Editor: Wave Literature

Nhóm trai gái đeo mặt nạ đứng trên khán đài xung quanh một cái sân hình tròn, bọn họ mặc lễ phục rực rỡ, nhìn qua đều thấy bọn họ là những người an nhàn ăn sung mặc sướng.

Người chủ trì tiếp tục nói: "Chúng ta đã chịu đủ những người dối trá giả nhân giả nghĩa, thần quan nói cho chúng ta biết, phải quan tâm lẫn nhau, phải nhiệt tình yêu thương học tập, phải tôn trọng tri thức, nhưng từ trong nội tâm chúng ta nói cho chúng ta biết, đó không phải thứ mà chúng ta cần! Thứ chúng ta cần chính là bạo lực! Là kích thích! Trong cuộc họp bí mật của chúng ta ngày hôm nay, có thể làm cho tất cả ước muốn của chúng ta đạt đến điểm đích!"

Đám người bên trong phát ra âm thanh hoan hô ầm ầm.

Mặc dù A Phi rất muốn nói chuyện, hỏi cái chuyện mà đã hơn một tháng qua, rốt cuộc nhiệm vụ này có được thưởng hay không, nhưng đoán rằng cho dù có hỏi chắc cũng chẳng người nào nghe thấy.

Mà cửa sắt ở trước mặt A Phi đã nâng lên, một quái vật đầu trâu thân người đi ra từ cánh cửa đó, trên tay quái vật kia cầm theo một cây búa thật lớn, cả thân thể ước chừng phải cao đến bốn thước, cái cơ thể ấy có thể làm cho người ta sợ hãi.

Nhìn qua đã thấy vô cùng lợi hại. Nhưng A Phi không hề sợ hãi!

"Các phu nhân các tiên sinh! Kế tiếp chính là lúc để thưởng thức màn biểu diễn rồi!"

Người chủ trì từ từ rời khỏi sân khấu, lại có thêm rất nhiều ánh đèn chiếu xuống trên sân thi đấu hình tròn, một loại vũ khí được ném xuống từ trên khán đài, sau đó còn có một mặt tấm chắn.

Rất hiển nhiên, đây là vũ khí của A Phi.

A Phi nhặt vũ khí và tấm chắn lên, sau đó nhìn về phía quái vật đầu trâu thân người kia, đó cũng không phải là người đầu trâu đã từng xuất hiện ở trên diễn đàn, mà giống như là một sinh vật tà ác chưa từng được khai hóa.

Chiếc búa to lớn bổ xuống hướng A Phi, A Phi nghiêng người né tránh một cái, sau đó, cầm thanh kiếm ngắn trên tay nhanh chóng tốc độ xẹt qua đầu gối của quái vật.

Cho dù quái vật bị thanh kiếm ngắn chém trúng thân thể, cũng không hề cảm thấy đau đớn, quái vật kia chỉ cúi người xuống nhìn một cái, thân mình gập xuống, A Phi thấy có cơ hội, xem xét rồi nhảy lên cao, lại đạp lên đầu gối của quái vật đầu trâu.

Chiếc búa của người đầu trâu đã múa lên, nhưng A Phi không có ý tránh đi, bởi vì anh ta biết cơ hội chỉ có trong nháy mắt này!

Anh ta giơ thanh kiếm ngắn lên, chuẩn xác đâm thẳng tới yết hầu của quái vật đầu trâu, còn chiếc búa cảm giác như sắp bổ lên gáy anh ta.

Giữ thân thể của một người và một quái vật, A Phi quay cuồng ngã xuống trên mặt đất, còn tên quái vật đầu trâu kia đang ôm chặt lấy yết hầu của mình, há to miệng phát ra âm thanh kêu la, sau đó giãy dụa ngã xuống trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, mãi cho đến lúc tử vong.

Trong nháy mắt, đại sảnh truyền đến tiếng vang hoan hô, A Phi đứng lên, hưởng thụ sự tán thưởng của mọi người, anh ta giơ hai tay lên, ý bảo mọi người nhiệt tình thêm một chút.

"Quả thực là không thể tin nổi! Tên nô lệ này chỉ cần dùng một kích, liền đả bại quái vật của chúng ta! Không thể không nói, anh ta làm cho chúng ta mở rộng tầm mắt, nhưng mà con quái vật kế tiếp, có thể không còn dễ dàng như vậy nữa đâu! Mau thả ra cho tôi... Từ từ, anh ta đang làm cái gì? Sao anh ta lại nằm trên mặt đất?"

Ngay lúc người chủ trì đang nói chuyện, A Phi lại đột nhiên nằm trên mặt đất, hơn nữa vẫn không nhúc nhích, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Rất nhanh chóng đã có hộ vệ đi vào giữa sân, cùng lúc thay nhau làm việc còn tát cho A Phi mấy cái, quát to bên tai anh ta, nhưng bất luận có đánh như thế nào, đều không có phản ứng gì cả.

Thậm chí có một hộ vệ cầm kiếm đâm xuyên qua tay A Phi, A Phi cũng vẫn duy trì tư thế như cũ không nhúc nhích tí nào.

Ngay lúc hộ vệ kia đang định tiến thêm một bước đâm vào A Phi, hộ vệ bên cạnh đã kéo lại, sau đó chỉ chỉ vào một chỗ trên khán đài, nơi đó có một người đàn ông đeo mặt nạ, nâng tay ngăn cản hành động của bọn họ, hơn nữa còn thì thầm với người hầu bên cạnh vài câu, người hầu kia gật gật đầu, nhanh chóng đi tìm người chủ trì, không bao lâu sau người chủ trì liền nói: "Xem ra vị đấu sĩ này đã hao phí rất nhiều khí lực, anh ta cần nghỉ ngơi một chút, vậy nên chúng ta hãy xem đấu sĩ tiếp theo biểu diễn đi!"

Không khí cũng không thay đổi tí nào chỉ vì A Phi ngã xuống đất không dậy nổi, vẫn đang nóng hừng hực như lúc trước.

Người ngồi ở trên khán đài ra lệnh cho thị vệ không phải là ai khác, chính là người làm chủ lâu đài này, công tước Ước Khắc.

Bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông mập mạp, chính là chủ nô của thổ phỉ Ái Đức Hoa, chẳng qua anh ta còn chưa biết, người bạn yêu dấu của ông ta Ái Đức Hoa đã treo.

Còn về vấn đề ân oán giữa công tước Ước Khắc và Ái Đức Hoa, cũng chỉ là giữa thương nhân và nô lệ không có vấn đề gì lớn, cho dù là quý tộc hay là thổ phỉ, đều luôn có những cuộc buôn bán không thể không gặp.

"Công tước đại nhân, theo như trong thư tôi đã miêu tả, tên nô lệ này hẳn là không tầm thường, ý chí của anh ta kiên cường như thân thể khỏe mạnh của anh ta vậy, không sợ đau đớn, không sợ tử vong, lại còn vô cùng cố gắng. Tôi rèn luyện gần một tháng trời, để cho anh ta nắm giữ được phần lớn kỹ thuật chiến đấu, nhưng kỳ quái nhất chính là, anh ta có thể bất ngờ té xỉu, mà khi anh ta té xỉu, cho dù có làm cái gì với anh ta, anh ta đều không có phản ứng gì cả, đây có thể là chỗ thiếu hụt duy nhất. Nhưng không thể phủ nhận, chỉ cần thời gian phối hợp hoàn hảo cho anh ta, anh ta có thể mang đến tài phú và nguồn khách hàng lớn cho những buổi họp bí mật của ngài, ngài hãy tin tôi đi, đây là đấu sĩ có những đặc điểm tốt nhất mà tôi từng thấy."

"Làm không tồi, anh ta quả thật không giống với những người khác, tôi sẽ ban tặng cho anh, anh nhìn hai người kia một lần xem? Mấy cô đó giặt quần áo sạch sẽ, làm việc nhà cũng chịu khó, anh mang đi đi."

Công tước Ước Khắc đeo mặt nạ phất phất tay nói.

"Cám ơn công tước Ước Khắc!"

Người đàn ông mập mạp vui vẻ ra mặt, sau đó từ từ lui xuống.

Còn công tước Ước Khắc, lại tiếp tục quan sát tình hình chiến đấu đang diễn ra ở dưới sân tròn.

Mấy vị khách từ thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ. Ba con hamster đang thủ thỉ nói chuyện cộng thêm một người mặc váy xòe đáng yêu là Lị La tiểu thư nữa.

Quỷ biết vì sao mà người đứng đầu thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, thế nhưng lại nghênh ngang chạy tới thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ làm khách, mấu chốt chính là, người chơi ở thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ còn không thể công kích Lị La, Hạ Lạc Khắc còn ra nhiệt tình nghênh đón.

Không ít người chơi bật người bắt đầu xếp hàng chờ mấy khách phục hắc long đi làm, thông báo này làm cho người chơi rất không thích.

Nếu nói như mấy người đứng đầu hai bên phe cánh còn không đối đầu, như vậy sự tồn tại của anh ta cũng không cần phải... đi?

Ý nghĩ của mấy người chơi, Hạ Lạc Khắc cũng không quan tâm, lúc này anh đang tiếp đón Lị La đến thăm.

Hắc Long Cẩu Đản đang thu dọn chuột bàn phím và máy cái tai nghe, anh ta lập tức sẽ bắt đầu đi làm.

"Tôi đã nghe bên ủy ban ác ma, liên quan đến chuyện phê chuẩn cuộc chiến thành phố ngầm giữa cô và một thượng vị ác ma tên là Ma Căn, cả hội đệ tử và giới bạn bè đều đang lan truyền chuyện này, Ma Căn không biết là chúng ta muốn tấn công người Thiên Quốc sao? Vì sao phải làm như vậy?"

Lị La bưng ly trà màu xanh lục nhạt, cau mày hỏi.

"Trên thế giới này luôn có một số người kỳ quái, cảm thấy chắc chắn là chính mình sẽ thắng, sau đó trực tiếp tiến lên, làm sao còn có thể nhắc tới mấy chuyện thua linh tinh các loại."

Nhìn qua Hạ Lạc Khắc không có chút kích động, giống như chiến tranh sắp xảy ra cũng không liên quan gì đến thành phố ngầm của mình vậy.

"Không hiểu lời anh nói cho lắm."

Lị La nhíu nhíu lông mày.

"Không cần lo lắng, nếu ngay cả chút trình độ chiến đầu như vậy mà không thể thắng. Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ cũng không cần nói gì đến chuyện tấn công Thiên quốc, cô nói phải không?"

Nghe thấy Hạ Lạc Khắc nói vậy, Lị La gật gật đầu, giống như đang tỏ vẻ đồng ý, sau đó cô ta nói:

"Lúc tôi tới có chú ý đến mấy công trình ma ở đại sảnh, có rất nhiều mấy thứ cổ quái gì đó, toàn là mấy pho tượng cao lớn, v.v...?"

Lị La vừa nói, vừa khoa tay múa chân một chút.

"Đấy không phải pho tượng, đó là máy bay số sơ cấp."

Hạ Lạc Khác nghĩ nghĩ nói: "Là một loại máy bay chiến đấu mượn ký hiệu ma pháp và khoáng thạch kim loại mà tạo ra, dựa theo thiết kế của bọn họ, là có thể dựa vào một người ngồi ở khoang điều khiển đưa ma lực vào liên tục, có thể đủ để khống chế giới hạn chiến đấu của máy bay. Thậm chí có thể làm cho một yêu tinh có được năng lượng siêu việt của người khổng lồ."

"Chỉ để có được lực lượng nhỏ bé như vậy, lại phải khổ tâm hao tổn bỏ ra nhiều như vậy sao? Đây không phải chính là một kiểu hợp đồng lãng phí sao?"

Lị La cau mày hỏi.

Hạ Lạc Khắc nói: "Không, tôi cảm thấy vẫn rất có ý nghĩa."

"Nếu tương lai có thể tìm được thêm nhiều phương thức làm ra loại máy bay chiến đấu như vậy, lại chưa từng có đã một người nào được huấn luyện chính quy, cũng có thể đủ để có sức mạnh của một người khổng lồ bình thường, đã có thể tăng thêm sức chiến đấu cho thành phố ngầm của chúng ta không ít."

"Tuy rằng tôi không hiểu rõ quân đoàn thiên sứ tương lai quyết chiến có chỗ nào để trọng dụng không, nhưng nếu như Hạ Lạc Khắc đã nói như vậy, tôi cũng không có gì để nói nữa."

Lị La nói: "Như vậy, người có quan hệ với Duy Đa Lợi Á, anh hẳn là sẽ không để cho chúng tôi đếm xỉa đến chứ? Nói đi, chúng tôi có nhiệm vụ gì? Tuy rằng tôi không thích mấy lại người đó lắm, yêu tinh cùng tinh linh, nhưng bọn họ thật sự làm việc rất chịu khó."

"Đúng, quả thật có vài nhiệm vụ cần bọn họ hoàn thành, tôi với cô bàn bạc kế hoạch một chút..."

Hạ Lạc Khắc lấy ra một tấm bản đồ, sau đó chỉ chỉ một vị trí ở trên đó, nói.

"Căn cứ tình báo trước mắt, Ma Căn có mười vạn quái nhân đại quân, đương nhiên cũng có thể chỉ là phô trương thanh thế, nhưng khẳng định không phải ít, tuy rằng không đến mức thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ sẽ bị tấn công, nhưng để giảm bớt hao tổn không cần thiết, cô cũng biết cảm giác mất đi phần lớn ma lực cũng không tốt, cho nên, tôi có một ý tưởng..."

Gia tộc thành chủ thành phố ngầm Lâm Đông Thành.

"Thành chủ đại nhân, chúng tôi đã bắt được thông tin của ủy ban ác ma, tại đây sắp diễn ra một trận chiến thành phố ngầm, tất cả hoạt động không cần thiết, đều cần đình chỉ tạm thời, nhất là những hoạt động vượt qua lãnh địa phạm vi của chúng ta."

Một quái vật slime nói với thành chủ Ni Cô Lạp Tư ngồi ở bàn phía sau.

"Tôi đã biết."

Ni Cô Lạp Tư gật gật đầu, vẻ mặt anh ta ngưng trọng, nhìn một phần văn kiện ở trên bàn.

Có liên quan đến thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play