Hai người Tôn Hằng vừa tới nơi, đã thấy thi thể ngã đầy đất.
Bọn họ đều mặc quần áo và đeo trang sức giống nhau, chắc là một môn phái nào đó.
"Là người của Kim Linh phái."
Chung Thái nghiêm túc nói: "Môn phái này ở gần Địa Dương Sơn, được Hắc Vân thượng nhân bảo hộ."
"Ừ."
Tôn Hằng gật đầu, híp mắt đảo qua những thi thể trên mặt đất: "Trên người bọn họ có thủ đoạn của Ma Môn, trước khi chết có thể kích phát hết tiềm lực của cơ thể."
Ánh mắt của hắn, và sự hiểu biết về cơ thể, khiến hắn có thể nhìn ra những điều khác thường trên những thi thể này.
"Ma Môn yêu nhân, ra tay với người của mình cũng không phải là chuyện gì lạ."
Chung Thái liên tục chạy tới, mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, một lát sau đã nghe thấy tiếng chém giết.
Trong đó, cũng không thiếu tiếng hò hét của đồng bạn mình.
"Bành!"
Một bóng người bị quẳng đi, văng lên trên cao mấy thước, sau đó rơi xuống dưới, phát ra tiếng nổ nặng nề.
Nhìn thấy đã có thể đoán hắn không sống rồi.
"Vút Vút..."
Từng đường kiếm màu đỏ, giống như Kình Nỗ, bắn chụm tới, xuyên qua đá lớn, chẳng phân biệt địch hay bạn.
Người xuất thủ là một người trung niên mặc đồ đen che hết mặt mũi, cơ thể của hắn có mùi máu tươi, là một tiên thiên cao thủ của Ma Môn.
"Ừ!"
Hắn hấp thu mùi máu trong sân, đột nhiên bạo phát, có mấy người không để ý trúng chiêu của hắn, lảo đảo lui về phía sau.
Mà ngay lúc này, hai người của Tôn Hằng chạy tới.
"Ma Môn yêu nhân, nhận lấy cái chết!"
Chung Thái quát khẽ một tiếng, cơ thể nhanh như chớp đánh tới, trường kiếm như nước chảy, hội tụ thành sông, mang theo sóng khí gào thét, thẳng tới người kia.
Kiếm pháp của hắn lăng lệ,
Lại không có cứng rắn, chiêu bên trong chiêu, hợp thành một chuỗi liên hoàn, đã chạm tới sự tinh túy của kiếm pháp.
Mà người mặc áo đen kia, tuy hắn đã bị người ta truy sát mấy ngày, thực lực giảm mạnh, nhưng vẫn không thể khinh thường.
Một cây đao dài gần nửa mét xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, ánh đao như trăng, ở trên còn nhuốm máu, vung lên chém càng mang cảm giác mê ly, khiến cho người khác bất cẩn.
Người của Ma Môn, đều có công pháp tiên thiên.
"Keeng…"
Một tiếng vang nhỏ, sau đó là những va chạm như mưa rào.
Ánh lửa bắn tung tóe, hai bóng người cũng áp sát vào nhau.
Hai người, một người được nghỉ ngơi dưỡng sức mấy ngày, một thì bị kiệt sức, nhưng công pháp cao siêu, thực lực xuất chúng, trong chớp mắt không thể phân cao thấp.
Tôn Hằng nhảy vào trong sân, ngay lập tức có cũng người hai mắt đỏ thẫm của Kim Linh Phái, điên cuồng lao tới người của hắn.
Dáng dấp bọn họ cuồng mãnh, chỉ biết công chứ không quan tâm thủ, một đao một kiếm hung ác bổ tới, rõ ràng thực lực không mạnh, nhưng khí thể của bọn họ, lại không thua gì nhất lưu cao thủ!
"Hừ!"
Hừ nhẹ một tiếng, Tôn Hằng hơi nghiêng người, đột nhiên duỗi ra hai tay.
"Ca..."
Đao kiếm vỡ vụn, một nửa lưỡi đao lại đâm ngược vào lồng ngực của hai người kia, lực lớn đè vào người, làm cho bọn họ bay ngược về sau.
Những người như bọn họ, đã bị người khác sử dụng một môn công pháp giống như Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật lên người, nhưng mà công pháp này lại lấy đi tất cả lý trí của bọn họ, chỉ biết chém giết, cuối cùng cho dù chém giết tất cả, thì sợ là bọn họ cũng không sống nổi.
Nên vậy Tôn Hằng ra tay, cũng không lưu tình.
"Khâu huynh, ngươi bị sao không?"
Đánh bay hai người, cơ thể Tôn Hằng lóe lên, xuất hiện bên cạnh một người nam tử.
Người này là một trong những tiên thiên cao thủ trông coi nơi này, Khâu Khang.
"Không chết được!"
Sắc mặt của Khâu Khang trắng xám, cơ thể lạnh run, hắn đã bị mất máu quá nhiều.
Nếu như hai người Tôn Hằng không chạy tới kịp, thì hắn sợ đã không xong.
"Cẩn thận!"
Còn chưa dứt lời, hai mắt của hắn đã trợn trắng, kinh khủng nhìn về phía sau lưng Tôn Hằng.
"Vù…"
Ba luồng ánh sáng lạnh, một cái trảo ảnh, đột nhiên xuất hiện, đánh về phía gáy Tôn Hằng.
"Đinh..."
Lôi Vẫn Đao ở sau lưng Tôn Hằng ra khỏi vỏ một nửa, ngăn chặn trảo ảnh, hai thứ này chạm vào nhau, ánh chớp liên tục lóe lên.
Mà người kia, sau khi thấy mình đánh lén không được, liền lùi về sau, đánh ra một đòn, sát khí vô hình mạnh mẽ nhòa tới, từng sợi gió mạnh, mang theo âm thanh của kim loại bay tới.
Lương Quốc võ giả, Sát Thân!
Hơn nữa, người này cũng học võ công, móng vuốt của hắn sáp nhập với một môn kiếm pháp, hòa hợp với sát khí, uy lực tăng lên không chỉ một bậc.
Không ai là người ngu, nếu như người tập võ của Đại Ung có thể học sát thân, thì Lương Quốc võ giả, cũng có thể học võ công!
Móng vuốt của nàng cứng như sắt, phát ra ánh sáng sắc bén, còn chưa tới người, đã khiến cho da thịt Tôn Hằng kéo căng.
"Được!"
Khen nhẹ một tiếng, sắc mặt của Tôn Hằng vẫn bình tĩnh, Lôi Vẫn Đao thuận thế di chuyển, xẹt ra một đường cong ưu nhã trên không, nhìn như chậm chạp, lại có thể chặn lại móng vuốt của đối phương.
"Đinh..."
Một tiếng vang nhỏ, trường đao của Tôn Hằng đột nhiên phân hóa, chia làm năm cái, vây kín người kia.
Đao khí sắc bén, bao phủ xung quanh, như muốn xoắn nát người trước mặt này!
"Vù…"
Tiếng gió thổi lên, một bóng người tráng kiện phá vỡ ánh đao, lùi về sau hơn mười mét.
Cho tới lúc này, Tôn Hằng mới có thể nhìn rõ mặt mũi của người này.
Người này là một người nữ mặc quần áo thiếu vải, nàng xăm những hoa văn kỳ dị khắp người, hai mắt đỏ tươi, sát khí kinh người, sắc mặt dữ tợn.
Bên ngoài cơ thể của nàng, còn có một bóng mờ giống như bóng của một con báo, hai mắt vàng to nhìn chằm chằm Tôn Hằng.
"Hồng..."
Nàng mở miệng, phát ra âm thanh nặng nề, gào to xen lẫn sát khí, đập vào mặt Tôn Hằng.
Mà cơ thể của nàng, thì theo sát phía sau, hai móng liên tục vung vẩy, đánh tới lồng ngực Tôn Hằng.
Cơ thể của nàng có lồi có lõm, hai chân thon dài không bị che lại, da thịt màu đồng chắc khỏe, thế công như một con báo vồ mồi của nàng, khiến cho cơ thể của nàng trở nên ưu mỹ hơn.
Chỉ tiếc, người trước mặt nàng, không biết thương hoa tiếc ngọc (Một thành ngữ của người trung quốc, ẩn dụ cho việc người ta thương tiếc những phụ nữ đẹp)."
Tôn Hằng hơi híp híp mắt, vận lực, không khí trước người của hắn phát ra những gợn sóng nhỏ li ti, khí trắng xuất hiện quanh người của hắn, hình thành một đám mây mù ở sau lưng hắn.
Đây là minh chứng cho việc tốc độ đi tới cực hạn!
"Rầm!"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, một bóng người bay nhanh tới, càng có một đường đao sắc bén trảm phá không khí, kéo ra một vết nứt dài trên không.
Trong sân, bóng con báo kia đột nhiên trở nên cứng đờ.
Một vết nứt, dọc theo sát thân, chậm rãi xuất hiện trên cổ vị võ giả Lương quốc này.
"XÌ..."
Máu tươi phun ra.
"Phù phù!"
Thi thể rơi xuống đất, bụi bặm bắn lên, cho dù khi sống nàng mạnh mẽ cường hãn thế nào, thì khi chết giống như những người bình thường khác, nằm yên trên mặt đất.
Tôn Hằng cất đao, quay người nhảy lên, đưa tay sờ vào hông người này, một cái bình sứ đen sì xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
"Cút!"
Cách đó không xa, đột nhiên có tiếng gào thét vang lên, sau đó chỉ thấy sương máu tràn ngập, một bóng người nhảy ra, tốc độ của người này kinh người, mạnh mẽ nhảy về phía đỉnh núi.
Tốc độ của hắn, coi như là Tôn Hằng, cũng không nhịn được nhướng mày một cái.
Tốc độ này, để hắn nghĩ tới một người quen cũ, Thiên Đao Môn đệ tử Tiêu Vật Vong.
"Khục khục..."
Sương máu tản đi, Chung Thái mặc hơi trắng che ngực ho nhẹ, xem ra trận kịch đấu, bạo phát hồi nãy, mang lại áp lực không nhỏ với hắn.
"Thủ đoạn của Ma Môn yêu nhân, quả thật rất khó phòng bị."
Hắn nhìn Tôn Hằng rồi cười lớn một tiếng, sau đó đảo mắt nhìn món đồ trong tay Tôn Hằng, nói:
"Xem ra Tôn huynh đệ có chiến lợi phẩm nha."
"Sát đan."
Mặc dù không mở nắp chai, nhưng dựa vào cỗ nồng đậm sát khí này, cũng để cho Tôn Hằng đoán được trong đây là vật gì.
Lương quốc rất ít người tu pháp, nên không thể cô đọng sát khí.
Mà Sát Đan chính là vật bọn họ hay sử dụng, dùng dược vật ngưng thành sát khí, sau đó hội tụ thành đan, dùng để cường hóa Sát Thân.
"A!"
Nghe được cái tên này, sự hâm mộ trong mắt của Chung Thái cũng biến mất.
Vật này, với hắn mà nói, cũng không có tác dụng gì.
"Lê-eeee-eezz~!!"
Trên trời, tiếng hạc kêu vẫn dồn dập như trước, dường như đang thúc giục bọn họ nhanh chóng đi tới điểm tập trung vậy.
Trên núi rừng, có tiếng gió gào thét, xoay tròn, quỷ khí dày đặc.
Hai người Tôn Hằng liếc nhau, thanh lý sạch sẽ những người của Kim Linh Phái, sau đó dặn dò Khâu Khang mấy câu, rồi đuổi lên phía trên.
Một lát sau, hai người đi tới một chỗ rừng cây bị ngọn lửa đốt cháy.
Cây cối bị lửa đốt cháy, khắp nơi chỉ còn tro tàn, trên thân núi, một cửa động ken kịt sâu thẳm lộ ra bên ngoài, dây leo phía ngoài cửa động, cũng bị ngọn lửa đốt cháy không còn một mảnh.
Cửa động tối đen như mực, khiến người khác chùn bước.
Chu Chính sắc mặt trắng bệch ngã xuống một chỗ, quanh người có ánh sáng lấp lánh, thấy hai người Tôn Hằng tới, lập tức buồn bực nói: "Mau vào đi, Thông Diệu đạo trưởng đang ở bên trong, người của Ma Môn cũng gần thua rồi!"
Hai người liếc nhau, đều nhìn ra sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương, lập tức không thể không nắm chặt binh khí, cẩn thận từng li từng tí đi vào trong hang động.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT