Editor: Wave Literature

Sau khi trải qua một thời gian nghỉ ngơi, Trảo Căn Bảo lại login vào trò chơi.

Mà bây giờ lúc cậu ta vừa bước vào trò chơi, cũng cảm nhận được cảm giác không bình thường.

Cậu ta cảm thấy lưng quần mình đang bị ai đó túm lấy, trong lòng cậu ta hoảng hốt, không biết là cái gì đang túm lưng quần cậu ta, nhưng sau khi tỉnh táo lại, lại cảm thấy cơ thể mình như đang bị thứ gì đó kéo đi.

Là dã thú sao? Phi Long con của mình thì sao, sẽ không phải bị dã thú ăn thịt đấy chứ?

Trong lòng Trảo Căn Bảo càng luống cuống.

"Cát điêu! Cát điêu!"

Dường như đã nhận ra Trảo Căn Bảo dần tỉnh, Phi Long con bên cạnh đột nhiên kêu lên.

Nghe tiếng kêu Phi Long con, Trảo Căn Bảo có phần an tâm, cũng may Phi Long con đang ở đây, vậy thứ gì đang túm mình? Phi Long con sao?

Trảo Căn Bảo không rõ lắm, cậu ta muốn tỉnh dậy, nhưng lại không thể làm được, tuy có thể nghe được tiếng động, nhưng ý thức cậu ta vẫn không cách nào điều khiển cơ thể mình.

Cậu ta cảm giác được thân thể của mình được đặt trên một cái giường, bên cạnh có thứ gì đó đang ngửi ngửi mình, có thể là Phi Long con kia.

Ngay lúc Trảo Căn Bảo dùng hết toàn lực, muốn cảm nhận thế giới xung quanh, thì có một chất lỏng cổ quái, đột nhiên được rót vào cổ họng cậu ta.

Trảo Căn Bảo cảm giác giống như uống vào một ly nước chanh mới được vắt, hoặc là một loại gì đấy không phải nước.

Loại mùi vị kích thích này làm cho Trảo Căn Bảo lập tức tỉnh táo không ít.

"Đã tỉnh lại sao?"

Bên tai cậu ta truyền đến tiếng người nói chuyện.

Trảo Căn Bảo từ từ mở hai mắt mình ra, nhìn thấy đầu tiên là một cái đầu sói khổng lồ.

Con sói mở to đôi mắt màu hổ phách của nó nhìn chằm chằm Trảo Căn Bảo.

Trảo Căn Bảo hoảng sợ, theo phản xạ đã muốn nhảy dựng lên, nhưng có thể do vẫn chưa hồi phục, hoàn toàn không có chút sức lực nào.

"Đừng lo lắng, con sói này sẽ chẳng làm gì cậu đâu."

Ngay lúc Trảo Căn Bảo đang lo lắng mình có thể bị con sói này cắn một phát chết hay không thì người bên cạnh nói với cậu ta.

Đó là một thợ săn mặc đồ da thú, anh ta ngồi trên ghế tựa trước giường Trảo Căn Bảo, bởi vì con sói khổng lồ che khuất nên Trảo Căn Bảo không nhìn thấy anh ta trước.

Người đàn ông kia nhìn khoảng bốn mươi tuổi, có bộ râu rậm rạp, gương mặt tang thương và ánh mắt thâm thúy, nhìn qua như một cao thủ lôi thôi lếch thếch ẩn cư.

Ít nhất từ ngoại hình, những người trông như thế này trong phim truyền hình đều là cao thủ thâm tàng bất lộ.

"Đây là đâu? Phi Long con của tôi đâu?" Nhưng hiện tại không phải lúc quan tâm đến ngoại hình NPC, Trảo Căn Bảo lập tức phản ứng kịp, không thấy Phi Long con đâu nữa, rõ ràng vừa rồi còn nghe được tiếng Phi Long kêu.

"Nếu cậu đang tìm cái con kia thì nó đang ở trong đây này."

Người đàn ông kia chỉ chỉ phía sau, Trảo Căn Bảo nhìn qua, nơi đó đặt một cái lồng sắt, trong lồng nhốt một con Phi Long con trụi lủi, không có một cái vảy nào.

"Cát điêu... Cát điêu... Mẹ kiếp! mẹ kiếp!"

Con Phi Long kia hình như thấy ánh mắt Trảo Căn Bảo nhìn qua, lập tức lớn tiếng hô.

Nửa câu đầu đúng là kêu Trảo Căn Bảo, nhưng câu sau lại kêu thợ săn.

Nhưng thợ săn kia không thèm để ý đến việc Phi Long con thô tục mắng chửi mình, anh ta nhìn về phía Trảo Căn Bảo, nói:

"Theo vị trí tôi phát hiện ra cậu cho thấy, rất hiển nhiên cậu rơi xuống từ vách núi đen, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều quạ đen bị nướng cháy, nếu cậu không ngại thì tôi hy vọng cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi cũng không có hứng thú với Phi Long con của cậu đâu, ta chỉ hy vọng không ai đến làm phiền cuộc sống của tôi thôi."

Thợ săn kia nói như thế.

- - - - - - - - - - - - - -

Một tòa tháp cao tọa lạc trong một thành phố phồn hoa.

Một người đàn ông có bộ râu trắng, đội mũ nhọn của pháp sư, mặc áo choàng có ngôi sao năm cánh, đứng trước một quả cầu thủy tinh, thần thái vô cùng hèn mọn nói:

"Xin ngài hãy tin tôi, Ma Đạo Sư đại nhân, tôi đã khóa chặt vị trí của con Phi Long kia, suýt chút nữa thôi tôi đã bắt được con nó rồi."

Trong quả cầu thủy tinh có một màn sương xám xịt, truyền đến một âm thanh hỗn loạn mà mờ nhạt như đến từ những đám mây:

"Ta đã từng tin tưởng ngươi, nhưng người làm cho ta quá thất vọng, theo ta ngươi vốn không phải suýt chút nữa, mà là hoàn toàn thất bại, một tên không biết từ đâu đến, có thể xáo trộn kế hoạch của chúng ta, lại còn cướp đi mục tiêu của chúng ta, ngươi đã trở nên vô dụng, ta sẽ tìm người khác nhận phần công việc của ngươi."

"Đợi chút đã, Ma Đạo Sư đại nhân xin ngài hãy tin tưởng tôi, cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ tìm được kẻ đã mang con Phi Long kia đi, tôi sẽ bắt hắn, đích thân đưa đến chỗ ngài."

Ma Pháp Sư kia dùng giọng điệu vô cùng hèn mọn, nói như thế.

Nhưng vị được xưng là Ma Đạo Sư đại nhân trong quả cầu thủy tinh có vẻ như không tin ông ta:

"Ta đã cho ngươi cơ hội đủ nhiều rồi."

Quả cầu thủy tinh tối đi.

"Không! Không! Không! Ngài hãy nghe tôi nói, ngài hãy nghe tôi nói..."

Lời ông ta còn chưa dứt, tiếng động như vật gì đó bị kẹt vang lên, thân thể ông ta bắt đầu màu đen bất thường, hơn nữa từ đầu ngón tay ông ta bắt đầu thối rữa ra.

Gần như chỉ trong hơn mười giây, cả người ông ta liền biến thành một bãi máu loãng màu đen.

Chỉ có cái mũ nhọn phù thủy trên vũng máu loãng, còn có áo choàng Ma Pháp Sư, cùng với một chùm chìa khóa, đất sét trẻ em dùng, giấy tã, lại còn có một thanh kẹo cao su siêu nhân, phiếu giảm giá sinh nhật [Quán cà phê không gặp không về]... Chứng minh, đã từng có một người tồn tại.

- - - - - - - - - - - - - -

"Cái gì, Trảo Căn Bảo bị Phi Long mang đi rồi sao?"

"Cái gì? Phi Long đã xây một hang ổ gần đây, lại còn đẻ bốn quả trứng?"

"Cái gì? Lại còn có một quả trứng ấp nở ra Phi Long con, Trảo Căn Bảo và Phi Long còn cùng rơi xuống dốc núi sao?"

"Cái gì? Trảo Căn Bảo và Phi Long con được một thợ săn ẩn cư trong rừng rậm cứu, thợ săn kia lại còn mang theo hai con sói rừng xám sao?"

"Cái gì? Ngay cả ảnh thợ săn các ông cũng có, còn cả ảnh nhà nhỏ thợ săn ở, sói rừng và bố trí căn phòng cũng có luôn sao?"

Lan Tư Lạc Đặc đã không thể nào che giấu được sự khiếp sợ trong lòng mình, những người này hoàn toàn coi mình là đồ ngốc sao?

"Không không không, nói đúng ra không phải hình ảnh mà là tranh vẽ, hình ảnh ở trên diễn đàn, sau đó chúng tôi dựa theo hình ảnh vẽ ra, nhưng cũng không khác là mấy, dù sao cũng rất nhiều người học phác thảo."

Trước mặt Lan Tư Lạc Đặc, Âu Ngật Mâu đã nói như vậy.

Bên cạnh nhanh chóng có người chơi đưa hai tranh vẽ đến trước mặt Lan Tư Lạc Đặc.

Lan Tư Lạc Đặc nhận lấy, sau đó giơ tranh lên, một bức tranh đó vẽ cảnh bố trí phòng, bên trong là Phi Long con đang bị nhốt.

Bức vẽ thứ hai là vẽ một người đàn ông, bên cạnh anh ta có hai con sói rừng xám khổng lồ ngồi đó.

Đương nhiên đây là thợ săn đã đưa Trảo Căn Bảo đi theo lời các người chơi vừa nói.

"Lan Tư Lạc Đặc, ông xem ông có biết hay không? Có thể nói một tiếng với Nữ Vương đại nhân, mang chúng ta qua đó cứu viện không?"

Bên cạnh Báo Tử Đầu Linh Sung nói với Lan Tư Lạc Đặc.

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi cũng muốn có Phi Long con, mau đưa chúng tôi qua đó nữa."

Tuy các con dân Duy Đa Lợi Á trước mắt nhìn với ánh mắt chờ mong, nhưng Lan Tư Lạc Đặc cũng không thể giúp bọn họ được, bởi vì anh ta căn bản không biết người trong tranh vẽ này, và Lan Tư Lạc Đặc đặt câu hỏi liệu anh ta có thực sự tồn tại không.

Với cách nhìn của Lan Tư Lạc Đặc thì Trảo Căn Bảo đã mất tích, sao có thể chính xác truyền đạt về những tin tức này được?

Nhưng thần tích những người này bày ra nhiều lắm, cũng không ít hơn hai ba cái rồi.

Lúc Lan Tư Lạc Đặc đang xem tranh vẽ, bên cạnh một cư dân trấn nhỏ đi ngang qua đột nhiên nhìn thoáng qua bức vẻ trong tay Lan Tư Lạc Đặc, sau đó nói:

"Người này tôi biết, anh ta là Thị Vệ Trưởng của vương quốc, nhưng hai năm trước đã bị truy nã, hình ảnh anh ta được đăng khắp đường phố, vẽ rất giống đấy, các cậu cũng đang truy tìm tên tội phạm bỏ trốn này sao?"

"Vương quốc gì? Ông biết người này ở đâu sao?"

Các người chơi nghe thấy có người biết tin tức, lập tức hưng phấn hỏi, nhưng người nhận ra thợ săn trong bức vẽ nhanh chóng lắc lắc đầu:

"Làm sao tôi biết được anh ta ở đâu chứ, tôi mà biết anh ta ở đâu, tôi đã đi báo để nhận tiền thưởng rồi, về phần vương quốc gì thì chính cậu đang đứng trên lãnh địa của vương quốc đấy, do quốc vương khoai tây đệ nhị lãnh đạo đất nước."

Người kia nói xong, sau đó tránh ra, có vẻ như không định tiếp tục trao đổi với các người chơi nữa.

"Ít nhất chúng ta cũng thu hoạch được một chút, đúng không."

Lan Tư Lạc Đặc nhún vai, anh ta nhanh chóng cất tranh vẽ vào:

"Tôi biết các ông đã cung cấp thông tin rất quý giá, tôi sẽ báo cho nữ vương Lị La. Về phần Trảo Căn Bảo mất tích, cậu ta không chỉ là bạn của các ông, mà còn là chiến hữu của tôi nữa, tôi sẽ dùng mọi cách để tìm được cậu ta, các ông yên tâm đi."

Lan Tư Lạc Đặc nói xong, những người chơi này mất mát gật gật đầu, sau đó rời đi.

"Tôi đã nói rồi, nhiệm vụ này chắc chắn là nhiệm vụ bất ngờ, không thể nào tùy tiện để chúng ta tìm được địa điểm nhiệm vụ đâu."

"Đó chính là Phi Long con, bắt nó làm thú cưng, hoặc là tìm chỗ nuôi lớn rồi làm ngựa cưỡi, vv…, chỉ là suy nghĩ một chút đã cảm thấy quá trâu rồi, tôi cũng muốn nhiệm vụ bất ngờ này."

"Vậy chúng ta đi tìm nơi ở của anh thị vệ kia đi, hiện tại Trảo Căn Bảo đang ở cùng anh ta đấy, tìm được anh ta chẳng khác nào tìm được Trảo Căn Bảo không phải sao?"

"Bên kia còn có ba quả trứng Phi Long, không chừng chúng ta lên vách núi đen còn có thể trộm được ba quả trứng đấy."

"Tôi đồng ý, tôi đồng ý, mau chóng đi thôi."

Những người chơi này vui vẻ phấn chấn rời đi.

Tuy Lan Tư Lạc Đặc không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vẫn quyết định cầm bức vẽ trong tay về nói chuyện đã xảy ra với nữ vương Duy Đa Lợi Á, cụ thể làm thế nào sẽ do nữ vương định đoạt.

Về phần con Phi Long trước kia, bọn họ sẽ tiếp tục tìm kiếm, dù sao đây cũng là mệnh lệnh nữ vương bệ hạ ban bố, thân là kỵ sĩ chắc chắn phải hoàn thành.

- - - - - - - - - - - - - -

Tiệc tối thương nhân của Liên minh Thương nhân được tổ chức trong một trang viên hoa lệ.

Là tổ chức trung lập lớn nhất trong toàn bộ thế giới ngầm, Liên minh Thương nhân được thành lập với mục đích thuần túy là kiếm tiền, thương nhân hợp tác đương nhiên có rất nhiều loại trên toàn thế giới ngầm.

Dù là thân phận tôn quý, thượng vị ác ma thành lập thành phố ngầm hay những bộ lạc nhỏ sống ở nơi hoang dã, ít hay nhiều bọn họ đều thành lập mối quan hệ hợp tác với Liên minh Thương nhân.

Đương nhiên không phải mỗi một thương nhân hợp tác đều có cơ hội bước vào hội trường vũ hội lần này, thương nhân có thể vào nơi này phải có lực ảnh hưởng rất lớn, có thực lực nhất định, hơn nữa còn là đối tác có quan hệ gắn kết chặt chẽ với Liên minh Thương nhân mới có thể vào nơi này, ví dụ như lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc đại nhân của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ chẳng hạn.

"A! Hạ Lạc Khắc đại nhân, cuối cùng cũng gặp ngài rồi! Tôi thường xuyên nghe tên ngài lúc ở trụ sở, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, có thể gặp được ngài, thật sự quá vinh hạnh cho tôi rồi."

Trước mặt Hạ Lạc Khắc, có một Địa Tinh dáng người vô cùng mập mạp, cởi mũ ông ta ra, đầu bóng lưỡng với tạo hình punk kích động nói với Hạ Lạc Khắc.

"Vị này chính là quan chức ngoại giao tại trụ sở của Liên minh Thương nhân, trên cơ bản chỉ cần là các khoản bồi thường và khen thưởng đều do quan chức ngoại giao tại trụ sở Liên minh Thương nhân tiến hành làm."

Ni Cổ Lạp Tư đứng bên cạnh nói với Hạ Lạc Khắc.

Lúc này Hạ Lạc Khắc đang cùng Y Phù Lâm tham gia tiệc tối, hơn nữa trên vai anh còn có một con quạ đen đậu vào, phía sau còn có Hắc Long Cẩu Đản đi theo với tạo hình một thư ký.

Là người Ni Cổ Lạp Tư mời nên ngay từ lúc mới bắt đầu ông ta đã giới thiệu với Hạ Lạc Khắc, tất cả những người có mặt trong hội trường chủ yếu là quan chức đến từ Liên minh thương nhân cùng với một vài thương nhân chuyên cung ứng vật liệu quan trọng khác, những người này tương lai đều có quan hệ với Hạ Lạc Khắc, dù sao Hạ Lạc Khắc cũng muốn xây dựng cứ điểm nhà xưởng ngã tư đường nên những thứ này đều không thiếu được.

Hạ Lạc Khắc gật gật đầu với Ni Cổ Lạp Tư, sau đó vươn tay về phía Địa Tinh trước mặt:

"Rất vui được gặp ngài, trước đây vì đủ thứ chuyện gây phiền toái cho ngài rồi, thật là ngại quá, hy vọng tương lai chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Y Phù Lâm đứng bên cạnh Hạ Lạc Khắc, khẩn trương nhìn những nhân vật lớn này, cô đã từng làm việc tại Lâm Đông Thành, cũng được xem như là một thành viên của Liên minh thương nhân, mà những nhân vật này chỉ trong truyền thuyết cô nghe qua từ câu chuyện phiếm của các đồng nghiệp, hiện tại lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình, cảm giác này thật sự khó có thể dùng lời để hình dung được.

Nhưng nếu đó là Hạ Lạc Khắc đại nhân thì làm được đến mức độ này thì có thể hiểu được, Y Phù Lâm nghĩ như vậy.

Sau khi trải qua một loạt giới thiệu, Ni Cổ Lạp Tư dẫn Hạ Lạc Khắc đến khu tiệc buffet, sau đó nói với Hạ Lạc Khắc:

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, lát nữa tôi phải đến trụ sở của Liên minh thương nhân báo cáo công việc của tôi đã, tiếp theo ngài có thể ăn vài thứ gì đó trong này, hoặc là tùy ý đi dạo, rất chờ mong vũ đạo tiệc tối của ngài và Y Phù Lâm tiểu thư."

"Không có gì, ngài cứ đi đi."

Hạ Lạc Khắc cười nói với Ni Cổ Lạp Tư, mà Y Phù Lâm bên cạnh đã đỏ mặt lên, vũ đạo tiệc tối? Chưa từng tập luyện.

Ni Cổ Lạp Tư lịch sự cúi người hành lễ với Hạ Lạc Khắc, sau đó rời khỏi hội trường tiệc.

Hạ Lạc Khắc tùy ý nhìn xung quanh, đưa tay cầm lấy một cục đất đen chiên giòn, trong cục đất kia còn có nhân như bánh đậu, nhìn qua có vẻ rất ngon.

Hạ Lạc Khắc rất tùy ý, cầm lấy một bánh ngọt nhét vào trong miệng, sau đó là cái thứ 2, thứ 3, thứ 4...

Cẩu Đản lại nhanh chóng đi đến bên một thùng gỗ, trên thùng gỗ viết mấy chữ "Trà hoa cúc máu tanh", lại còn đặt duy nhất một cái chén, nhưng Cẩu Đản không lấy cái chén duy nhất kia, mà há hốc miệng ra chỗ vòi nước của thùng gỗ, sau đó vặn mở vòi nước, tấn tấn tấn trút ra.

"Hạ Lạc Khắc đại nhân, mau nói cho chúng tôi biết đi, mục tiêu thực sự của ngài là ai? Là hội trưởng Liên minh thương nhân kia sao? Hay là người khác?" Vẹt đứng trên vai Hạ Lạc Khắc với ánh mắt sắc bén hỏi.

"Có phải cậu biết chút gì đó hay không?"

Hạ Lạc Khắc đang cầm bánh ngọt trên bàn ăn, liền hỏi vẹt.

"Quả nhiên bị tôi đoán đúng rồi, nhân vật vĩ đại như Hạ Lạc Khắc đại nhân ngài, không thể nào tham gia vũ hội nhàm chán như vậy, ngài đúng là người đã hạ gục Phượng Hoàng trên mặt đất! Quả nhiên, chỗ này là bước thứ nhất để chúng ta chinh phục thế giới, đúng không?"

Vẹt đột nhiên hưng phấn nói.

"Ba La Cẩu Đản Phoenix."

Hạ Lạc Khắc vừa ăn vừa nói với con vật bên cạnh:

"Đi tìm Á Lịch Sơn Đại, sau khi tìm được ông ta thì nói cho tôi biết."

"Á Lịch Sơn Đại? Hạ Lạc Khắc đại nhân có phải là thượng vị ác ma trong ảnh chụp mà lần trước ngài cho chúng tôi xem không? Nói thật Hạ Lạc Khắc đại nhân, nếu ngài cho phép thì tôi có thể trực tiếp xử lý ông ta, loại thượng vị ác ma với ma năng pháo kia, chỉ cần một ngọn lửa của tôi là có thể thu phục được rồi."

Vẹt đứng trên vai Hạ Lạc Khắc nói như vậy.

"Nếu cậu có thể làm được thì tôi cũng không ngại."

Hạ Lạc Khắc nói xong, vẹt giang cánh ra, nhanh chóng bay về nơi có đám người tụ tập.

Cẩu Đản vẫn không di chuyển, mà tiếp tục há hốc mồm, nhắm ngay thùng gỗ đầy trà hoa cúc máu tanh.

Tuy như vậy, nhưng ánh mắt nó vô cùng nhanh nhạy liếc nhìn bốn phía, đương nhiên đang dùng ánh mắt tìm kiếm người đàn ông tên là Á Lịch Sơn Đại.

Y Phù Lâm biết Á Lịch Sơn Đại, nhưng ấn tượng của cô với Á Lịch Sơn Đại thật sự không phải quá sâu, dù sao cũng chỉ gặp một hai lần, lại còn là lúc làm việc ở Lâm Đông Thành, bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, làm sao có thể nhớ rõ ràng được.

Nhưng Y Phù Lâm cũng không thể nói thẳng ra, dù sao cô cũng đang ngụy trang thành mèo đen Ba La.

Y Phù Lâm nhanh chóng đi sang bên cạnh, dựa theo chỉ thị của Hạ Lạc Khắc bắt đầu tìm kiếm Á Lịch Sơn Đại, ít nhất cũng phải giả vờ tìm.

Cũng sau khi Y Phù Lâm mới vừa đi không lâu, Bố Lỗ nói trong đầu Hạ Lạc Khắc:

" Hạ Lạc Khắc đại nhân, đột nhiên ngài muốn tìm Á Lịch Sơn Đại làm cái gì? Ngài đã chán ngấy với những hành động mờ ám sau lưng của tên kia rồi sao?"

"Ông ta biết rất nhiều chuyện liên quan đến La Cơ Lãng Khai Mễ, tôi chỉ là tò mò, cho nên muốn gặp mặt hỏi một chút mà thôi."

Hạ Lạc Khắc nói với Bố Lỗ.

"Nếu chỉ như vậy, ngài hoàn toàn có thể viết thư cho Á Lịch Sơn Đại mà, dù sao cũng là người thừa kế công quốc phương Bắc, vẫn cần phải tìm đến ông ta thôi."

"Phương pháp có thể thử, tôi đều đã thử qua, thậm chí còn muốn mời ông ta đến Vĩnh Hằng Quốc Độ địa hạ thành làm khách, nhưng đều không nhận được câu trả lời gì."

Hạ Lạc Khắc vừa cầm đồ ăn vặt, vừa nói với Bố Lỗ.

"Ông ta vậy mà to gan thế sao? Vậy mà dám không trả lời thư của ngài, nếu tôi mà là ông ta, hiện tại tôi nhất định sẽ chịu đòn nhận tội với ngài."

Không bằng mang theo lòng đầy căm phẫn ngữ khí nói như vậy đạo.

Hạ Lạc Khắc cũng không để ý đến Bố Lỗ nữa, mà nhìn hướng Y Phù Lâm đi nói:

"Xem ra Á Lịch Sơn Đại cũng đang hành động, đi thôi."

Hạ Lạc Khắc vỗ vỗ Hắc Long Cẩu Đản bên cạnh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play