Ninh Như Ngọc vừa nói vừa đi vòng ra ngoài từ mặt sau cái bàn, sắc mặt nôn nóng chạy ra ngoài, Chu Tư Kỳ ở phía sau khom lưng nhặt sách vở đang rơi trên mặt đất lên rồi đặt trên bàn, chạy đuổi theo, giữ chặt cánh tay nàng, nói: “Như Ngọc, ngươi đừng gấp, ta trở về cùng ngươi.”

Hiện tại trong lòng Ninh Như Ngọc hoàn toàn hỗn loạn, nghĩ đến Uy Viễn Hầu Từ Chí Thành thì vô cùng lo lắng, nếu Uy Viễn Hầu Từ Chí Thành và Hạo biểu ca có việc gì ngoài ý muốn thì ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu các nàng nên làm cái gì bây giờ? Ngoại tổ mẫu tuổi tác đã cao, chỉ sợ bà không thể thừa nhận được đả kích này.

Chu Tư Kỳ nói muốn trở về cùng Ninh Như Ngọc, có bạn tri kỉ làm bạn, Ninh Như Ngọc hơi bình tĩnh lại một chút, nắm chặt tay Chu Tư Kỳ, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, Tư Kỳ.”

Trong mắt Chu Tư Kỳ hiện ra một ý niệm khác thường, chỉ có nàng ấy hiểu rõ nguyên nhân tại sao mình lại tích cực như vậy, bởi vì nàng ấy thích Từ Sùng Hạo, thích từ rất lâu rồi, nghe tin Uy Viễn Hầu bị thương, đại quân bị vây giữ, nàng ấy lập tức vô cùng lo lắng, cũng rất muốn hỏi thăm tình hình cụ thể, xác nhận xem rốt cuộc Từ Sùng Hạo có bình an không. Nàng ấy rất muốn tới phủ Uy Viễn Hầu nhìn xem, nhưng nàng ấy chỉ là một người ngoài, chắc chắn không thể đi được, chỉ có thể đi theo Ninh Như Ngọc, thuận tiện nhìn xem có thể giúp được việc gì hay không, chẳng qua hiện tại nàng ấy chưa thể nói rõ ràng với Ninh Như Ngọc.

Chu Tư Kỳ rất nhanh đã thu hồi cảm xúc khác thường, giữ chặt tay Ninh Như Ngọc, nói: “Chúng ta là bạn tâm giao của nhau đúng không, nói cảm ơn làm gì, nhanh lên, đi thôi, đừng lãng phí thời gian.”

Sau khi thúc giục Ninh Như Ngọc thì nàng ấy ra cửa, một đường đi tìm Viện trưởng thư viện để xin nghỉ, sau đó ngồi trên xe ngựa của Ninh phủ, chạy nhanh về Tấn Đô Thành.

“Như Ngọc, ngươi không cần lo lắng, hẳn là sẽ không có việc gì đâu, mấy người Uy Viễn Hầu nhất định sẽ có thể bình bình an an.” Chu Tư Kỳ bắt lấy tay Ninh Như Ngọc, thay vì nói là đang an ủi nàng, nói mấy người Uy Viễn Hầu không có việc gì thì phải nói là nàng ấy đang dùng những lời này để an ủi chính mình, hy vọng Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí và Từ Sùng Hạo không có việc gì.

Ninh Như Ngọc hít sâu một hơi, nỗ lực bắt bản thân phải bình tĩnh lại, cắn môi nói: “Ta biết, đại cữu và Hạo biểu ca không phải là lần đầu tiên lên chiến trường, bọn họ sẽ không dễ dàng bị thất bại như vậy, bọn họ nhất định sẽ không có việc gì……”

Không chờ Ninh Như Ngọc nói hết lời, Chu Tư Kỳ đã dùng sức ôm chặt nàng, mắt đỏ hoe, vùi đầu vào trong lòng ngực nàng, không cho nàng nhìn thấy nước mắt đang chảy ra của mình.

Thư viện Đức Nhã dành cho nữ tử cách Tấn Đô Thành không xa, Ninh Như Ngọc thúc giục phu xe suốt dọc đường, nhanh một chút, lại nhanh hơn một chút, chuyến này dùng không đến hai phần ba thời gian như bình thường đã đuổi trở về.

Vào Tấn Đô Thành, Ninh Như Ngọc sai phu xe trực tiếp đi tới phủ Uy Viễn Hầu.  Phu xe đáp ứng một tiếng, vung roi ngựa, lập tức vội vàng hướng về phía phủ Uy Viễn Hầu.

Chỉ chốc lát sau đã đến bên ngoài phủ Uy Viễn Hầu, Ninh Như Ngọc đứng lên thì có một chiếc xe ngựa cũng dừng lại, Ninh Như Ngọc ngẩng đầu thì thấy là xe ngựa của Từ thị, Ninh Như Ngọc chạy nhanh vài bước qua đó, đúng lúc Từ thị đang đỡ tay nha hoàn bước ra từ trong xe, nhìn thấy Ninh Như Ngọc, bà cũng sửng sốt.

“Sao con đã trở lại từ thư viện rồi?” Từ thị xuống xe ngựa, hỏi Ninh Như Ngọc.

Ninh Như Ngọc đi lên đỡ Từ thị, nói: “Bích Hà đã nói tin tức mấy người đại cữu xảy ra chuyện cho con biết, lòng con lo lắng không thôi, lập tức xin Viện trưởng cho nghỉ rồi trở về.”

Từ thị nghe xong, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ ra biểu cảm khổ sở, dùng tay xoa đầu Ninh Như Ngọc, nói: “Đại cữu và Hạo biểu ca của con nhất định sẽ không có việc gì.”

“Đúng vậy.” Ninh Như Ngọc gật đầu: “Con cũng tin tưởng bọn họ nhất định sẽ bình bình an an.”

Sau đó, Ninh Như Ngọc, Từ thị và Chu Từ Kỳ cùng nhau đi vào phủ Uy Viễn Hầu, lúc này, bầu không khí trong phủ Uy Viễn Hầu cực kì u ám, bọn hạ nhân đi đường tay chân nhẹ nhàng, trong không khí đều lộ ra sự ngưng trọng vô hình, áp lực nặng nề, khiến người ta có cảm giác thở không nổi.

Hạ nhân dẫn Từ thị và mấy người Ninh Như Ngọc vào đại sảnh, lão phu nhân Dương thị, nhị lão gia Từ Thành Xa, tam lão gia Từ Thành Cao, đại cữu mẫu Ngô thị, nhị cữu mẫu Trương thị, tam mợ Vương thị cùng với Từ Sùng Liệt, Từ Sùng Gia đều đã tụ lại trong đại sảnh.

Mấy người Ninh Như Ngọc bước nhanh vào trong, tiến lên hành lẽ với lão phu nhân Dương thị, bà có vẻ rất mệt mỏi, sắc mặt ngưng trọng, giơ tay ý bảo miễn lễ, có thể thấy được bà thật sự rất khổ sở và lo lắng, vô lực mà vẫy vẫy tay, thanh âm nói chuyện cũng lộ ra sự suy yếu: “Đến lúc này, không cần những thứ xã giao này, đều ngồi đi.”

Từ thị và Chu Tư Kỳ ngồi xuống ghế được chạm rỗng khắc hoa bên cạnh, Ninh Như Ngọc đau lòng lão phu nhân Dương thị, bà đã một bó tuổi rồi mà còn phải lo lắng cho nhi tử và tôn tử ra ngoài đánh giặc, ngày thường thoạt nhìn tinh thần sáng suốt khỏe mạnh, vậy mà nháy mắt như già thêm vài tuổi.

“Ngoại tổ mẫu.” Ninh Như Ngọc đi tới bên người lão phu nhân Dương thị, duỗi tay cầm lấy tay bà, nhìn khuôn mặt già nua vẫn luôn nhíu mày, đau lòng nói: “Đại cữu và biểu ca nhất định sẽ không có việc gì.”

Lão phu nhân Dương thị nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ngọt ngào của Ninh Như Ngọc, trong ánh mắt trần ngập lo lắng cùng quan tâm khiến trong lòng bà cảm thấy ấm áp, dùng tay sờ tóc nàng, mỉm cười nhàn nhạt, nói với Ninh Như Ngọc: “Đình Đình nói đúng, đại cữu và Hạo biểu ca của cháu đều là người có trời cao phù hộ, nhất định sẽ bình an vượt qua cửa ải khó khăn này.” 

Nói xong, ánh mắt chuyển hướng tới mọi người ngồi trong đại sảnh, dùng thanh âm kiên định rắn rỏi nói: “Bọn họ chỉ bị thương nhẹ mà thôi, bị người Nam Cương vây hãm một thời gian, lần trước ác chiến với Thát Tử Bắc Lục, không phải cũng bị thương bị Thát Tử Bắc Lục vây bắt đó sao, còn vây giữ suốt một hai tháng, cuối cùng chẳng phải vẫn đánh thắng quân Thất Tử của Bắc Lục đấy sao, hơn nữa còn đuổi chúng ra khỏi lãnh thổ Đại Tấn, vì thế, ta rất tin tưởng hai người, chẳng qua chỉ là lũ mọi rợ Nam Cương mà thôi, có thể lợi hại đến mức nào, ta tin tưởng bọn họ nhất định có thể mang binh đánh thắng người Nam Cương. Huống hồ hiện tại triều đình đang thương nghị phái người mang binh tới tiếp viện, không bao lâu nữa là có thể giải trừ được khốn cảnh, chúng ta ngàn vạn lần không thể trước rối loạn đầu trận tuyến, rõ ràng không phải việc gì lớn, lại tự mình dọa chính mình.”

Ngô thị đã khóc đỏ hai mắt, nghe lão phu nhân Dương thị nói những lời này, nước mắt chảy xuống càng nhiều, mặc dù biết lão phu nhân Dương thị nói có lý, nhưng Từ Thành Chí là phu quân của bà, Từ Sùng Hạo là con trai của bà, phu quân và nhi tử đều bị thương, sinh tử chưa rõ trên chiến trường, muốn bảo bà không nên lo lắng, bình tâm tĩnh khí mà chờ thì làm sao bà có thể làm được. Nhưng một nữ nhân tuân thủ nữ tắc, chân yếu tay mềm như bà thì có thể làm gì lúc này, lòng có dư mà lực không đủ, hiện thực tới trần trụi, trước mắt nguy nan mới biết lực lượng của bà là cỡ nào nhỏ bé.

Nhị lão gia nhìn Ngô thị ngồi đối diện đang không ngừng gạt lệ, giương mắt nhìn về phía lão phu nhân Dương thị ngồi trên đầu, mở miệng nói: “Nương nói đúng, chúng ta ngồi ở đây lo lắng suông cũng vô dụng, không bằng nghe theo sự sắp xếp của triều đình, bây giờ ta đi ra ngoài hỏi thăm một chút, rốt cuộc triều đình quyết định cử ai mang binh đi cứu viện, nếu không có người thích hợp, ta sẽ đi gặp Hoàng Thượng, thỉnh cầu Hoàng Thượng cho ta mang binh đi cứu viện.”

Trương thị vừa nghe xong thì lập tức quay đầu nhìn về phía nhị lão gia Từ Thành Xa, khóe miệng giật giật, muốn nói lời ngăn cản, nhưng nhìn thấy Ngô thị đang khóc thút thít đáng thương, cùng với khuôn mặt u sầu của mọi người trong đại sảnh, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

“Ta cũng đi.” Tam lão gia Từ Thành Cao cũng mở miệng nói: “Ta và nhị ca cùng nhau tiến cung gặp Hoàng Thượng, chủ động xin ra trận, mang binh đi Tây Nam cứu đại ca.”

“Con cũng đi!” Từ Sùng Gia nói.

“Con cũng phải đi!” Từ Sùng Liệt lập tức tiếp lời, cong lưng ưỡn ngực.

Phủ Uy Viễn Hầu Từ gia là võ tướng thế gia, nam đinh đều vào quân doanh từ sớm, Uy Viễn Hầu Từ Thành Chí quan giai tối cao, số lần mang binh lên chiến trường cũng nhiều nhất, tiếp theo là Từ Thành Xa và Từ Thành Cao, hai người bọn họ không có chức quan cao như Từ Thành Chí, số lần mang binh lên chiến trường cũng không nhiều bằng, kinh nghiệm không đủ nên lần này Cảnh Tuyên Đế mới không phái bọn họ đi tới Nam Cương, nhưng hiện tại tình hình nguy cấp, hai người đứng ngồi không yên, không chỉ có hai người Từ Thành Xa và Từ Thành Chí nóng lòng, ngay cả Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt cũng đứng ngồi không yên, bọn họ không muốn nhìn thấy người thân lâm vào nguy hiểm mà không thể đi cứu, chẳng sợ chuyến đi này tràn ngập gian nguy, thậm chí sinh tử chưa định, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt huyết cùng kiên định của họ.

Ngô thị nhìn mấy nam nhân trước mắt đều hăng hái muốn lên chiến trường cứu người, bà dần dần không còn khóc thút thít, khóc không thể giải quyết vấn đề, sự quan tâm yêu thương của người thân rõ ràng như vậy, bà có thể thấy được hi vọng từ ngữ khí kiên định của họ, có lẽ đây là sức mạnh giúp phu quân và nhi tử của bà tiếp tục chống đỡ, bình an trở về.

Ánh mắt của lão phu nhân Dương thị nhìn Từ Thành Xa, Từ Thành Cao, Từ Sùng Gia và Từ Sùng Liệt, một giọt lệ nóng tràn ra từ hốc mắt, bà nhanh chóng lấy khăn tay lau nước mắt, nhìn khuôn mặt kiên định của họ, nói: “Tốt, tốt, tốt, không hổ là nam nhân của phủ Uy Viễn Hầu, không quên tổ huấn của lão tổ tông, thời khắc nguy nan phải đoàn kết một lòng, phủ Uy Viễn Hầu mới có thể càng ngày càng tốt.”

Nghe thấy lời nói của lão phu nhân Dương thị, Ninh Như Ngọc kích động đỏ hốc mắt, cầm khăn lau nước mắt.

Lão phu nhân Dương thị nói: “Thành Xa, ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, xem triều đình sắp xếp ra sao, mặc kệ như thế nào, trước đó chúng ta phải có một đối sách để ứng phó kịp thời.”

“Được, nhi tử lập tức đi.” Từ Thành Xa đáp ứng một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.

Dáng người Từ Thành Xa cường tráng, người cao chân dài, vài bước đã đi ra đại sảnh, mới vừa bước tới cửa thì gặp được Ninh Khánh An đang vội vội vàng vàng chạy tới.

“Nhị ca.” Ninh Khánh An kêu một tiếng.

Từ Thành Xa thấy người tới là Ninh Khánh An, lập tức đoán được ông vừa từ trong cung ra ngoài, bắt lấy cánh tay ông, vội vàng nói: “Hiện tại Hoàng Thượng có thái độ như thế nào? Triều đình định sắp xếp ra sao? Phái ai mang binh đi cứu viện?”

Ninh Khánh An vội nói: “Ta chạy tới chính là muốn nói cho mọi người biết chuyện này, chúng ta đi vào trước rồi nói.”

Sau đó hai người vào đại sảnh, Ninh Khánh An nhìn thấy Ninh Như Ngọc đứng bên cạnh lão phu nhân Dương thị, ánh mắt dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu cảm khó xử cùng thương tiếc.

Lão phu nhân Dương thị hỏi: “Triều đình sắp xếp thế nào?”

Ninh Khánh An nhìn Ninh Như Ngọc đứng bên cạnh lão phu nhân Dương thị, tiểu cô nương xinh đẹp mở to mắt nhìn ông khiến trong lòng ông sinh ra chua xót, gian nan nói: “Triều đình quyết định phái Vũ An Hầu mang binh đi Tây Nam cứu viện.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play