Trên một tấm poster, có vẽ một tòa núi lửa đang phun trào, sương mù dày đặc màu đen bao phủ lấy không gian, ở giữa bức ảnh, có hai dã thú đang toét miệng cười to.
Bên dưới áp-phích có viết: "Hắc Hỏa Sơn trong thời kỳ hoạt động, quả nhiên mang theo một phong vị khác! Trải nghiệm cuối cùng của cuộc đời!"
Phía dưới là một đống chữ nhỏ: "Bạn có cảm thấy cuộc sống vô vọng không? Có cảm thấy gian nan không? Có cảm thấy lo lắng cùng không chịu đựng được tình cảnh hiện tại không? Đến đây đi, nhanh đến địa điểm du lịch này đi, Hắc Hỏa Sơn đang trong thời gian hoạt động, nơi này sẽ có đáp án mà bạn muốn!"
Mặt sau còn có mấy hàng dĩ di dít hơn: "Tỉ lệ tử vong cao tới 90%, công ty du lịch của chúng tôi không chịu trách nhiệm."
"Ừm... Hắc Hỏa Sơn không phải lộ tuyến du lịch an toàn nhất sao?"
Học Phách cầm áp-phích trong tay trầm tư một phen, sau đó nhìn Hạ Lạc Khắc ở bên cạnh hỏi.
"Bởi vì là dang trong mù hoạt động, nên động một tí là phun trào nham thạch nóng chảy, đây không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là có thể toát ra khí độc, chủng tộc bình thường chỉ cần đến gần là có thể chết. Chẳng qua gần đây núi lửa này mới hoạt động, lúc thương đội Lâm Đông Thành phải xuyên qua Hắc Hỏa Sơn, là lúc núi lửa không hoạt động, cho nên không hề nguy hiểm như vậy."
Hạ Lạc Khắc ngồi ở ghế thành chủ trong đại sảnh, trước mặt anh có Học Phách, Cẩu Đản, Y Phù Lâm, Vưu Đạt, cùng Ba La trong hình thái loài mèo.
"Đây là toàn bộ tư liệu về Hắc Hỏa Sơn mà tôi đã tốn rất nhiều tiền mới sưu tầm được, các người xem một chút đi, thời gian tới, chúng ta sẽ tiến hành hoạt động thăm dò tại đây, hiện tại hiểu sơ sơ qua tình hình cũng là chuyện cần thiết."
Hạ Lạc Khắc phát áp-phích phát đến trên tay mọi người, ngoài Cẩu Đản và Y Phù Lâm đang nghiêm túc nghiên cứu ra, Học Phách và Vưu Đạt đều lộ vẻ hoang mang, còn về Ba La...
"Meo?! Đùa tôi hả meo! Cái tình báo này ở đâu ra mà tốn nhiều tiền meo, công ty du dịch mở cửa tùy lúc..."
Ba La đang dùng móng mèo của mình tính cào nát áp-phích, sau đó ném trên mặt đất, nhưng sau khi anh ta thấy Hạ Lạc Khắc.
"Thì ra là thế, 90% có thể tử vong meo, vậy thì rất nguy hiểm đó meo, vào thời kỳ hoạt động mà nói, du khách nơi đó hẳn rất ít đi meo? Thuận tiện chúng ta mở rộng binh lực tiến hành điều tra, meo meo."
Ba La gật gật đầu, chấp nhận nói.
"Chính là như vậy, Vưu Đạt phụ trách lái Phi Không Đĩnh, tới phụ cận Hắc Hỏa Sơn trước, tôi đã đăng ký du lịch theo đoàn ở công ty du lịch Lâm Đông Thành rồi, sẽ có một hướng dẫn viên du lịch lên Phi Không Đĩnh cùng anh đến địa điểm du lịch Hắc Hỏa Sơn trước. Ba La là đoàn trưởng lính đánh thuê, chịu trách nhiệm ăn mặc cho tốt sao cho ra dáng là kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng lính đánh thuê, mặt khác nên làm một tóm tắt lý lịch sơ lược và nghĩ ra một cái tên hay về đoàn lính đánh thuê của anh. Học Phách chính là cố vấn lâm thời của đoàn lính đánh thuê, cam kết có lương cao, ngày mai chúng ta đồng thời đến bên kia, nhớ rõ trọng điểm quan trọng, tôi đã phải hạ rất nhiều quyết tâm, mới cắn răng, thuê đoàn lính đánh thuê lâm thời của anh đó."
Hạ Lạc Khắc tiếp tục nói.
"Cẩu Đản, đợi sau khi Phi Không Đĩnh hạ cánh đúng chỗ, anh cũng tiến vào Hắc Hỏa Sơn, nhiệm vụ của anh chính là nhân viên hậu cần của Hắc Hỏa Sơn, chủ yếu phụ trách trang bị cùng thương phẩm của bọn họ sau khi bọn họ thành lập cứ điểm. Còn về Y Phù Lâm, phải phiền cô tuyên truyền áp-phích, dán ở bang hội Mạo hiểm giả, những con dân này nhất định phải có tiền mới gia nhập lần hành động đặc biệt này của Hắc Hỏa Sơn, sau khi hoàn thành sẽ nhận được danh vọng Mạo Hiểm Giả, có thể thăng cấp huân chương Mạo Hiểm Giả cho bọn họ, v.v... Dù sao mấy cái yêu sách này cô cũng rất quen thuộc đi? Tóm lại cũng không phải muốn khiến bọn họ phải trở nên tích cực hơn, bởi vì tôi không hề lo lắng đến vấn đề này, chính là mấy thứ như nghi thức này, sử thi này, sứ mệnh này, v.v..., cũng là các loại gì đó, trong vòng 3 ngày, phải tuyên truyền những thứ này sao cho càng cảm động càng tốt, nếu quá bận cô có thể thuê các con dân của ang hội Mạo Hiểm Giả đến giúp đỡ, đặc biệt là các con dân này còn rất có thiên phú trong chuyện này."
"Tôi có thể mang theo máy tính không?"
"Không được."
"Nhưng nếu tôi không mang máy tính thì sẽ không thể hoàn thành công việc dịch vụ khách hàng này được?"
"Không, anh chỉ là muốn chơi trò chơi thôi, công việc dịch vụ khách hàng có thể tạm thời dừng một khoảng thời gian, tôi sẽ thông báo là do anh bị bệnh."
"Tôi chính là tổng tư lệnh của trận doanh Ngải Trạch Lạp Tư, tổng tư lệnh trận chiến Hồng Sắc Cảnh Giới, bậc thầy văn mình của thời đại đế quốc, bạn của thổ thần P, vua thích khách..."
"Không được."
Hạ Lạc Khắc đơn giản phá tan tất cả ảo tưởng của Hắc Long Cẩu Đản, hội nghị lần này đến đây là kết thúc, chỉ còn lại Học Phách vẫn ở lại trong văn phòng.
Cực kỳ hiển nhiên, Học Phách là muốn có thời gian riêng nói chuyện với Hạ Lạc Khắc.
"Hạ Lạc Khắc đại nhân, tôi cảm thấy chuyện này, vẫn không nên tham dự thì hơn."
Lúc tất cả mọi người rời đi hết, Học Phách đứng ở trước mặt Hạ Lạc Khắc, vẻ mặt nhìn qua không giống như đang nói đùa.
"Là vì lo lắng có nguy hiểm sao?"
Hạ Lạc Khắc hỏi.
"Không, tôi nhìn ra từ báo cáo, thương đội kia biến mất, hình như là thương đội vận chuyển hàng hóa đến công quốc phương Bắc, mà Á Lịch Sơn Đại của công quốc đó, dường như có ý đồ gây rối Hạ Lạc Khắc đại nhân. Lúc quân đoàn Cổ Thần xâm chiếm Lâm Đông Thành, chính Á Lịch Sơn Đại đã đề nghị thống nhất thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ và thành phố ngầm Vĩnh Hằng Chi Hỏa thành một trận tuyến."
Học Phách cung kính nói, Hạ Lạc Khắc rất nhanh liền gật đầu.
"Anh nói cực kỳ có đạo lý, Học Phách, nhưng..."
Hạ Lạc Khắc đứng lên, đứng ở vị trí cửa sổ, ánh mắt dịu dàng nhìn các người chơi đang đùa giỡn bên ngoài.
"Có những lúc, tuy biết chuyện cực kỳ khó khăn, biết phía trước rất nguy hiểm, nhưng cũng không có lý do gì là không làm được, tuy hiện tại tôi không có cách nào nói tường tận cho anh biết, nhưng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu vì sao tôi lại làm như vậy. Đây chính là thanh xuân đó, Học Phách. Thứ anh muốn học tập gì đó, còn có rất nhiều, đi xuống đi, làm tốt công việc của mình, ngày mai chúng ta đi gặp thành chủ Triệu Tứ."
"Tôi biết rồi, Hạ Lạc Khắc đại nhân."
Học Phách cúi người thi lễ với Hạ Lạc Khắc, sau đó rời khỏi đại sảnh Lĩnh chủ, anh ta đứng ở cửa đại sảnh lĩnh chủ, hai mắt rỗng tuếch yên lặng xuất thần.
"Thanh xuân sao..."
- --
Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ sắp nghênh đón một trận khiêu chiến mới, nhưng đối với các người chơi mà nói, đây chẳng qua cũng chỉ là một lần cập nhật nội dung mà thôi.
Nhưng trước mắt, các người chơi còn có chuyện quan trọng hơn các nội dung hơn nhiều so với nội dung đổi mới, cái gọi là game online, trò chơi không quan trọng ai đứng vị trí thứ nhất mà là sự tương tác xã hội.
Mà nói đến xã giao, ngoài thanh xuân, phấn đấu, tình bạn cùng tình yêu, luôn hướng về tương lai phía trước ra, thì vẫn còn một mặt u ám, trong đó ví dụ nổi bật là những tin đồn vu khống hãm hại.
Gần đây, trong thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, liền xuất hiện một số lời đồn kỳ lạ.
"Vũ Trà thật ra chính là gái điếm, giả trang đơn thuần, lừa gạt trang bị của Á Sắt!"
"Người chơi cuộc sống? Cũng không chiến đấu? Ai đó nên thôi nói về hành vi của chính mình đi!"
"Trảo Căn Bảo chính là bị Vũ Trà ép diễn kịch đi?"
"Vũ Trà căn bản chính là muốn chia rẽ liên minh Tiên phong, ai cũng biết Á Sắt và Hi Nhĩ Ngõa Na Tư có quan hệ tốt, nhưng lại bị người này cắt ngang một cước."
"Thật đúng là không biết xấu hổ, nghe nói trong hiện thực Vũ Trà cũng đã kết hôn rồi! Căn bản không phải em gái mềm mại gì, mà là bác gái đã kết hôn!"
"Vì sao phải gọi là Vũ Trà? Cứ gọi là green tea bitch đi!"
"Trong liên minh Tiên phong có người như Vũ Trà sớm muộn gì cũng sẽ tan nát, hiện tại lập tức đuổi Vũ Trà đi! Chúng tôi không muốn nhìn thấy liên minh Tiên phong bị giải tán."
...
Những bài post với nội dung bay đầy trời, tất cả đều công kích Vũ Trà, trong đó nhưng phàm là ai nhắc tới Á Sắt, đều là khen Á Sắt, hoặc là đặt Á Sắt ở vị trí người bị hại.
Trong hai ngày qua, trên tất cả các diễn đàn của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ đều là những tin tức như thế này.
Vô số quần chúng vây xem điên cuồng ăn dưa xem diễn kịch.
Ngay từ đầu người củaLiên minh Tiên phong cũng không định coi chuyện này ra gì, chỉ tiện tay báo cáo một chút mà thôi, sau đó chờ quản lý viên gỡ bài viết, đóng cửa những tài khoản bịa đặt mà thôi. Nhưng diễn đàn được thành lập theo hướng mở cửa, có thể tự do đăng ký, cho dù những người này có bị xóa tài khoản, xóa bài post, thì rất nhanh lại có những tài khoản mới ào ạt tiến vào diễn đàn, tiếp tục bắt đầu bịa đặt hãm hại, quan trọng nhất chính là phải có tiết tấu.
Tuy rất nhanh các bài post sẽ bị khóa, nhưng số lượng những người đó rất nhiều, không chỉ post bài, mà còn bình luận vào trong bài post của những người khác, tất cả đều hướng mũi nhọn về phía Vũ Trà, quả thực đã miêu tả Vũ Trà thành một kỹ nữ lầu xanh vô cùng có tâm cơ, vô cùng xảo trá.
Rất nhiều người chơi phản kích, những ai quen biết Trà thì liều mạng bảo vệ, nhưng số người không biết Vũ Trà lại nhiều hơn, từ đầu tới cuối bọn họ chỉ muốn ăn dưa, sau đó bắt kịp tiết tấu, làm nghiêm túc đến mức dường như bọn họ cũng trở thành một thành viên trong đảng tiết tấu rồi.
Người, từ nhỏ đã có tính xấu.
Tính xấu này sẽ xuất hiện lan tràn theo công chúng và xu hướng, những người tự cho mình nằm trong số đại đa số công chúng, cả quá trình tạo nghiệp từ xưa đến nay vốn không thiếu ví dụ.
Lúc mọi chuyện đến cao trào, Vũ Trà làm đương sự ngay từ đầu còn biện hộ thay cho mình, mãi đến khi cô nàng không chịu nổi những tin đồn này nữa, cô nàng liền lấy danh nghĩa Vũ Trà đăng một bài post trên diễn đàn:
"Tôi chỉ muốn làm một người chơi im lặng, không muốn tiến vào bất cứ vòng tranh cãi nào."
Trong đó có miêu tả tường tận, chính mình chỉ gia nhập Liên minh Tiên phong trên danh nghĩa mà thôi, quan hệ với Á Sắt chỉ là bạn bè thông thường trong trò chơi, thậm chí còn chưa từng tổ đội, lại càng chẳng nói được mấy câu với nhau, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ chen chân vào người khác, chuyện Trảo Căn Bảo chuyển đổi trận doanh. Vũ Trà cũng không rõ là chuyện gì xảy ra, đối với việc bạn tốt Trảo Căn Bảo chuyển trận doanh, Vũ Trà bày tỏ cô nàng cũng rất đau lòng, không hề cố ý thương tổn hay xa lánh Trảo Căn Bảo, khiến cho anh ta phải nản lòng thoái chí chuyển trận doanh đến Duy Đa Lợi Á.
Tuy trong bài post Vũ Trà nói rất tỉ mỉ, nhưng trong số comment trả lời bay đầy trời, có châm chọc khiêu khích, có trực tiếp bác bỏ, có đăng cái gọi là chứng cứ, có trực tiếp mở miệng chửi rủa, đại bộ phận đều bày ghế bán đồ ăn vặt và hoa quả.
Cũng có người nói chuyện giúp Vũ Trà, hơn nữa rất nhanh liền dẫn đến tranh cãi dưới bài post.
Không lâu sau, trước mắt tất cả thành viên Liên minh Tiên phong đều xuất hiện một thông cáo: "Vũ Trà rời khỏi Liên minh Tiên phong".
Á Sắt đi tìm Vũ Trà đầu tiên, nhưng lại bị ăn canh ngậm miệng, đối phương nhìn thấy Á Sắt đến thì trực tiếp logout luôn.
Một vết rạn nứt cứ như vậy dễ dàng xuất hiện trong Liên minh Tiên phong.
Sau khi chuyện này xảy ra, ai cũng đều bắt đầu nghi ngờ...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT