức nha hoàn Liễu Nhi chuyển vào ở trong sân viện của Tiêu Dục Minh, nàng ta tức đến mức tim gan đau nhói, đầu đau như muốn nứt ra, sau đó lại nhận được tin Tiêu Dục Minh lén lút tới Túy Tiên Lâu gặp Ninh Như Ngọc.

Lúc ấy ở trong phủ, nàng ta vừa nghe nói Ninh Như Ngọc không giữ đạo làm thê, giấu giếm Hoắc Viễn Hành để thông đồng làm bậy với Tiêu Dục Minh, nàng ta hoàn toàn đánh mất đi lý trí, sốt ruột hoảng hốt dẫn theo người đi ra cửa, thề phải bắt con tiện nhân Ninh Như Ngọc này lại, đưa tới trước mặt Hoắc Viễn Hành để Hoắc Viễn Hành có thể nhìn thật kĩ, xem người thê tử mà hắn hết mực yêu thương là người không biết xấu hổ tới mức nào, là người hạ tiện cỡ nào, lén lút làm bậy sau lưng hắn!

Nhưng, nhưng khi nàng ta dẫn người đuổi tới Túy Tiên Lâu, không quan tâm điều gì mà xông vào phòng riêng này, nhìn thấy tình hình không giống như trong tưởng tượng!

Ninh Như Ngọc và Tiêu Dục Minh không phải lén lút hẹn gặp nhau, là Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành mở tiệc chiêu đãi Tiêu Dục Minh! Nàng ta nóng đầu xông tới, không nhìn rõ ràng đã mở miệng mắng to, đổi lấy một cái tát vô tình của Tiêu Dục Minh.

Ninh Như Trân ủy khuất muốn khóc, nhưng trước mặt Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành nàng ta lại không dám khóc ra tiếng, không muốn bị bọn họ chế giễu.

“Gia……” Ninh Như Trân đáng thương gọi Tiêu Dục Minh một tiếng, nàng ta làm như vậy, hoàn toàn bởi vì nàng ta để ý tới hắn, nhưng hắn không hề cảm kích, thậm chí còn cảm thấy hành động của nàng ta làm hắn rất mất mặt, căn bản không hề suy nghĩ từ cái nhìn của nàng ta, trong lòng khó chịu muốn chết.

“Cút!” Tiêu Dục Minh lười phải nhiều lời với Ninh Như Trân, lạnh lùng nói một chữ, trước mặt Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành, nàng ta vứt hết mặt mũi của hắn xuống đất rồi hung hăng giẫm nát, hắn có thể chỉ nói một chữ cút với nàng ta, không ra tay đánh nàng ta đã là tận tình tận nghĩa.

“Gia, ta, ta muốn tới gặp ngài, ta, ta không muốn đi.” Ninh Như Trân giãy giụa, cố gắng tìm lời giải thích, nhưng nàng ta không biết rằng, nàng ta càng giải thích càng làm Tiêu Dục Minh cảm thấy chán ghét!

“Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài cho ta!” Tiêu Dục Minh đã sớm chán ghét Ninh Như Trân, căn bản không muốn nhìn thấy nàng ta nữa, cao giọng gọi thị vệ tiến vào kéo nàng ta ra ngoài.

“Gia, gia, ngươi không thể làm như vậy với ta, ngươi không thể làm như vậy……”

“Bịt miệng nàng ta lại!” Tiêu Dục Minh lạnh lùng nói.

Thị vệ là người đi theo Tiêu Dục Minh từ nhỏ, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Tiêu Dục Minh, hắn nói cái gì thì chính là cái ấy, lúc này thị vệ không hề do dự mà lấy ra một miếng vải, trực tiếp bịt miệng Ninh Như Trân lại, lôi kéo nàng ra rời khỏi phòng riêng, một đường đưa tới xe ngựa dừng dưới lầu, trực tiếp lôi nàng ta trở lại phủ Nhị hoàng tử.

Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành lãnh đạm ngồi một bên nhìn toàn bộ sự việc, nhìn Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân cãi nhau, từ đầu đến cuối đều không hề xen miệng một câu.

Đây là việc nhà của Tiêu Dục Minh và Ninh Như Trân, bọn họ không cần thiết phải xen vào, cũng không muốn xen vào.

Sau khi xử lý xong Ninh Như Trân, Tiêu Dục Minh quay đầu lại, dùng vẻ mặt xin lỗi nhìn hai người, nói: “Hôm nay khiến các ngươi chê cười rồi, ta đi trước, ngày khác ta lại mời các ngươi ăn cơm.”

Ninh Như Ngọc khẽ gật đầu với hắn, nói: “Nhị hoàng tử khách khí, cũng không cần mời lại đâu, ngươi có việc thì cứ đi trước đi.”

Nói giỡn à, một bữa cơm đã khiến Ninh Như Trân phát điên, cho dù lần sau Tiêu Dục Minh muốn mời nàng ăn cơm, nàng cũng không dám ăn, may mắn hôm nay nàng suy nghĩ thấu đáo, kêu Hoắc Viễn Hành đi cùng nàng, nếu không có Hoắc Viễn Hành ở đây, với dáng vẻ như bà điên kia của Ninh Như Trân, vừa xông vào đã chửi ầm lên, nàng chưa chắc đã chống đỡ được, chỉ sợ sẽ bị Ninh Như Trân hắt nước bẩn đầy người! Thôi thôi, sau này vẫn nên cách xa hai phu thê này thì hơn, quả thật là bệnh tâm thần và bà điên, đúng là một đôi do trời đất tạo nên!

Hoắc Viễn Hành cũng nói: “Nhị hoàng tử vẫn nên đi xử lý việc nhà đi, việc mời cơm thì coi như thôi.”

Tiêu Dục Minh giật giật khóe miệng, bữa cơm ngày hôm nay bị náo loạn thành như vậy, hắn còn có thể nói cái gì, hơn nữa Ninh Như Ngọc và Hoắc Viễn Hành cố ý muốn tránh né hắn, hắn cũng chỉ có thể nhận.

“Cáo từ.” Tiêu Dục Minh đen mặt bước nhanh ra ngoài.

Cửa phòng vừa mở ra đã đóng lại, Ninh Như Ngọc nhìn chằm chằm vào cánh cửa vài lần, quay đầu nhìn về phía Hoắc Viễn Hành, mở miệng nói: “Bọn họ đi cả rồi.”

“Ừ.” Hoắc Viễn Hành lên tiếng.

Ninh Như Ngọc chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Những thứ này phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Viễn Hành nhìn thoáng qua, nói: “Gói lại đi.”

“Như vậy cũng được.” Ninh Như Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bỗng nhiên nói: “Chàng nói xem hai người bọn họ, có phải nơi này……” Nàng dùng ngón tay chỉ vào đầu mình: “Có tật xấu!”

Hoắc Viễn Hành nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, cười khẽ một tiếng, nhéo má nàng một cái: “Nàng nghĩ cái gì thế, chỉ là tình cảm không hòa hợp thôi!”

Ninh Như Ngọc hất tay chàng ra, bĩu môi nói: “Một lời không hợp liền cãi nhau, tâm ý không phù hợp liền động thủ đánh nhau, phu thê mà như vậy thì còn có ý nghĩa gì?”

“Đúng là không có ý nghĩa gì.” Hoắc Viễn Hành ngẫm nghĩ rồi nói.

Ninh Như Ngọc thở dài một hơi, lắc lắc đầu.

Hoắc Viễn Hành nắm lấy tay nàng, nhìn nàng không chớp mắt, trong đáy mắt sâu thẳm như đáy hồ nước tràn ngập thâm tình: “Đấy là việc của người khác, nàng đừng quá để ý, chúng ta chỉ cần quan tâm tới ngày tháng của chúng ta là được, ta có thể thề, cho dù là hiện tại hay tương lai, chúng ta đều sẽ không bao giờ giống bọn họ.”

“Aiii, chàng, thật là, việc này thì có gì mà phải thề chứ, chắc chắn chúng ta sẽ tốt hơn bọn họ nhiều, đây là sự thật không thể nghi ngờ.” Ninh Như Ngọc nói.

Hoắc Viễn Hành vươn tay ôm lấy nàng, sủng nịch nói bên tai nàng: “Ta sợ nàng không tin ta.” 

Ninh Như Ngọc gắt gao ôm lại chàng, tâm tình kích động: “Thiếp tin, thiếp vĩnh viễn đều tin tưởng chàng.”

……

Sau ngày hôm ấy, Hoắc Viễn Hành lại bắt đầu bận rộn, mỗi ngày đều đi sớm về trễ, vội đến mức Ninh Như Ngọc muốn có chút thời rảnh ngồi xuống trò chuyện với chàng cũng không được, sáng sớm chàng đi rồi, nhưng nàng còn chưa tỉnh ngủ, đêm khuya nàng đã ngủ rồi, chàng còn chưa trở về, rõ ràng hai người ở chung một phòng nhưng còn không thể gặp mặt.

Hoắc Viễn Hành bận rộn liên tục suốt nửa tháng, thuận lợi hoàn thành mọi việc, thầm nghĩ cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một chút, về nhà với Ninh Như Ngọc.

Ai ngờ chàng chân trước mới ra cung, cưỡi trên lưng ngựa còn chưa tới phủ Vũ An Hầu, nửa đường đã bị thống lĩnh cấm vệ quân đuổi theo.

“Vũ An Hầu, Hoàng Thượng có chỉ, truyền ngươi tiến cung.” Thống lĩnh cấm vệ quân nói.

Hoắc Viễn Hành: ¥%……&*

Hoắc Viễn Hành rất muốn mắng chửi người, đen mặt lại, dùng ngữ khí khó chịu nói: “Hoàng Thượng truyền ta tiến cung làm cái gì, ta vừa mới đi ra từ trong cung.”

Vụ án giết người lúc trước ước chừng bận rộn hơn nửa tháng, chàng còn không có lấy một giấc ngủ ngon, nương tử nhà mình cũng không thể gặp, lúc này vất vả lắm mới làm xong việc, cuối cùng có thể trở về ôm nương tử, vậy mà tên thống lĩnh cấm vệ quân đáng chết này lại chạy tới nói với chàng là có chuyện gấp!

Gắp cái rắm! Trong lòng Hoắc Viễn Hành rống giận, việc có gấp cũng không gấp bằng việc chàng muốn ôm nương tử.

Nhưng, cuối cùng Hoắc Viễn Hành vẫn không mắng ra miệng.

Thống lĩnh cấm vệ quân cũng biết Hoắc Viễn Hành có thân phận đặc thù, quyền cao chức trọng, không phải người hắn có thể chọc vào, xem sắc mặt ngài ấy khó coi như vậy thì biết trong lòng ngày ấy đang nghẹn một bụng nửa giận, vì không muốn đắc tội Hoắc Viễn Hành,  hắn lặng lẽ tiến lại gần, hạ giọng, dùng âm thanh rất nhỏ mà chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy được, nói: “Hoàng Thượng…… bệnh cũ tái phát, ra lệnh cho ta tới tìm ngươi.”

Sắc mặt của Hoắc Viễn Hành đột ngột thay đổi, không dám trì hoãn, hét lên một câu với thống lĩnh cấm vệ quân: “Còn thất thần làm gì, mau quay lại!” Dứt lời thì lập tức quay đầu ngựa, phi thẳng tới hoàng cung.

……

Ninh Như Ngọc ở trong phủ đã nhiều ngày, không hiểu sao cảm thấy rất phiền lòng, rõ ràng không bị bệnh, nhưng cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, đứng ngồi không yên, lại thích ngủ, khẩu vị cũng trở nên kỳ quái, trước kia nàng thích ăn cái gì thì giờ lại không thích ăn nữa, trước kia rõ ràng không thích ăn thì bây giờ lại đột nhiên muốn ăn, nhưng khi phòng bếp làm xong bưng lên, nàng ăn hai miếng đã không ăn được nữa, đặt sang một bên không muốn động đũa, ngay chính bản thân nàng cũng không hiểu được là xảy ra chuyện gì.

Quản sự trong phủ bẩm báo lên, từ sau khi nàng quản gia, ba tháng nay, các khoản chi tiêu trong phủ tiết kiệm hơn hai phần so với trước kia, đều là các khoản tiết kiệm hợp lý, cắt giảm các khoản chi tiêu không cần thiết, tiền lời cũng tăng lên không ít, đặc biệt là mấy cửa hàng bên ngoài, tiền lời gia tăng ba phần so với năm vừa rồi, tiệm gạo tăng thêm càng nhiều, ước chừng phải hơn năm phần, đây là việc mà trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Ninh Như Ngọc rất vui vẻ, khép lại sổ sách, nói với quản sự: “Tháng này phát thêm một tháng ngân lượng cho các hạ nhân trong phủ, tiền lời của cửa hàng, dựa theo quy định lúc trước, nên khen thưởng như thế nào thì khen thưởng như thế ấy.”

“Vâng.” Mọi người trăm miệng một lời mà lớn tiếng trả lời, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười, vô cùng vui mừng.

Xử lý xong mọi việc trong phủ, Ninh Như Ngọc cho các quản sự lui xuống, tiếp tục làm việc của từng người.

Ninh Như Ngọc đứng lên từ trên ghế, hoạt động gân cốt một chút, tính toán muốn đi dạo trong sân một lát, đã nhiều ngày nay nàng cảm thấy thân thể mệt mỏi, có lẽ do ngủ nhiều quá, không chăm chỉ vận động, quyết định ra ngoài sân đánh một bộ quyền, nàng đã lâu không đánh quyền.

Ninh Như Ngọc nghĩ như vậy thì lập tức đi ra ngoài, tới sân, nàng hoạt động chân tay một lát trước, làm một số động tác chuẩn bị, sau đó mới bắt đầu đánh quyền.

Nhưng nàng mới đánh được một nửa bộ quyền, bỗng nhiên thấy đầu choáng, mắt hoa, bụng cũng ẩn ẩn đau, sắp sửa ngã quỵ trên mặt đất.

Bích Hà đứng bên cạnh nhanh nhẹn phát hiện nàng có điểm khác thường, thân ảnh vừa động, nhanh tay lẹ mắt mà tiếp được nàng: “Phu nhân, người làm sao vậy?”

“Khó chịu quá……” Trước mắt Ninh Như Ngọc tối sầm lại, nàng hôn mê bất tỉnh.

“Mau, mau đi gọi đại phu!” Bích Hà ôm Ninh Như Ngọc đi vào trong phòng, bảo mấy người Hồng Châu nhanh đi mời đại phu.

Trong lúc nhất thời, cả phủ rối ren.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play