Từ lúc Tôn Hằng rời Trần quận, đi tới Hoắc Sơn, đã gặp qua nhiều chuyện, đã qua hai tháng rồi.
Người của Tam Hà Bang, đã rút lui từ hơn nửa tháng trước, chỉ còn lại mấy người Dư Thiên Hùng, ở lại nơi này, giao lưu với Âu Dương Phủ mà thôi.
Trong trấn nhỏ ở dưới chân núi Hoắc Sơn, Tam Hà Bang có thuê một căn nhà nhỏ, nên Tôn Hằng đang ở chỗ này.
Eo đeo hồ lô, lưng vác trường đao, tay cầm một cái bao bố dài, chân bước không nhanh không chậm, dường như chuyện vừa nãy không làm hắn bận tâm vậy.
"Ngươi không chạy thật sao?"
Đinh Tĩnh đi sau lưng hắn, sắc mặt của nàng liên tục thay đổi, cuối cùng chỉ có bất đắc dĩ nói: "Giết tên Mã Bảo kia, bây giờ vẫn có thể ung dung đi lại vậy sao?"
Trong suy nghĩ của nàng, thì lựa chọn duy nhất của Tôn Hằng, là chỉ có nước chạy tới chân trời góc bể!
Nhưng hắn, lại không có chạy trấn, vẫn đi tới nơi đông người như thị trấn này.
"Chạy trốn?"
Tôn Hằng lạnh nhạt nói: "Chạy đi đâu? Thủ đoạn của người tu pháp như các ngươi rất nhiều, nên ta cảm thấy mình không chạy được."
"Vậy ngươi tính thế nào, chờ chết hay sao?"
Đinh Tĩnh trừng đôi mắt đẹp của mình, giờ phút này, trong lòng của nàng đã hiện lên sự lo lắng.
Nhưng mà, sự lo lắng này nhanh chóng tan biến.
"Tôn công tử."
Sắc mặt của Giang Vân trắng bệch, mạnh mẽ cắn răng nói: "Mọi thứ này đều cho thiếp thân trêu chọc tai họa, chỉ cần hai vị chăm sóc tốt Vô Hận, thì những chuyện khác, cứ để cho thiếp thân chịu tội!"
"Mẹ!"
Trương Vô Hận tuy nhỏ, nhưng cũng nghe được giọng điệu kiên quyết của mẹ mình, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy kinh hoảng, vội vàng túm lấy tay áo của Giang Vân.
"Trương Phu Nhân quá lo lắng rồi."
Tôn Hằng nhẹ nhàng khoát tay: "Cho dù ngươi đứng ra chịu tội, thì người ta cũng không chịu, huống chi, nếu ta đã quyết định làm việc này, thì đã không sợ người khác trả thù rồi."
"Ngươi to gan nhỉ!"
Giọng điệu nhẹ nhõm của Tôn Hằng, làm cho Đinh Tĩnh không hiểu nổi.
Nàng sống chung với hắn lâu như vậy cũng hiểu rõ hắn,
Hắn làm việc gì đều cẩn thận kín đáo, không làm những chuyện mà mình không chắc chắn.
Hay là, chuyện lần này, cũng là do thân bất do kỷ!
"Đinh tiên sư."
Tôn Hằng bước vào căn phòng, chậm rãi mở miệng nói: "Sơ Hạ quen biết ngươi mấy năm, coi ngươi như tỷ muội, trước khi đi còn nhiều lần nhắc tới ngươi, nên ta nghĩ ngươi sẽ không bỏ mặc nàng nhỉ? Còn vợ chồng Bành gia nữa."
"..."
Đinh Tĩnh nhíu mày, nhịn không được liếc mắt đánh giá Tôn Hằng từ trên xuống dưới: "Ta có cảm giác, ngươi đang nói di chúc vậy."
"Đề phòng mà thôi!"
Tôn Hằng lắc đầu: "Nếu như có thể, thì phiền Đinh tiên sư nghe ngóng giúp ta, xem ta đắc tội người nào."
"A..."
Khóe miệng Đinh Tĩnh co lại, cười lạnh nói: "Ngươi yên tâm, nể tình chúng ta cũng có quen biết, ta sẽ hỏi rõ ràng giúp ngươi."
...
Đêm, không trăng không sao.
Đinh Tĩnh, mẹ con Giang Vân đã rời đi từ lâu, trong thị trấn nhỏ này, hoàn toàn yên tĩnh.
Trong phòng. Tôn Hằng khoanh chân ngồi ngay ngắn trên một cái bồ đoàn.
Ở trước mặt hắn, có một cây cờ đen kịt cắm thẳng xuống đất, Bích Lân Quỷ La Yên bao phủ xung quanh.
Nếu như người ở ngoài nhìn vào, thì căn nhà này, so với những nơi bỏ hoang quỷ quái khác, càng u tối, âm trầm hơi nhiều.
"Đùng..."
Trong phòng, Tôn Hằng cong ngón tay búng ra, gió mạnh va chạm Âm Hồn Phiên, cây cờ này đung đưa một chút, lập tức có quỷ khí tuôn ra, một số oan hồn ngoi đầu lên.
"Vù…"
Bích Lân Quỷ La Yên đang vây khắp căn phòng này, dưới sự chỉ huy của Tôn Hằng, giống như một con thú hoang săn mồi, đột nhiên bổ nhào xuống.
"Ô ô..."
Tiếng quỷ rít gào vang lên âm trầm, quanh quẩn trong gian phòng không lớn này, cảnh tượng là người khác sợ hãi đến cực điểm!
Tất cả oan hồn kia, được khói khí bao bọc, còn có Bích Lân Quỷ La Yên quấn lấy, nhanh chóng luyện hóa.
Tất cả oan hồn trong Âm Hồn Phiên, đều bị Tôn Hằng bức ra ngoài, sau đó bị khói khí luyện hóa.
Thời gian dần dần trôi qua, Bích Lân Quỷ La Yên cũng biến thành nồng nặc, phạm vi bao phủ cũng càng lúc càng rộng.
Thậm chí, đến cuối cùng.
Tới lúc uy lực của Bích Lân Quỷ La Yên đã đạt tới mức nhất định, thì không cần Tôn Hằng xuất thủ, nó đã tự mình luyện hóa Âm Hồn Phiên!
Lửa ma trơi cháy hừng hực, quấn quanh mặt cờ của Âm Hồn Phiên, tiếng nổ đùng đùng, vang liên tục bên tai.
Từng con oan hồn, bị lửa ma trơi bức ra, luyện hóa.
Nhìn thấy cảnh này, Tôn Hằng cũng không còn thao túng Âm Hồn Hồ Lô nửa, mặt không biểu cảm lấy ra một cái bình sứ, từ từ mở ra.
"Xôn xao..."
Khói khí dày đặc cuồn cuộn, bay vọt từ trong ra.
Không giống như những quỷ khí của Bích Lân Quỷ La Yên, luồng khói khí này, giống như tập trung bao nhiêu hạt cát nhỏ li ti, tỏa ra khí tức chết chóc.
Đây là sát khí được người tu pháp cô đọng lại!
"Rống..."
Tôn Hằng vừa suy nghĩ, thì trong đầu của hắn lập tức có một con vượn hung ác nhảy lên, bao phủ cơ thể Tôn Hằng, mở to miệng rộng, luồng sát khí này, liền bay vào trong miệng của nó.
Sát Thân!
Mặt trời lên trăng lặn xuống, thời gian từ từ trôi qua.
Chớp mắt một cái, đã qua mấy ngày.
Trong lúc này, vậy mà cả ai tìm tới cửa, để trả thù hắn.
Cũng để cho Tôn Hằng có thể có thời gian thở dốc.
Trong phòng.
Âm Hồn Hồ Lô trôi nổi giữa không trung, miệng hồ lô phun ra khói đen, bao phủ Âm Hồn Phiên ở phía dưới.
Mà lúc này Âm Hồn Phiên đã bị luyện hóa mấy ngày, không còn những quỷ khí kia nữa, giống như một cây cờ bình thường.
Trên cán gỗ của nó khe nứt tỏa ra mọi nơi, từng khe nứt đều to lớn dữ tợn, nhìn như đụng nhẹ một cái là có thể bị vỡ nát, thê thảm vô cùng.
Mà những oan hồn trong đó, đã sớm bị Bích Lân Quỷ La Yên cắn nuốt không còn một con, hóa thành lương thực của nó.
Về phần Tôn Hằng.
Hắn vẫn khoanh chân ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn.
Một bóng mờ con vượn hư ảo mắt thường có thể thấy được, bao phủ quanh cơ thể hắn, con vượn này đều do sát khí ngưng tụ, vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, làm cho người khác sợ hãi.
Sát Thân hiện hình, có thể so với tiên thiên cao thủ.
Hơn nữa, nhờ khả năng trấn áp hồn phách của con vượn này của Tôn Hằng rất mạnh mẽ, nên Sát Thân của hắn, mạnh hơn võ giả của Lương quốc nhiều!
Đối với Tôn Hằng mà nói, thì Sát Thân quan trọng ở chỗ, là nó có thể đánh được người tu pháp!
Nếu như lấy tiên thiên chân khí làm thước đo, thì một phần sát khí, khả năng phá pháp và kháng tính của nó bằng với năm phần tiên thiên chân khí!
"Rống..."
Hung vượn gào thét, sóng âm vô hình quanh quẩn trong phòng, thậm chí nó còn làm Bích Lân Quỷ La yên rung động một chút.
Theo tiếng gào to của con vượn, thì tầng ngoài làn da của Tôn Hằng, cũng hơi hơi nổi lên ánh sáng, những đường vân phức tạp, trộn lẫn với mùi máu của thú và sát khí, sau đó chui vào chỗ sâu của da thịt, đồng hóa.
Kim Cương Bất Hoại Thần Công!
Trấn!
Cơ thể Tôn Hằng đột nhiên phát ra ánh sáng vàng, tượng phật hiện ra trong đầu, lực lượng mênh mông hiện lên, trong nháy mắt trấn áp những dị biến của con hung vượn này.
Tôn Hằng mở hai mắt, trong mắt có quầng sáng vàng lấp lánh, một lúc lâu, mới trở lại đen nháy.
Một lát sau, hắn cầm mái tóc dài xõa sau lưng của mình xem, lông mày không khỏi nhíu lại.
Hắn nhìn thấy bộ tóc đen nhánh của mình, đã có vài ba sợi bạc!
Giống như lông trên người con vượn thủ lĩnh kia, bộ lông của nó màu trắng mượt mà, giống như những tác phẩm nghệ thuật.
"Ken két... Ken két..."
Tiếng bước chân rất nhỏ, vang lên từ bên ngoài, khiến cho Tôn Hằng hơi chớp chớp mắt, đứng thẳng người dậy.
"Chính là chỗ này."
Dư Thiên Hùng mang theo hai người con gái trẻ tuổi bước vào trong sân, khom người nói: "Tôn đường chủ của bang phái tại hạ, có khả năng thổi sáo huân rất tốt, dư âm quanh quẩn trong đầu đến mấy ngày sau vẫn còn nha!"
"Ta cũng nghe Chỉ tiểu thư khen ngợi hắn rất nhiều."
"Ừ."
Trong hai nữ này, một người khẽ gật đầu, nói: "Nên vậy ta mới theo lời của muội muội, đến đây mời hắn đi qua một chuyến."
"Tinh tiểu thư yên tâm, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng đâu!"
Dư Thiên Hùng híp mắt, liên tục gật đầu, sau đó hắn cao giọng, nói vọng vào trong sân: "Tôn đường chủ, hôm nay Âu Dương phủ đãi tiệc, chúng ta tới đây mời ngươi đến đó một chuyến."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT