Editor: Wave Literature

Tay Ái Đức Hoa cầm tiễn đao có chút hỗn loạn, nhưng với tố chất chiến đấu tốt nhất, đã khiến cho anh ta cưỡng chế được hỗn loạn trong lòng, Ái Đức Hoa nâng thanh kiếm dài lên, rống giận lên đi tới chỗ Trảo Căn Bảo.

"Đến đây đi! Tên giả thần giả quỷ này!"

Trảo Căn Bảo vọt lại tới chỗ Ái Đức Hoa đang cầm tiễn đao, hai vũ khí va phải nhau, trong bóng đêm va chạm tạo ra ánh lửa và tiếng vang đọng chói tai.

Trảo Căn Bảo biết một mình chắc chắn không đấu lại được Ái Đức Hoa đang cầm theo tiễn đao, nhưng cũng không sao cả, người chơi chưa bao giờ đấu một mình với boss.

"Aaaa!"

Âu Ngật Mâu cầm tấm chắn trong tay, đánh tới vị trí của Ái Đức Hoa, anh ta còn hét lớn về phía Ái Đức Hoa: "Mẹ kiếp, anh chết chắc rồi, tôi là cha anh đó!"

Âu Ngật Mâu nói câu đầu tiên đã làm cho tâm tình Ái Đức Hoa phát nổ, tôi có thể đè xuống nghi vấn về Trảo Căn Bảo, nhưng không thể nhịn được chính mình chịu nhục nhã. Anh ta quyết định dùng phương thức giết người đáng sợ đáng ghê tởm tàn nhẫn nhất để giết chết người đàn ông trước mặt đã chửi mình.

Cách người đàn ông trước mặt cầm tấm chắn trong tay vô cùng vụng về, Ái Đức Hoa không cần dùng nhiều công phu đã tránh được, anh ta tránh sang bên cạnh... Thời điểm đó, còn đâm tới hướng phía trước một cái, liền đâm vào bụng của Âu Ngật Mâu, Ái Đức Hoa nâng cả Âu Ngật Mâu lên, ném thật mạnh trên mặt đất, không bao lâu, Âu Ngật Mâu đã không còn động tĩnh, còn mấy người chơi khác muốn chạy tới, đã bị nhóm thổ phỉ ngăn cản.

Số lượng người chơi tuy không nhiều, nhưng nửa chừng cũng có rất nhiều người muốn tới trợ giúp. Ái Đức Hoa biết mình không nên ở lại đây quá lâu, nhưng Trảo Căn Bảo đã nhanh chóng tiếp cận anh ta, chắc chắn không thể để cho anh ta thoải mái rời đi, Trảo Căn Bảo lại một lần nữa vọt lên.

Tuy rằng Trảo Căn Bảo có căn cơ nhất định, nhưng cho dù thế nào cũng không thể vượt qua được Ái Đức Hoa đao phong liếm huyết nhiều năm như vậy, lại càng không muốn nói đến còn là một mình đấu.

Mấy hiệp trôi qua, cánh tay Trảo Căn Bảo liền bay mất, Ái Đức Hoa cũng không muốn dông dài cùng anh ta, một đao chặt xuống đã thu được sinh mạng của Trảo Căn Bảo.

Sau khi dùng vài chiêu đơn giản giải quyết xong Trảo Căn Bảo, Ái Đức Hoa không có chút do dự, dẫn theo nhóm thuộc hạ hướng tới phía trước, tiếp tục phá vây. Nhưng thời điểm bọn họ đợi anh ta phản ứng, khu rừng chung quanh tất cả đều là ánh lửa.

"Lão Đại! Hình như chúng ta vị vây rồi a!"

Một thổ phỉ kích động hô lên.

"Cái gì?! Chúng ta lại bị bao vây?!"

Ái Đức Hoa cảm giác da đầu run lên, chính mình vừa mới vừa giải quyết hết cả một đống người chơi Duy Đa Lợi Á ngăn trở, không nghĩ tới vừa quay người đã gặp cảnh này, đây khẳng định là bị mai phục!

"Ái Đức Hoa!"

Coi như Ái Đức Hoa lại tiếp tục đánh sâu vào đám người trước mặt, sau đó thời điểm phá vây đi ra ngoài, đã lại thấy một nhóm người đi tới trước mặt mình, một kỵ sĩ cưỡi ngựa mặc áo giáp hoàn mỹ Lan Tư Lạc Đặc!

Người này không giống như đống rác rưởi lúc nãy!

Ái Đức Hoa lập tức lấy cung của mình ra, nhắm ngay Lan Tư Lạc Đặc.

Mấy tên thổ phỉ khác cũng lấy cung ra như Ái Đức Hoa, Lan Tư Lạc Đặc thầm mắng một tiếng đê tiện, đã giơ lên tấm lá chắn kỵ sĩ của mình, vẫn như cũ đã chuẩn bị tốt để tránh bị thương.

Làm cho Ái Đức Hoa không nghĩ tới chính là, Lan Tư Lạc Đặc nhanh chóng giơ được tấm chắn lên trước người.

Những mũi tên bắn ra đều chạm vào tấm chắn mà rơi xuống. Cả Ái Đức Hoa và đám thổ phỉ đều như gặp mộng, đây là tình huống gì đây?

"Giết!"

"Vì ngựa của chúng ta!"

"Bảo vệ Lan Tư Lạc Đặc! Ôi mẹ nó! Chúng muốn giết chết nhà huấn luyện của chúng ta!"

"Đừng giết Lan Tư Lạc Đặc của tôi!"

Một loạt người chơi đều phát ra tiếng giết, hò hét ầm ĩ, sau đó vọt lại đây, thậm chí còn cướp cả vị trí trước của Lan Tư Lạc Đặc.

"Các anh em! Chúng ta giết hết!"

Ái Đức Hoa cũng rống giận một tiếng, mang theo nhóm thổ phỉ bên cạnh vọt lại, chiến trận lại một lần nữa bắt đầu.

Giống như lần chiến đấu lúc trước, Ái Đức Hoa giết rồi lại giết giống như đang thái rau, cho dù là những người quanh thân có giáp trang bị, qua mấy chiêu trên tay Ái Đức Hoa đều chết. Lan Tư Lạc Đặc bất ngờ phá vây lại đây, nhưng rất nhanh chóng bị đám người đông nghịt chen lấn chặn trở về.

Hình như người chơi Duy Đa Lợi Á rất kiêng kị việc Lan Tư Lạc Đặc đi lên.

Ở trên chiến trường, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn có thể gây trở ngại chiến đấu.

Sau đó chiến đấu không ngừng diễn ra, nguyên bản phần lớn con người đều mặc áo giáp, cầm vũ khí, yêu tinh hoặc là các tinh linh, rất nhanh đã biến thành chỉ còn cầm vũ khí, không bao lâu trực tiếp biến thành trạng thái ngay cả vũ khí cũng không có.

Thật giống như đơn thuần là đi lên chịu chết, mọi người nói xem người không giáp, chỉ có hai nắm tay không, có khác gì xông lên chịu chết?

Cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, Ái Đức Hoa cảm giác được thể lực của mình bắt đầu giảm xuống nghiêm trọng, không biết khi nào thì bắt đầu, thuộc hạ thổ phỉ bên cạnh cũng trở nên càng ngày càng ít, không chỉ có như thế, ngay cả một con ngựa anh ta cũng tìm khắp không thấy.

Mấy trăm đầu ngựa, từ lúc chiến đấu đến bây giờ, ngay cả một con cũng không còn, ngay cả té trên mặt đất hay là một con ngựa chết cũng không có bóng dáng. Không chỉ như thế, ngày càng có nhiều con người không mặc cả giáp, yêu tinh cùng các tinh linh, thậm chí còn đang hô to.

"Đoàn của boss đã tan tác! Đến báo thù mau lên, viễn trình bạo lực phát ra hữu hạn! Tự xông lên!"

"Đoàn boss chủ A Phi đến đây! Đao, vũ khí đã bán, còn có áo giáp, hoan nghênh! 10 kim tệ là được! 50 kim tệ một mua được cả gói!"

"Mọi người tập trung lại đây! Máu boss không nhiều lắm, lập tức sẽ chết!"

"Ôi mẹ nó! Trang bị của tên boss chó má này có thể tùy ý để đoàn đội tham chiến chia sao? Cao nhất cũng chỉ đạt được thưởng? Vậy thì người Châu Phi chơi như thế nào được?!"

"Tôi muốn kháng nghị! Toàn bộ được chia cho đoàn cao nhất, hoặc người giết một kích cuối cùng!"

"Anh muốn chia toàn bộ cho đoàn đứng đầu sao, vậy mấy người chơi lẻ như chúng ta thì sao, người chơi lẻ thì không xứng có được trang bị tốt sao?!"

"Đúng vậy, cậu chơi lẻ còn không nạp tiền, sao cậu có thể trở nên mạnh như vậy?"

"Huynh đệ, trò chơi này giống như con đường không nạp tiền không có ý nghĩa..."

Bọn người trong nhóm kia còn đang nói cái gì? Đều đang chờ tôi chết sao?

Không biết vì sao Ái Đức Hoa lại có dự cảm có chết cũng phải tiêu diệt như vậy.

Ái Đức Hoa múa may trường kiếm, lại chém ngã một người cản trở mình trên mặt đất, trên bầu trời đã có những bong bóng sáng sớm như đang muốn nổi lên, bên người đã vẫn còn có một số ít người lao đến, mà đều là một đám cầm tấm chắn, cả người mặc giáp bao vây lấy mình, không ngừng gõ tấm chắn, miệng thảo luận mấy lời nói dơ bẩn muốn vũ nhục mình.

Ái Đức Hoa nghe được cũng muốn nhanh chết lặng, sớm đã không còn có cảm giác phẫn nộ như ban đầu.

Trong đầu Ái Đức Hoa không khỏi bắt đầu nhớ lại cuộc sống cướp bóc của mình, cùng đám bạn bắt cóc tống tiền vui vẻ, cùng nhau vui vẻ giết con tin, bắt ép vợ và con gái bọn họ ban đêm đi vào phòng mình, mặc những bộ quần áo bảo thủ bất thường, điên cuồng giặt quần áo của chính mình, đã giặt là giặt cả một đêm!

Sung sướng hơn kẻ khác như thế nào, những ngày đáng để hoài niệm, đáng tiếc... Chỉ sợ là công đạo của mình dừng lại ở đây thôi.

Nhưng một thế hệ làm chủ tướng cướp, cũng có tôn nghiêm của chính mình, Ái Đức Hoa phỏng chừng đã biết chạy không thoát, nhưng anh ta không muốn tiếp tục chạy trốn, trước khi chết, phải tìm thêm mấy tấm đệm lưng!

Sau khi bản thân đã đưa ra quyết định như vậy, đến khi con người thân mình không còn áo giáp, cầm trong tay đoản kiếm xuất hiện ở trước mặt anh ta.

Đồng tử Ái Đức Hoa lập tức rụt đứng lên, mặc dù người kia không có mặc áo giáp, không che chắn, nhưng Ái Đức Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra người đến đây, đó chính là Trảo Căn Bảo đã bị mình giết hai lần! Nhìn qua hình như còn là người đứng đầu!

Trảo Căn Bảo vọt lại, dưới ánh mắt mê man của Ái Đức Hoa, lấy ra thanh đoản kiếm của mình.

Một hình ảnh như được tua ngược trong đầu Ái Đức Hoa, Ái Đức Hoa gật gật đầu, thì ra là thế, tất cả đều là giấc mộng của mình, chính mình nhất định là đang ở trong một cơn ác mộng quá đỗi chân thật đi...

Ái Đức Hoa nhìn thấy bầu trời đang xoay tròn, thân thể của mình từ từ ngã xuống, trên cổ không có đầu, máu đỏ phun ra thành cột cao, sau đó anh ta ngã ra trên mặt đất, trong lỗ tai truyền đến tiếng gầm rú ong ong ông đích, trước mắt anh ta là một mảnh tối đen.

Người chơi đứng ở trong rừng cây hoan hô, một khắc Ái Đức Hoa ngã xuống kia, mỗi đoàn đội đều đạt được trang bị vũ khí của bọn họ, suốt có mười "hệ thống" ngay cả quần lót của Ái Đức Hoa cũng cho là chiến lợi phẩm lấy ra để tiến hành chia chác.

Tuy rằng người chơi không rõ là quần lót này có thể dùng làm cái gì, nhưng vẫn có rất nhiều người chơi vẫn bỏ tiền ra mua, dù sao cũng là thế này.

Xuất phẩm từ boss lợi hại gì đó, hơn nữa chuyện gần đây, đó là không sản xuất quần lót nữa, về sau lấy ra bán đấu giá khẳng định cũng có thể tăng tỉ giá đồng bạc! Bọn họ đều nghĩ là như thế.

Trên thực tế có suy nghĩ như vậy, cũng là vô cùng chính xác, nếu mà so sánh dựa theo những những trò chơi võ thuật khác. Trảo Căn Bảo một kiếm kết liễu boss Ái Đức Hoa, đoàn của anh ta nhận được thống trị hệ thống trước tiên.

(Đoàn đội, đánh bại boss rừng, tiến đao thủ • Ái Đức Hoa, tùy cơ đạt được tiễn đao • Vũ khí của Ái Đức Hoa, xin đợi hai ngày nữa, đến quân nhu quan lĩnh thưởng, lĩnh 500 điểm danh vọng)

"Mẹ nó! Cái này còn phải trả bằng danh vọng?"

Âu Ngật Mâu ở bên cạnh tức giận bất bình lên tiếng. 

"Rất bình thường mà, thao tác của trò chơi này cũng không có gì kỳ quái, mặc dù không để cho chúng ta lĩnh kim tệ cũng không tồi, năm trăm danh vọng cũng chỉ cần năm giờ làm nhiệm vụ mà thôi!"

Báo Tử Đầu Linh Sung ở bên cạnh nói.

Đội của Trảo Căn Bảo cũng chỉ có thành viên bang hội của mình, cũng không có tổ người khác, tổng số cũng chỉ bốn mươi cá nhân mà thôi.

Cho nên chia trang bị cũng không quá phiền toái, dựa theo phương thức bán đấu giá tiến hành phân phối, cuối cùng thì mỗi người đương nhiên là đều được chia tiền.

Tuy rằng Trảo Căn Bảo rất muốn chặn ngang, nhưng dù sao anh ta cũng không phải thổ hào gì, tuy rằng đoàn của anh ta cũng nhỏ chỉ bốn mươi người mà thôi, nhưng căn cứ theo thanh danh của Trảo Căn Bảo đến gia nhập bang hội, thổ hào cũng không ít, trong đó còn có một người chơi dùng nhân vật nữ, cuối cùng lấy hơn năm mươi kim tệ để bán đầu giá và giành được, làm cho mọi người nhìn cũng một trận đỏ mắt.

Đỏ mắt thì đỏ mắt, mỗi người đều được chia một kim tệ là còn nhiều, đã đủ để mua trọn vẹn chế thức trang bị, cũng không có gì bất mãn.

Chẳng qua Trảo Căn Bảo không nghĩ tới chính là, sau khi bán đấu giá giành được kiếm phi hồng, lại quay người chạy tới trước mặt anh ta, sau đó vẻ mặt thẹn thùng nói: "Trảo Căn Bảo, kiếm phi hồng tôi tặng cho anh, anh dạy tôi kỹ năng cận chiến! Thế nào?"

"Hả?!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play