(Nam Cung Tiếu: Tôi không nói dối, dã ngoại tiện tay để mình lạc đến nỗi không biết lạc đi đâu, chuẩn bị cho bản thân trong tương lại một bất ngờ.)
...
Bài post mới Hạ Lạc Khắc vừa đăng lên lập tức nhận được lượng phản hồi lớn, có thể nhìn ra được mọi người vô cùng vui vẻ và hưng phấn đối với phiên bản cập nhật.
Hiện tại Hạ Lạc Khắc đã hoàn toàn thích những công việc bây giờ của mình, giữ gìn trật tự của trò chơi, tìm ra cách chơi mới, thiết kế cốt truyện mới, thiết kế bối cảnh mới, đàm phán hợp tác mới, sau đó nhìn dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa hưng phấn của đám người chơi kia, cũng rất có cảm giác thành tựu.
Có điều bây giờ không phải là lúc hưởng thụ loại cảm giác này, bởi vì Hạ Lạc Khắc còn có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên chính là dọn sạch đám người chơi trong ổ nhện, sau đó đưa nhện nữ vương mới vào.
Nhện nữ vương cũng không giống loại nhện thật, mà là lớn hơn một vòng so với nhện dưới mặt đất, nhất là chỗ bụng.
Thế nhưng đối với Hạ Lạc Khắc mà nói, nó cũng không phải là chuyện lớn gì. Đương nhiên lúc bình thường, Hạ Lạc Khắc đều thu nhỏ cơ thể của mình lại.
Về phần làm thế nào để dọn sạch đám người chơi, vậy cũng rất đơn giản.
(Gần đây ổ nhện tiến hành bảo trì, xin tất cả những người chơi đang tiến hành nhiệm vụ trong vòng mười phút rời khỏi ổ nhện.)
Khi thông báo của hệ thống xuất hiện trước mắt người chơi, tất cả người chơi phiên bản một và phiên bản hai dùng tốc độ nhanh nhất để rời đi.
Chỉ có số ít người chơi phiên bản ba không tin, vẫn ở lại trong ổ nhện.
Có điều sau mười phút, tất cả người chơi trong ổ nhện đều trực tiếp bị ép logout, sau đó bị Hạ Lạc Khắc tập hợp lại.
Sau đó nữa, Hạ Lạc Khắc kéo toàn bộ mười con nhện nữ vương tới, đặt bên người các người chơi.
Sau khi mất đi trói buộc, những con nhện nữ vương này nhanh chóng tỉnh lại, đồng thời coi những người chơi trở thành đồ ăn đầu tiên cho sinh mạng mới của chúng.
Về phần tiếp theo làm thế nào, vậy đương nhiên là mặc kệ bọn chúng.
Cái ổ này đã được người chơi mở rộng rất nhiều, nhưng miễn cưỡng mới thả được mười con nhện nữ vương vào, rất nhanh ở đây sẽ tràn ngập các loại nhện dưới mặt đất, thậm chí so với ban đầu thì nhện dưới nền đất còn nhiều hơn.
Sau đó, người chơi Duy Đa Lợi Á và Vĩnh Hằng Quốc Độ đều có thể coi như đây là công viên trò chơi của bọn họ.
Hạ Lạc Khắc vô cùng thỏa mãn đối với kế hoạch của mình.
"Bắt đầu lớp học! Bắt đầu lớp học! Lớp học thể dục của Lan Tư Lạc Đặc bắt đầu!"
Ở trong thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, các người chơi có vẻ ngoài vô cùng đẹp đẽ, cũng không quan tâm mấy đối với chuyện đại đầu sỏ quay chung quanh chuyện Vũ Trà ở Vĩnh Hằng Quốc Độ, thứ bọn họ quan tâm tương đối nhiều chính là nội dung trò chơi.
Có một người chơi là tinh linh đỉnh đầu có tên là Cự Nhân Thụy, cưỡi con ngựa cao to, rước lấy hàng loạt ánh mắt đố kỵ ao ước của người chơi bên cạnh.
Lan Tư Lạc Đặc nhìn đám nhân loại, yêu tinh còn có các tinh linh dần dần tụ tập lại, nội tâm còn đang suy nghĩ đến chuyện kinh khủng xảy ra vào buổi tối hai hôm trước.
"Huấn luyện viên! Bắt đầu lớp học!"
"Vào học vào học!"
Có điều tiếng kêu gào của đám người chơi này nhanh chóng cắt đứt dòng suy nghĩ của Lan Tư Lạc Đặc, nội tâm anh ta nhịn xuống nỗi sợ hãi với đám người chơi này, sau đó bắt đầu lớp học:
"Ngày hôm nay, tôi sẽ dạy mọi người kỹ năng tác chiến đơn giản..."
...
Một con chuột hamster mập mạp chạy trên bãi cỏ, bên cạnh có những nhân loại đỉnh đầu có ký tự màu xanh đang hợp sức kéo một cây gỗ rất to, chất vào một chỗ.
Con chuột hamster xuyên qua đám người, không thấy người chơi khác vây xem, nó trực tiếp chạy tòa lâu đài màu xanh lục phía trước.
Sau khi chuột hamster đẩy ra ba cánh cửa, mới chạy tới một cánh cửa phòng sơn màu hồng phấn.
Có hai con chuột hamster khác đang đứng trước cửa phòng, hai người bọn chúng một bưng chậu nước, một đang dùng hai móng vuốt nho nhỏ, nhúng khăn lông vào trong chậu nước.
Con hamster chạy tới kia, nhúng hai tay vào trong chậu nước để dấp nước, sau đó lau lên đầu mình, dùng để chải vuốt bộ lông có chút xốc xếch của mình vì chạy trốn.
"Lão đại, Lị La tiểu thư vừa mới tắm xong, đang thay quần áo đó."
Lão nhị đang giặt khăn lông nhỏ giọng nói.
"Chúng ta có thể ăn cơm chưa?"
Hiển nhiên bưng chậu nước chính là Phì Trạch.
"Vào đi."
Ngay lúc ba con hamster đang nói chuyện, Lị La trong phòng nói một tiếng.
Lão đại sạch sẽ đứng thẳng người, gõ cửa một cái, sau đó mở cửa phòng đi vào.
"Lị La tiểu thư, tôi đã hoàn thành xong tuần tra buổi sáng, đến báo cáo riêng với ngài!"
Sau khi lão đại đi vào, lập tức quay về phía Lị La nói.
Lị La ngồi trên ghế, gật đầu, lão nhị và Phì Trạch đi đến, một người cầm khăn mặt, một người đẩy xe ăn, động tác tương đối thành thạo. Lão nhị đặt khăn mặt tới trước mặt Lị La, còn đích thân gỡ từng cái tóc trên khăn lông xuống, Phì Trạch đẩy xe ăn đi tới. Sau đó Lị La bắt đầu ăn từng chút một.
"Hiện nay, rừng rậm phía Đông đã bố trí hai trăm người chặt cây lấy gỗ, trên phiến đá phía Tây, có năm trăm người đang đào đá, những người khác đều ở đây xây dựng thành phố cho Lị La tiểu thư."
"Ừm, rất tốt."
Lị La gật đầu, lão đại tiếp tục nói: "Không chỉ như vậy, bọn họ bị khí thế của Lị La tiểu thư thuyết phục, không ai dám lười biếng, tôi thậm chí còn nhìn thấy có một nhân loại cho dù sắp mệt chết, vẫn nỗ lực làm việc, còn ngã xuống trước mặt tôi."
Lão đại kích động nói: "Nghe người bên cạnh nói, hình như người này liên tục làm nhiệm vụ vận chuyển gỗ của mười người, thực sự khó có thể tưởng tượng người kia làm thế nào mà làm được, nhất định là vì tiểu thư Lị La đó!"
Lị La nghe lão đại nói xong, đưa tay ra, sờ sờ đầu lão đại: "Ừm, làm rất tốt. Cửa truyền tống thì sao? Đã xây xong chưa?"
"Tiểu thư Lị La yên tâm, dưới sự sắp xếp của chúng tôi, toàn bộ cửa truyền tống đều xây xong, hiện tại chúng ta có thể trực tiếp di chuyển đến... Ách, ổ nhện!"
Lão đại nói.
Lão nhị bên cạnh có chút nghi ngờ hỏi:
"Vì sao chúng ta phải làm cái cửa truyền tống này?"
"Bởi vì phải chuẩn bị cho đồ ăn cho tôi sao?"
Trên mặt Phì Trạch nổi lên tia sáng.
"Đương nhiên không phải, dựa theo lời Hạ Lạc Khắc mà nói, đây là một loại phương thức để cho bọn họ thả lỏng, nói chung hiện tại có thể mở ra, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch đã sớm định mà làm đi."
Lị La đứng lên, ném món ăn được một nửa xuống đất, quay sang nói với Phì Trạch nói: "Ngươi ăn đi, ta ăn no rồi."
Phì Trạch lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó dùng một ngụm nuốt hết phần ăn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT