Tôn Hằng biết thế giới này có chút hỗn loạn, luôn xuất hiện giết người và cướp bóc, nhưng Tôn Hằng vẫn nghĩ là chuyện này sẽ không xảy ra trước mắt mình.
Kiếp trước của hắn, mặc dù thế giới thỉnh thoảng có tranh chấp, nhưng tình hình chung vẫn rất yên ổn, đặc biệt là ở quốc gia của hắn, rất an toàn.
Quen thuộc cảnh yên bình như vậy, nên lần đầu nhìn thấy cảnh giết người khiến đầu óc của hắn trống rỗng.
"Chạy mau!"
Bên cạnh hắn, Vương Tiểu Lục tuy cũng sợ hãi, nhưng dù sao hắn đã gặp cảnh tượng này rồi mên rất nhanh lấy lại bình tĩnh, lập tức xoay người kéo Tôn Hằng lại, hai người liền lùi ra xa, hướng về phía khác chạy đi.
Hai chân Tôn Hằng vẫn còn chưa phản ứng được, tai của hắn vang lên âm thanh ong ong, hắn nhìn về phía cổng thành, do mới chỉ trong thời gian ngắn, tình hình chung bên đó vẫn chưa ổn định được.
Mấy vị đại hán tấn công, giết binh lính thủ thành, đặc biệt là vị đại hán cầm Trảm Mã đao, hắn rất tàn nhẫn, một đao chém đầu, một đao chém ngang thân, trong chốc lát, hắn đã giết ba người.
Những người khác cũng bắt đầu xông lên, họ lần lượt lấy đao kiếm ra, mà mấy tên binh lính thủ thành, chưa kịp phản ứng đã lần lượt bị chém.
Đám người kia rất hung tàn, bọn hắn không chỉ giết binh lính thủ thành, còn giết luôn những ai cản đường bọn họ, ai dám cản đường liền bị một đao chém chết.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, ngay tại cổng thành, thi thể đã chất thành đống, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục vang lên.
"Bắn cung!"
Trên tường thành, có một nhóm binh lính đang dàn hàng vây quanh đám đại hán, bọn hắn giương cung, hướng mũi tên xuống dưới. Những binh lính này rất tàn nhẫn, họ thậm chí không quan tâm tới tính mạng của những người bị thương ở phía dưới.
"Vèo vèo vèo..."
Mũi tên bay xuống, nhắm thẳng vào những đại hán ở dưới, nhưng bọn hắn liền lấy những thi thể để làm bia đỡ đạn, sau đó những người này chụm lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn, rồi từ từ rút lui về phía sau.
Nhiệm vụ của đám đại hán này chỉ là mở cửa thành, lúc này xong việc nên chuẩn bị rút lui.
"Giá!"
"Cộc cộc... Cộc cộc..."
Tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa, ngay trên khu chợ, hơn chục con ngựa phá vỡ rào chắn, chạy thẳng đến nhóm đại hán kia.
Chạy tới gần, những con ngựa đó liền quay đầu lại, đám đại hán lập tức vứt những thi thể đi, nhẹ nhàng phóng lên ngựa.
Giết người phá cổng, xong việc thì rút lui, toàn bộ quá trình này diễn ra rất nhuần nhuyễn, đám người kia sắc mặt không hề thay đổi, tuyệt đối là loại tội phạm xem mạng người như cỏ rác!
Ngay lúc này, ở phía trong cổng thành đang mở, đột nhiên xuất hiện hai bóng người lao ra với tốc độ kinh người.
Chân bọn họ đạp đất, mặt đất liền nổi lên tro bụi, tạo thành hai con rồng đất sau lưng họ, hai người chạy thẳng đến nhóm đại hán.
Trên tường thành tiếp tục bắn xuống mưa tên, một trong hai người kia liền đưa tay đỡ tên, từng cây từng cây tên bén nhọn, bị hắn đỡ một cách dễ dàng.
"Thân Tam Ca, Hào ca, lên ngựa!"
Đại hán cầm Trảm Mã đao nói, ngay lập tức liền có người mang hai con ngựa đi đến.
Có vẻ như, đám đại hán này vì cứu hai người bọn họ mà đến.
Có thể thấy được, việc giải cứu này tới bây giờ rất thuận lợi!
"Muốn chạy sao? Đừng hòng!"
Giọng nói vừa nãy kêu binh lính đóng cổng thành lần nữa vang lên, trong ánh mắt khó tin của Tôn Hằng, xuất hiện một bóng đen, người này gần như chân không chạm đất, nhanh chóng lao ra cổng thành, phóng tới đám đại hán này.
"Đồng Thiên Cân, ngươi đừng có được voi đòi tiên!"
Trong hai người khi nãy vừa lao ra, một người dừng lại, tay hắn đẩy mạnh người kia, thân người dựa theo lực đẩy đó bay lên, hắn giương hai tay ra, cả người liền bay lên cao, nhìn như chim Ưng đánh về phía đối phương.
Thiên ưng trảo!
"Từ đạo trường của ta cướp người, bây giờ lại nói ta được voi đòi tiên? Thân lão tam, hôm nay ngươi muốn đi cũng không được!"
Đồng Thiên Cân hét một tiếng, phát ra một âm thanh như sấm sét vậy, cơ thể hắn run lên, hai nắm đấm co lại, cả người hừng hực khí thế, đánh về phía đối thủ.
Ngũ Tổ Thần Quyền!
"Hừ!"
Vị Thân lão tam này biết thực lực của đối phương, không dám cùng Đồng Thiên Cân cứng đối cứng, thân thể lộn một vòng trên không.
Hắn linh hoạt giống như chim ưng vậy, hai tay múa, hai chân đạp liên tục, đem mười tám chiêu Thiên Ưng trảo của mình lần lượt bày ra vây quanh đối phương.
Trong phút chốc, chỉ kịp nhìn thấy bóng người của hắn di chuyển, hai tay hắn liên tục vung vẩy, tạo thành rất nhiều tư thế.
Chỉ tiếc, hắn mặc dù mạnh mẽ như chim ưng, đối thủ của hắn lại ổn định như ngọn núi, đối mặt với thế công của hắn, người kia vẫn phòng thủ vững chắc, quyền pháp đường hoàng chính đại, dùng quyền pháp cổ xưa, chiêu sau nối liền chiêu trước, vững vàng chế phục hắn làm hắn tiêu hao rất nhiều thể lực.
Mà Thân Lão Tam biết rõ, một khi bản thân mình yếu đi, thì hắn phải đối mặt với sự tấn công điên cuồng của đối phương.
Đến lúc đó, bản thân chắc chắn phải chết!
"Ya!"
Thét lên một tiếng, âm thanh phát ra, thân pháp của Thân Lão Tam lại lần nữa thay đổi, tuyệt kỹ điểm huyệt của Thiên ưng trảo kích thích máu điên trong người của hắn, làm cho thực lực của hắn tăng mạnh, hai tay điên cuồng hướng về Đồng Thiên Cân tấn công.
"Ngươi còn biết điểm huyệt nữa sao!"
Đối mặt với thế công điên cuồng của Thân Lão Tam, Đồng Thiên Cân nở nụ cười lạnh lùng, hắn đạp chân xuống đất, mặt đất liền rung động, Ngũ Tổ Thần Quyền của hắn lần nữa đánh ra.
"Đùng!"
Một tiếng vang mạnh phát ra, thân thể Đồng Thiên Cân không suy chuyển, mà Thân Lão Tam thì lại giống như một con chim chết, bay về phía xa, hắn rơi xuống đất, ngã lăn ra.
"Tam ca!"
Vị đại hán tay cầm Trảm Mã Đao rống to, hai chân đạp mạnh, con ngựa hắn liền thét lên, cúi đầu chạy về phía Đồng Thiên Cân.
"Ngũ Quỷ đao Tưởng Khiếu!"
Đồng Thiên Cân đứng yên, hắn không nhìn chiến mã đang điên cuồng chạy về phía mình, mà nhìn trên người trên lưng ngựa cười lạnh: "Đừng nói ngươi là Lão Ngũ, cho dù có là Lão Đại của các ngươi đến cũng vô, ngày hôm nay các ngươi muốn đi cũng không được!"
"Thật can đảm!"
Tưởng Khiếu ở trên lưng ngựa hét lớn một tiếng, mượn sức lao của ngựa, đại đao trong tay hắn thuận thế chém xuống, giống như một cơn gió đen vậy, mang ra một cổ thê lương sát cơ.
"Công phu trên chiến trường mà thôi."
Thế nào, đối mặt với một đao toàn lực của đối phương, Đồng Thiên Cân một mặt xem thường, cơ thể hắn xoay mạnh, hai tay bắt lấy Trảm Mã Đao.
Chỉ nghe một tiếng rên rỉ, Tưởng Khiếu cả người lẫn ngựa, trực tiếp té ngã mặt đất, một đám tro bụi theo đó bay lên.
"Chỉ có một thân sức lực, không biết võ nghệ, một tên phế vật!"
Đồng Thiên Cân ném trường đao trong tay đi, bước tới chỗ Tưởng Khiếu đang giãy dụa.
Mặt khác, binh sĩ bảo vệ trong thành và phiên chợ chạy tới, tiến hành vây quanh đám đại hán kia lại, khiến bọn chúng muốn cứu người cũng không được, muốn chạy trốn cũng không xong, cuối cùng đành đứng yên tại chỗ.
"Đồng tuần tra, có cần phải như vậy không?"
Một giọng nói nhạn nhạt vang lên, ở dưới một cái cây lớn ven đường, một người đàn ông mặc áo choàng, tay ôm kiếm chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở đó, hắn chậm rãi hướng về Đồng Thiên Cân đi tới: "Nể mặt tại hạ, tha cho bọn họ một lần, được không?"
"Hả?"
Đồng Thiên Cân dừng bước lại, cau mày nhìn về phía người kia: "Ngươi là ai? Giấu đầu lòi đuôi, ngươi không cho thấy mặt, ta làm sao cho ngươi mặt mũi được!"
Vào tình cảnh này mà có thể mở miệng nói vậy, nếu hắn đầu óc vẫn bình thường, thì đây tuyệt đối là một cao nhân, Đồng Thiên Cân ánh mắt mang theo cảnh giác.
"Ha ha..."
Người kia nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt: "Đã như vậy, không bằng thì hãy nể mặt thanh kiếm của ta, được chứ?"
"Kiếm!"
Đồng Thiên Cân sắc mặt căng thẳng: "Người thật muốn kết mối thù này?"
Người mặc áo choàng thở dài: "Tại hạ cùng với Hắc Sơn Phỉ lão đại có chút quen biết, nếu đã nhìn thấy, tự nhiên sẽ không thể làm ngơ được."
"Vậy được!"
Đồng Thiên Cân hai tay nắm chặt, khuôn mặt nghiêm túc: "Vậy để cho ta lãnh giáo một chút, xem chiêu thức của ngươi thế nào!"
"Xin mời!"
"Xin mời!"
"Xoẹt"
Kiếm quang lóe lên, hai người thân hình nhoáng một cái, mỗi người đã di chuyển hơn một trượng.
Nhưng di chuyển như thế nào, vừa nãy phát sinh cái gì, không người nào có thể thấy rõ.
"Kiếm pháp tốt! Kiếm pháp tốt!"
Đồng Thiên Cân cúi đầu nhìn quần áo của mình đã bị rách một đường, lạnh cả tim, hắn biết đối phương nương tay, nếu không thì bụng của hắn đã không còn nguyên vẹn: "Không nghĩ tới chỉ là một cái Hắc Sơn Phỉ, lại có thể mời được cao thủ như ngươi!"
"Thế nào?"
Người mặc áo choàng không có để ý sự khinh bỉ trong lời nói của Đồng Thiên Cân, hắn hờ hững nói: "Hiện tại ta có thể dẫn người đi đúng không?"
Đồng Thiên Cân im lặng, cuối cùng vẫn là căm hận nói: "Hôm nay là ta tài nghệ không bằng ngươi, ngươi cứ tự nhiên!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT