Tại Sùng An Đường, Ninh Như Ngọc thu được sổ sách, thẻ bài và danh sách quản sự do Tô ma ma đưa tới, một chồng lớn thật dày, đặt trên mặt bàn tròn trong phòng.

Tô ma ma đứng ở bên cạnh bàn, hành lễ với Ninh Như Ngọc, nói: “Phu nhân, mọi thứ đều ở chỗ này, mời người kiểm kê lại một chút để nô tỳ trở về bẩm báo lại.”

Như Như Ngọc nhìn chằm chằm về phía bà ta, Tô ma ma này là người đã hầu hạ bên người Đường thị nhiều năm, đời trước khi nàng vẫn còn là thê tử của Hoắc Viễn Thành, Tô ma ma ỷ vào việc có Đường thị chống lưng, không thiếu lần bắt nạt nàng, hiện giờ thân phận thay đổi, nàng trở thành thê tử của Hoắc Viễn Hành, cho dù trong lòng Tô ma ma không vui cũng phải khách khí mà hành lễ với nàng, cung kính mà nói chuyện.

Đầu tiên, Ninh Như Ngọc lật xem danh sách quản sự trong phủ, nhìn lướt qua mấy quyển sổ sách thật dày cùng với thẻ bài và đồ vật linh tinh, mở miệng nói: “Sổ sách quá nhiều, một chốc một lát không thể xem xong, ta tự xem trước, nếu có vấn đề thì ta sẽ đi thỉnh giáo Nhị thẩm, còn những đồ vật khác….” Ninh Như Ngọc cố ý dừng một chút, quay đầu mỉm cười với Trần ma ma và Bích Hà ở bên cạnh, nói: “Ma ma, ở đây ngươi là người hầu hạ Hầu Gia lâu năm nhất trong phủ, tất nhiên hiểu rõ tình huống trong phủ hơn ta, người giúp ta kiểm kê mấy thứ này một chút, xem có bỏ sót thứ gì không, Bích Hà sẽ giúp đỡ ngươi, người cảm thấy có được không?”

Đây là việc mà hai người đã thương lượng tốt trước đó, đương nhiên Trần ma ma sẽ không từ chối, vội vàng đồng ý: “Phu nhân sai bảo, nô tỳ nhất định sẽ làm tốt.”

“Vậy vất vả cho ma ma rồi.” Ninh Như Ngọc nói.

Trần ma ma hành lễ, đi lên phía trước kiểm kê số đồ vật trên bàn, Bích Hà ở bên cạnh giúp bà ghi chép lại.

Ninh Như Ngọc ngồi nhìn ở bên cạnh, nàng bưng một ly trà trong tầm tay lên rồi từ tốn uống trà, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Trần ma ma và Bích Hà kiểm kê đồ vật, giống như không hề để ý, trên thực tế lại lẳng lặng xem tất cả ở trong mắt, ghi tạc ở trong lòng.

Đời trước tốt xấu gì Ninh Như Ngọc cũng từng sống 5 năm ở phủ Vũ An Hầu, đối với tình huống ở phủ Vũ An Hầu vẫn rất rõ ràng, cũng hiểu biết các hạ nhân trong phủ, không phải là người có mắt như mù. Mặc dù sau này nàng bị người giết chết, linh hồn xuyên thành Ninh Như Ngọc, rời đi phủ Vũ An Hầu khoảng một hai năm, nhưng một hai năm nay, phủ Vũ An Hầu không có gì thay đổi quá lớn, ngoại trừ một chút biến động mặt ngoài thì những việc khác vẫn giống như trước khi nàng chết đi, nàng có thể nhận ra từ tình hình Trần ma ma và Bích Hà kiểm kê được.

Chỉ chốc lát sau, Trần ma ma và Bích Hà kiểm tra xong tất cả đồ vật, thứ nên có thì đều không bỏ sót, Đường thị quả thật đưa tất cả đồ vật nên có tới đây, nhưng bên trong có gian lận hay không thì tạm thời còn không nhìn ra được.

Kiểm kê đồ vật xong, Ninh Như Ngọc buông chén trà nhỏ, nói với Tô ma ma đang đứng một bên: “Vất vả cho Tô ma ma phải chạy tới đây một chuyến rồi, uống chén trà rồi lại đi.” Nòi xong thì sai Hồng Châu đi lấy nước trà.

Lúc trước Tô ma ma vẫn luôn đứng ở bên cạnh, Ninh Như Ngọc cũng không bảo bà ta ngồi xuống, càng không cho nha hoàn dâng trà nước, lúc này kiểm kê xong rồi, nàng mới kêu nha hoàn lấy trà nước cho bà ta, rõ ràng chính là muốn chỉnh bà ta, cho dù Tô ma ma là kẻ ngốc thì cũng nhìn ra ý tứ của Ninh Như Ngọc, trong lòng cảm thấy không vui, nhưng lại e ngại thân phận của Ninh Như Ngọc, trên mặt không thể biểu hiện ý gì ra ngoài, chỉ có thể nhịn.

Khi Hồng Châu bưng nước trà lên, Tô ma ma tùy ý uống hai ngụm rồi cáo từ đi về. Ninh Như Ngọc sai Hồng Châu đưa Tô ma ma ra cửa, Hồng Châu cười đi lên trước mời Tô ma ma ra ngoài, Tô ma ma nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay người rời đi, Hồng Châu vẫn luôn đi theo bà ta để phòng ngừa bà ta nhìn đông nhìn tây hoặc là động tay động chân ở Sùng An Đường, sau khi nhìn bà ta đi ra khỏi Sùng An Đường, mới yên tâm quay về.

Trong phòng, Ninh Như Ngọc tùy ý lật xem sổ sách trên bàn, hỏi Trần ma ma: “Ma ma,khi ngươi kiểm kê thì có phát hiện vấn đề gì không?”

“Đường thị này làm sổ sách rất khá, mặt ngoài nhìn không ra.” Trần ma ma nói.

Ninh Như Ngọc gật đầu, suy nghĩ một chút, nói với Trần ma ma: “Sáng sớm ngày mai bảo các quản sự trong phủ tới đây gặp ta trước đã, ta muốn tìm hiểu tình hình trong phủ, còn có mọi việc cần làm trong ba ngày gần nhất thì nhờ ma ma kiểm tra lại một lượt giúp ta, nghĩ biện pháp xử lý, ta hiểu rõ ràng, lo trước khỏi hoạ.”

“Nô tỳ lập tức làm ngay.” Trần ma ma cảm thấy Ninh Như Ngọc sắp xếp rất hợp lý, trật tự rõ ràng, đâu vào đấy, làm việc với người thông minh, bà cũng cảm thấy vui vẻ, đồng ý một tiếng rồi bận rộn đi ra cửa.

Sau khi Trần ma ma rời đi, Ninh Như Ngọc bắt đầu xem sổ sách, Đường thị làm sổ sách rất kín kẽ, mặt ngoài thoạt nhìn đều không có vấn đề gì, mỗi một đồ vật ra vào đều ghi chép đầy đủ trong danh sách, các khoản thu chi cũng thật sự rõ ràng, nhưng nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện ra điểm không thích hợp, trước sau còn có chỗ không đồng nhất, cùng một thứ, mấy ngày trước đấy mua vào là một giá, qua mấy ngày lại mua vào, giá cả đã tăng lên vài lần, rõ ràng chính là có người cố ý nâng cao giá cả, chiếm lợi từ giữa.

Nhìn không tới một phần ba của một quyển sổ, Ninh Như Ngọc đã phát hiện vài chỗ như vậy, tính qua loa một chút, Đường thị được không ít chỗ tốt từ giữa, đây mới chỉ là một quyển sổ sách. Mặt khác phủ Vũ An Hầu còn có tiền thu từ cửa hàng, điền trang, lâm sản ở núi rừng, cùng với mỗi năm người phía dưới đưa tới băng kính, than kính, ngày lễ ngày tết các loại lễ vật, tính xuống dưới đều là một khoản bạc không nhỏ.

Nhưng Ninh Như Ngọc nhìn một chút, hiện tại toàn bộ phủ Vũ An Hầu chỉ có hơn ba vạn hai lượng bạc còn tồn kho, còn lại đều là đồ cổ, tranh chữ, châu báu, đồ sứ, vật trang trí, ngoài ra còn có một ít đồ vật được Cảnh Tuyên Đế ban thưởng, những cái đó đều có ghi chép, căn bản không có khả năng thay đổi, vì thế dựa theo sổ sách mà Đường thị giao cho nàng mà tính lên, toàn bộ phủ Vũ An Hầu chỉ có mặt ngoài ngăn nắp giàu có, trên thực tế bạc có sẵn cũng không nhiều hơn của hồi môn của nàng được bao nhiêu.

Điều này chắc chắn có vấn đề! Đường đường là phủ Vũ An Hầu không thể chỉ có chút bạc như vậy!

Đời trước Ninh Như Ngọc biết tình hình nhà mẹ đẻ của Đường thị một năm sau không bằng một năm trước, khi Đường thị quản gia, vẫn luôn ngầm lấy tiền bạc của phủ Vũ An Hầu để trợ cấp cho huynh đệ nhà mẹ đẻ, nhưng dựa theo tình hình này, xem ra Đường thị không chỉ trợ cấp đơn giản như vậy, bà ta thật sự coi phủ Vũ An Hầu là kho bạc của bà ta, mấy năm nay không biết đã kiếm chác bao nhiêu lợi lộc riêng từ giữa.

Ý thức được việc làm dơ bẩn của Đường thị, Ninh Như Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới một sự việc, vội nàng nói với Bích Hà: “Mau gọi Trần ma ma tới đây, nói ta có việc tìm bà ấy.”

Bích Hà xem dáng vẻ gấp gáp của nàng, nhanh nhẹ đáp lại một tiếng rồi đi ra ngoài gọi người.

Lúc này Trần ma ma đang bận rộn kiểm kê lại những việc gần đây, nhìn thấy Bích Hà tới gọi mình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân nói có việc tìm ma ma, ma ma mau đi đi.” Bích Hà nói.

Trần ma ma cũng không chậm trễ, buông việc sửa sang trong tay rồi đi theo Bích Hà qua bên kia.

Vào phòng, Trần ma ma tiến lên hành lễ, Ninh Như Ngọc giơ tay miễn lễ cho bà ấy, chỉ vào ghế bên cạnh, nói: “Mời ma ma ngồi.”

“Phu nhân, xảy ra chuyện gì?” Trần ma ma nói.

Ninh Như Ngọc giương mắt nhìn Bích Hà đang đứng bên cạnh một cái, Bích Hà ngầm hiểu, đi ra ngoài đóng cửa lại, đứng canh ở ngoài cửa.

Trong phòng, Ninh Như Ngọc chỉ mấy vấn đề trên sổ sách cho Trần ma ma xem, nói: “Nhị thẩm làm những việc này, Hầu Gia có biết không? Lão phu nhân có biết không?”

Sắc mặt của Trần ma ma có chút khó coi, cảm thấy khó chịu thay cho Hoắc Viễn Hành, oán giận nói: “Mấy năm nay Hầu Gia ở bên ngoài là chính, rất ít khi ở trong phủ, cũng không hiểu quá rõ tình hình trong phủ, ngài ấy vất vả duy trì vinh quang và thể diện của hầu phủ, ai ngờ lại bị Nhị phu nhân đâm sau lưng như vậy, thật là quá đáng thương, cho dù nô tỳ biết cũng không thể làm gì Nhị phu nhân, lão phu nhân có thể là cũng biết, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, lão phu nhân nghĩ rằng cho dù bà ta cầm bạc của hầu phủ để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thì cũng chỉ là số ít, vì vậy mở một con mắt nhắm một con mắt không truy cứu, nhưng ai mà ngờ được, Nhị phu nhân lại to gan như vậy!”

Bây giờ Ninh Như Ngọc mới hiểu vì sao lão phu nhân Khương thị sẽ vội vã bảo nàng tiếp nhận việc quản gia của phủ Vũ An Hầu như vậy, có lẽ bà cũng đã phát hiện việc làm quá phận của Đường thị, nếu Đường thị chỉ là tham làm cầm một ít, bà còn có thể chịu đựng, nhưng rõ ràng Đường thị đã vượt qua giới hạn chịu đựng của bà, vì vậy lão phu nhân Khương thị mới muốn dùng biện pháp này để chặt đứt hết thảy ý đồ của Đường thị.

“Ma ma, có nên thanh tra một lượt các thứ như đồ cổ, tranh chữ, châu báu, đồ sứ, vật trang trí,... trong nhà kho của hầu phủ hay không, ta hơi lo lắng……” Ninh như ngọc dừng một chút: “Việc quản gia vừa mới chuyển giao đến trên tay ta, nếu về sau phát hiện có vật phẩm quý trọng bị mất đi thì có miệng không thể nói rõ.”

Trần ma ma cũng hiểu suy nghĩ của nàng, lập tức nhớ tới việc năm trước lão phu nhân Khương thị cho người kiểm kê nhà kho, lúc ấy lão phu nhân Khương thị dùng lý do sắp ăn tết, kiểm kê lại đồ vật trong nhà kho, sắp xếp mấy người hầu hạ lâu năm bên người bà đi kiểm kê nhà kho, lúc ấy sau khi làm xong, lão phu nhân Khương thị liền gọi Đường thị vào trong phòng, Đường thị ở chỗ lão phu nhân Khương thị hai canh giờ rồi mới ra ngoài, khi ra ngoài thì trời đã tối, có người nói nhìn thấy hai mắt của Đường thị khóc tới mức sưng lên, hiện giờ nghĩ lại, khẳng định là Đường thị bị lão phu nhân răn dạy.

“Có lẽ lão phu nhân đã sớm đoán trước được việc này, năm trước, lão phu nhân sai người kiểm kê lại nhà kho một lần, sau đó, lão phu nhân Khương thị sắp xếp người giữ chìa khóa nhà kho, Nhị phu nhân muốn dùng đồ vật trong nhà kho, đều phải đi xin chỉ thị của lão phu nhân.” Trần ma ma nói.

Nói cách khác, kỳ thật năm trước lão phu nhân Khương thị cũng đã bắt đầu hành động, có lẽ bà cũng không nhẫn tâm xuống tay với Đường thị, mới có thể làm trước nói sau, chờ nàng gả vào phủ thì lập tức đem việc quản gia giao cho nàng.

“Một khi đã như vậy, nhà kho không cần thanh tra nữa, ta sửa sang lại những thứ khác trước đã.” Ninh Như Ngọc nói, trong lòng đã có tính toán riêng.

Sau khi nói chuyện xong với Trần ma ma, thời gian cũng không còn sớm, Trần ma ma cáo lui đi ra ngoài, trời dần dần tối đi.

Hoắc Viễn Hành ra cửa còn chưa về, Bích Hà tiến vào hỏi bữa tối Ninh Như Ngọc muốn ăn cái gì, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu lên từ trên đống sổ sách, suy nghĩ một chút, nói: “Tùy tiện chuẩn bị một chút đi.” Hoắc Viễn Hành không ở nhà, không có ai dùng bữa với nàng, nàng cũng không muốn ăn uống gì.

Bích Hà nói: “Vậy nô tỳ bảo phòng bếp nấu ít cháo, lại làm thêm mấy món ăn kèm ngon miệng nhé?”

“Ừ, cứ như vậy đi.” Ninh Như Ngọc gật gật đầu.

Bích Hà lập tức đi phòng bếp chuẩn bị bữa tối, Ninh Như Ngọc tiếp tục ở trong phòng xem sổ sách, sau non nửa khắc thời gian, Hoắc Viễn Hành làm xong việc rồi quay về, vừa vào cửa thì nhìn thấy Ninh Như Ngọc đang vùi đầu trong một đống lớn sổ sách.

“Tại sao lại có nhiều sổ sách như vậy?” Hoắc Viễn Hành đi qua, tùy tay cầm lấy một quyển sổ sách trên bàn rồi hỏi.

Ninh Như Ngọc buông bút đang cầm trong tay, hoạt động cái cổ cứng đờ một chút, đứng lên nói: “Hôm nay thiếp đi thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu bảo thiếp học quản gia, đống sổ sách này là do Nhị thẩm bên kia đưa tới đây.”

Hoắc Viễn Hành nghe vậy, ánh mắt trở nên tối đi, buông sổ sách trong tay, quan tâm mà nhìn về phía Ninh Như Ngọc: “Nhị thẩm có làm khó dễ nàng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play