Bóng tối bao phủ một chỗ trên đỉnh núi Ước Khắc Lĩnh.
Lúc này thời gian đã là đêm khuya, có một nhóm người vẫn không thể nào ngủ được.
Đó là một đám sơn tặc gồm hai trăm người.
Lão đại của bọn họ gọi là "Tiễn đao thủ" Ái Đức Hoa, bởi vì một bàn tay của anh ta bị gãy, bị chém đứt từ cổ tay trở xuống, hành hình chính là công tước Ước Khắc đích thân thực hiện.
Từ đó về sau tay của Ái Đức Hoa liền đổi thành hai lưỡi dao sắc bén như cây kéo.
Về phần làm thế nào anh ta có thể chạy trốn, lại làm thế nào trở thành sơn tặc chiếm giữa đỉnh núi Ước Khắc Lĩnh, vì sao công tước Ước Khắc phải chém đứt cổ tay của anh ta, mọi chuyện này đều là một câu chuyện xưa khác bao gồm một trăm vạn chữ.
Mà bây giờ, Ái Đức Hoa, người mà toàn bộ Ước Khắc Lĩnh nghe tin xong đã sợ mất mặt đã có mục tiêu mới của mình... là một đám nhân loại, yêu tinh còn có các tinh linh có lẽ cả thể xác và tinh thần có chút vấn đề, ở trong đêm khuya còn nghênh ngang giống như đi dạo phố, buổi tối lạnh muốn chết còn không mặc quần áo.
Nhiều người như vậy, nếu mà bắt lại bán đi để phấn đấu, còn đi làm kẻ cướp làm gì nữa!
"Thủ lĩnh! Chúng tôi đã điều tra, mặc dù nhân số của mấy tên kia nhiều, nhưng ngoại trừ một kỵ sĩ mặc áo giáp ra, thì không có ai mang vũ khí trên người cả!"
Một tên thuộc hạ không đã bao nhiêu ngày chưa tắm, đi tới bên người Ái Đức Hoa, hưng phấn nói với Ái Đức Hoa: "Hơn nữa trong đó có đến mấy trăm nữ tinh linh, nữ yêu tinh, lớn lên quả thật không thể chê, lôi ra ngoài tuyệt đối có thể bán với giá cao!"
"Trước khi bán để cho mọi người sướng một chút, để cho mấy người đó giúp mọi người giặt quần áo!"
Ái Đức Hoa nói với đám cướp đằng sau.
Bọn cướp lập tức hoan hô một tiếng: "Quá tuyệt vời! Cơ bắp của mấy em gái đó rất cường tráng, nhất định có thể giặt sạch được quần áo!"
"Kiếm được kiếm được, đều theo tôi đi cướp người, tôi muốn cô gái xinh đẹp nhất cường tráng nhất tốt nhất giúp tôi giặt quần áo, mấy người đó sạch sẽ như vậy nhất định giặt quần áo sẽ rất sạch!"
"Trời ơi, anh đúng là thiên tài!"
Bọn cướp sôi nổi tỏ vẻ hưng phấn không thôi, trên mặt Ái Đức Hoa cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
"Thủ lĩnh, anh mau nhìn! Bọn họ đi ra!"
Mã Tử bên người Ái Đức Hoa hưng phấn chỉ vào hang động cách đỉnh núi không xa, đang có người không ngừng đi ra từ bên trong, vận chuyển vài thứ đồ. Ái Đức Hoa cầm kính viễn vọng trong tay lên, nhìn sang.
"Đó là... Đó là mỏ kim cương?!"
Ái Đức Hoa kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những thứ mà bọn họ vận chuyển trên tay, dễ thấy nhất chính là khoáng thạch này, không chỉ có khoáng thạch, sau đó còn có vàng bạc được người vận chuyển ra ngoài.
"Phát tài! Phát tài! Thủ lĩnh! Chúng ta phát tài rồi!"
Mã Tử cạnh Ái Đức Hoa hưng phấn hô lên.
"Mọi người chuẩn bị! Chúng ta làm một trận lớn!"
Ái Đức Hoa vung tay kéo lên, ra lệnh với đám thuộc hạ.
Mà này hiện tại bọn cướp đã hưng phấn không chịu được, Ái Đức Hoa vừa ra mệnh lệnh đi, bọn họ liền hô hào đi xuống.
Hai trăm người đấu với hơn một nghìn người, nhìn qua giống như không biết lượng sức, thế nhưng hơn một nghìn người cũng không có vũ khí trang bị, mà căn cứ vào kinh nghiệm của Ái Đức Hoa, thậm chí anh ta không cần giết bao nhiêu người của bọn họ, chỉ cần cầm vũ khí, hai trăm người vọt tới trước mặt bọn họ, bọn họ sẽ quỳ xuống xin tha, cho dù có một trận chiến, cũng không có khả năng chống cự, chờ đến khi tùy tiện giết hơn một trăm người xong, những người này thấy người chết đi, cũng không có ý chí chống cự.
Đến lúc đó đừng nói là một nghìn người, kể cả một vạn con heo, cũng ngoan ngoãn bị bắt đi!
Cho dù có biến cố gì cũng không sợ, Ái Đức Hoa đã rất xác định đám người này không có ngựa, kể cả tình huống không đúng, mọi người cưỡi ngựa chạy đi, hai chân còn có thể đuổi kịp bốn chân sao?
Đám sơn tặc lên ngựa, sau đó vọt tới chỗ hơn một nghìn người giống như đi dạo phố trong màn đêm xa xa kia...
Lan Tư Lạc Đặc đợi một lúc trong thế giới ngầm, xác nhận xung quanh không có ai ở gần, lúc này mới đi ra bên ngoài hang động.
Nếu như nói trước đó Lan Tư Lạc Đặc còn có suy đoán ác ý gì với Hạ Lạc Khắc và thành phố tự do Duy Đa Lợi Á, như vậy hiện tại, khi Lan Tư Lạc Đặc phát hiện Hạ Lạc Khắc chính là người dẫn đầu chống lại thế lực tà ác, mà thành phố tự do Duy Đa Lợi Á làm việc hoàn toàn khác những liên minh thành phố hay là quốc gia khác.
Trạng thái tư tưởng đã được thông suốt, đều đã thăng hoa đến tầm cao như Hạ Lạc Khắc, vì tình yêu và hòa bình thế giới, đây mới là việc của một kỵ sĩ!
Mặc dù thế giới dưới lòng đất nguy hiểm, thế nhưng sau khi đi dạo một vòng không phát hiện gì cả, Lan Tư Lạc Đặc còn quyết định trở lại lối vào hang động, bởi vì anh ta biết, ở Ước Khắc Lĩnh không hề thái bình. Có một thổ phỉ thực lực rất lớn, đi lại trong Ước Khắc Lĩnh, ai cũng không biết đại bản doanh của bọn họ ở chỗ nào, thế nhưng những đoàn thương nhân đi qua đường, đều bị bọn họ quấy rầy, khổ không thể tả.
Lan Tư Lạc Đặc cũng từng làm kỵ sĩ hộ vệ, từng hộ tống một vài nhiệm vụ quan trọng đi qua Ước Khắc Lĩnh, biết đám thổ phỉ này lợi hại, tuy rằng trước đó chưa từng chịu thiệt. Thế nhưng hiện tại có hơn một nghìn nhân loại, yêu tinh và tinh linh không có vũ khí và áo giáp phòng thân người, tuy rằng trong đống vật tư này có chút vũ khí trang bị, thế nhưng áo nếu là áo giáp, đa số là size nhỏ... Phần lớn nhân loại đều mặc không được, nhiều lắm chỉ có thể cho yêu tinh mặc, về phần vũ khí, mặc dù có thể chấp nhận dùng một chút, nhưng mà dù sao đều là tài sản của thành phố tự do Duy Đa Lợi Á. Lan Tư Lạc Đặc vừa mới gia nhập thành phố tự do, tuy nữ công tước Lị La để anh ta phụ trách giám sát, thế nhưng anh ta cũng không thể một mình quyết định phân phát những vũ khí trang bị này cho những người chơi.
Lan Tư Lạc Đặc đi qua hai cổng vận chuyển liên tiếp, một lần nữa trở về thế giới mặt đất, nhất thời cảm thấy không khí mát mẻ hơn rất nhiều, cả người đều trở nên có tinh thần.
Nhìn phía một mảnh yên tĩnh và đen nhánh phía xa, Lan Tư Lạc Đặc không khỏi có chút lạc quan, dù đường xá có động tĩnh, nhưng hẳn là chọc tới nhân vật gì hung ác. Anh ta vừa mới nghĩ vậy, liền thấy một hòn đá nhỏ trên mặt đất rung động, kinh nghiệm phong phú khiến da đầu Lan Tư Lạc lập tức tê dại.
Anh ta tức khắc nằm rạp xuống đất, sau đó dán lỗ tai lên mặt đất, nghe được mặt đất truyền đến tiếng ầm ầm, càng ngày càng gần.
"Địch tấn công! Địch tấn công! Toàn bộ cầm vũ khí lên! Chuẩn bị tiếp chiến!"
Thân là một kỵ sĩ, cho tới bây giờ chạy trốn không phải lựa chọn hàng đầu của anh ta, huống hồ còn có nhiều vật tư ở chỗ này, trừ phi từ bỏ hết đống đồ này, bằng không không thể chạy đi đâu.
Ở trước mặt Lan Tư Lạc Đặc, chiến đấu mới là lựa chọn hàng đầu của anh ta!
Anh ta một bên kêu một bên chạy, trực tiếp vọt tới thế giới dưới lòng đất, hô to về phía những người còn đang vận chuyển: "Cầm vũ khí lên! Chúng ta cần phải chuẩn bị chiến đấu!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT