Mưa xối xả như muốn cướp đi cái nắng mùa hạ...
Trong một khách sạn xa hoa đang diễn ra một bữa tiệc của giới hắc đạo. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều là những ông trùm phu nhân khét tiếng vì vậy nên ai cũng mang một vẻ quý phái, trang trọng. Nhưng đâu ai biết rằng tất cả bọn họ chỉ mang một lớp vỏ bọc giả tạo đến hoàn hảo?
Phía trên cao, cô đứng đó, quan sát mọi người chuyển động. Trên người cô mặc một chiếc đầm cúp ngực bó sát màu đỏ tôn lên từng đường cong quyến rũ.Mái tóc màu nâu búi cao cài một cây trâm vàng tinh sảo. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo, trắng mịn, đôi mắt phượng to màu hổ phách trong veo. Mũi cao, thẳng lông mày thanh tú và đôi môi anh đào đỏ mọng, vẻ đẹp đó khiến ai nhìn vào cũng phải xiêu lòng. Và đó không ai khác là Kỉ Tình.
Cô hờ hững nhìn tất cả mọi người xung quanh. Bỗng cánh cửa chính của đại sảnh bật mở thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Một đám người mặc vets đen lịch sự xếp hàng sang hai bên để nhường đường cho năm người đàn ông bước vào. Năm người đó tiến về phía trước sau đó người đi đầu bước lên vị chí cao nhất an tọa, bốn người còn lại đứng xang hai bên. Tất cả mọi người ở trong đại sảnh cúi người hô to:
Lão đại
Sau khi chào hỏi thì mọi người lại tiếp tục bữa tiệc. Kỉ Tình nhìn vào tấm hình trên tay rồi lại nhìn vào người đàn ông đó, anh ta đeo một chiếc kính râm to bản che gần hết khuôn mặt nhưng nó chẳng hết khuôn mặt nhưng nó chẳng thể che đi sự lạnh lùng bá đạo và cái sát khí ép chết người cái áo choàng đen rộng chẳng thể làm lu mờ đi vóc dáng cao to , mạnh mẽ và cô có cảm giác người đó đang nhìn mình chằm chằm . Khẽ rùng mình một cái có lẽ anh ta là Tần Mặc Uy, người mà cô được thuê đi giết đây mà. Mỉm cười nhẹ, cô xoay chiếc vòng trên cổ tay.
Choang chiếc đèn chùm vỡ tan, rơi xuống. Tất cả mọi thứ trở về với bóng đêm vốn có. Sau khi mắt đã quen với bóng tối cô nhìn thấy tên đeo kính râm vẫn ngồi đó bèn rút cây trâm cài trên tóc ra, nhắm vào huyệt thái dương phi thăng đó bèn rút cây trâm cài trên tóc ra, nhắm vào huyệt thái dương phi thăng sau đó không thèm nhìn mà bỏ chạy luôn bởi vì cô biết với tài năng của cô thì sẽ không bao giờ trượt và tên đó giờ chắc đang trên đường về chầu ông bà rồi cũng nên nhưng cô nào ngờ...
Tần Mặc Uy dùng hai ngón tay bắt lấy cây trâm lao vun vút tới, cô có phải là quá coi thường anh rồi không? Sống trong giới hắc đạo lâu như vậy mà như cô nghĩ thì chắc anh chết đi chết lại mấy trăm lần rồi. Chỉ vài phút sau ánh sáng trở lại, Tần Mặc Uy đưa cây châm cho người đứng bên cạnh:
Tần Mặc Uy đưa chiếc trâm vàng cho người đó rồi anh cũng tiến thẳng ra xe, chiếc koenigregg CCXR trevita lao vun vút vào màn đêm.
Sau vụ giết Tần Mặc Uy Kỉ Tình quyết định trở về Trung Quốc thuê một căn biệt thự ven biển. Từ nay cô sẽ rửa tay gác kiếm sống một cuộc sống xa hoa, vui vẻ. Số tiền cô kiếm được đủ để cho cô ăn chơi suốt đời không phải lo lắng nữa.
NĂM GIỜ CHIỀU TẠI BÃI BIỂN:
Cô đi dạo xung quanh ngắm cảnh, đã lâu lắm rồi cô không đi biển, không khí ở đây vẫn là trong lành hơn ở thành phố. Dự định là sẽ đi ăn nhưng đột nhiên cô nghe thấy tiếng hét của một cô gái gần đó:
Cướp cướp bắt hắn lại giúp tôi
Để đó tôi
Không nghĩ nhiều, Kỉ Tình rượt theo tên cướp đó. Tệ thật, thế nào hôm nay cô lại mặc váy cơ chứ, vướng víu quá. Chần chừ một chút rồi xoẹt một âm thanh rứt khoát vang lên. Chiếc váy trắng nữ tính dài đến mắt cá chân giờ đã ngắn đến bắp đùi. cô tiếp tục rượt theo tên cướp. Sau hai tiếng đồng hồ rượt đuổi cuối cùng tên đó cũng dơ tay chịu trói trước cô. Cô vui vẻ giao tên đó cho cảnh sát. Cái cảm giác từ một tội phạm bị truy lùng gắt gao trở thành một công dân tốt thật thú vị. Cầm chiếc túi sách, Kỉ Tình đem trả lại cho cô gái đó.
Cảm ơn em, không có em chắc chị bỏ lại chiếc túi quá
Cô gái cảm ơn ríu rít. Nhìn cô ta rất trẻ, kì lạ tại sao cô ta xưng chị với cô?
Không có gì, mà nhà cô ở đâu tôi đưa cô về
Kỉ Tình đưa mắt nhìn, trông cô ta có vẻ yếu đuối mà trời cũng tối rồi, để cô ta về một mình cô không yên tâm, làm người tốt thì làm cho chót vậy.
ừ, cũng được!
Kỉ Tình đưa cô gái về và biết được cô ta tên Cao Mộc Li, 24 tuổi, hơn cô 3 tuổi. Vậy mà trông cứ như bằng tuổi với cô ý.Tối đó Mộc Li mời Kỉ Tình ở lại ăn cơm, cô đồng ý.Bữa hôm đó hai người nói chuyện rất vui.Trong ba tháng Kỉ Tình ở đây, Mộc Li lúc nào cũng đi theo cô, cô cũng coi Mộc Li là chị em tốt.
Tiểu Tình, nếu một ngày không còn mẹ nữa thì con sẽ ra sao?
Um...... biết làm sao đây? Không kịp nữa rồi con gái ta, con rất thông minh, con phải hiểu là trong nhà này mẹ con ta không có danh phận. Có ở lại cũng chỉ đau khổ thêm thôi nhưng con nhất định phải ở lại, phải trả thù, trả thù cho mẹ biết chưa?
Mẹ cô mặt bê bết máu, máu chảy rất nhiều, bà mỉm cười lần cuối rồi tan biến từ từ theo cơn gió.
Mẹ, mẹ, không
Kỉ Tình choàng tỉnh, giấc mơ vừa rồi làm cô sợ lắm , cả người cô mồ hôi ướt đẫm .Đã lâu quá rồi cô không gặp mẹ, chẳng biết trong thời gian cô đi mẹ sống có tốt không. Cô thu mình lại, ngồi nép vào góc giường. Cô cứ ngồi đó, thẫn thờ trong bóng tối thật lâu. Bỗng cô cảm thấy bóng tối
này thật cô đơn, lạnh lẽo và đáng sợ. cô nằm xuống kéo chăn trùm kín đầu, cố ru bản thân vào giấc ngủ nhưng không tài não ngủ được. Có lẽ ngày mai phải về thăm mẹ vậy.
Sáng sớm hôm sau Kỉ Tình thu dọn đồ bỏ đi luôn, cô không từ biệt Cao Mộc Li một tiếng. Đất nước Trung Quốc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, có duyên ắt sẽ gặp lại.
Sau hai tiếng ngồi taxi cuối cùng cô cũng dừng lại trước cổng căn biệt thự lớn. Nơi này là nơi mẹ đang ở. Cô định bước vào trong thì bị bảo vệ ngăn cản. Họ chĩa súng vào người cô định bắn thì có tiếng nói cất lên ngăn chặn đám bảo vệ lại, ông ta nói tiếp ;
Đã đi sao còn trở lại?
Kỉ Tình ngước nhìn người đàn ông đó, bốn năm không gặp ông già đi nhiều rồi.Phải, ông ta là bố cô, Kỉ Thế Hiền- người đàn ông khiến cô và mẹ khốn khổ.
Tôi đến tìm mẹ
Mẹ ? Mày còn nghĩ đến mẹ mình sao?
Tại sao ông lại nói vậy? Ông đã làm gì bà ấy?