Đôi mắt Cố Thường An nguy hiểm híp híp lại, ngước nhìn chăm chú đường nét trên gương mặt Âu Dương Thần: "Cậu cho là tôi sợ sệt phải trả giá cái gì sao?"
Âu Dương thần bị dáng dấp này của hắn làm cho chấn động, lắp ba lắp bắp đến một chữ cũng không thốt ra được.
Trong lòng Tô Hồng khóc lóc mắng mấy trăm lần tên đồng đội ngu ngốc không hăng hái như heo này, nhưng bên ngoài lại nỗ lực cười nói: "Đại gia xin đừng tức giận, đừng bộc phát tức giận, có chuyện gì cố gắng cùng nhau nói! Cố Thường An, nếu anh nói tôi rất có giá trị, vậy nói rõ đi, cần tôi làm cái gì?"
Cố Thường An hít sâu một hơi, khôi phục vẻ mặt ôn hòa trước sau như một.
"Cảm ơn tiểu công tư Tô gia hiểu lý lẽ phối hợp, nhưng tôi đã nói rồi, muốn cậu gặp người khác không phải tôi, cụ thể cậu cần làm cái gì, tôi không biết rõ."
Tô Hồng trầm ngâm trong chốc lát sâu xa nói: "Vậy anh nói cái "bi" gì đây?"
Hơi thở Cố Thường An không tức giận, tựa hồ như ngoại trừ Âu Dương Thần, căn bản không có một ai có thể quấy nhiễu tâm tình của hắn.
"Tôi tuy rằng không biết muốn cậu làm gì, nhưng tôi lại phụ trách đem cậu đến tay của hắn."
Tô Hồng cả kinh, theo bản năng dự định tránh đi, kết phản ứng của người mặc áo đen bên cạnh so với hắn càng nhanh hơn, con dao vừa rơi xuống, đau nhức liền kéo tới tiếp theo ngay sau đó mất hết tất cả tri giác.
"Cố Thường An! Tên điên này!"
Nhìn thấy Tô Hồng đã bị đánh đến ngất xỉu, Âu Dương Tần rốt cuộc không nhìn được nữa, một quyền hướng về phía đối phương mà vung ra.
Người mặc áo đen thế nhưng không ngăn cản hắn, chỉ có khuôn mặt Cố Thường An lộ ra vệt thoải mái tàn nhẫn cười, một bàn tay bắt được nắm đấm của Âu Dương Thần, mượn lực đem người mạnh mẽ ôm vào lòng ngực.
"A…!"
Trong quán rượu một tiếng động nhỏ liền gây nên vô số sợ hãi, tất cả mọi người đều tranh nhau chạy trốn, người mặc áo đen cũng lợi dụng tình hình mà bắt trói Tô Hồng rời đi.
Chóc lác tiếng huyên náo trong quán bar trở lại, hiện tại chỉ còn Cố Thường An đang chăm chú ôm ấp Âu Dương Thần trong góc.
"Anh thả tôi ra…"
Toàn thân Âu Dương Thần bị đối phương chăm chú đè chặt, muốn rách cả mí gầm nhẹ.
Cố Thường An không hề bị lay động, mạnh mẽ đem người đặt trên ghế salon, vùi đầu vào sâu bên trong hõm vai của Âu Dương Thần, hít một hơi thật dài, như bệnh nhân được thỏa mãn bệnh trạng cảm thán.
"Thật tốt, anh lại có được em"
…
Bên trong hỗn loạn, Tô Hồng ngờ ngợ như nghe thấy tiếng người nói chuyện.
"Liền…sáng"
"Eric…đánh lén…"
"Ba mươi…Nước Anh…
Là ai, ai đang nói chuyện….
Tô Hồng dùng sức mở to hai mắt, ánh sáng xém chút nữa chọc mù hắn.
Chỉ thấy bản thân bị trói gô ở một chiếc giường xa hoa cỡ lớn, bốn cái trụ giường đem hắn cố định ở giữa, để phòng hắn leo xuống giường chạy trốn, mà gian phòng này bốn phía đều có người giám sát, dường như có người đang ở ngoài gian phòng nhỏ nào đó hèn mọn quan sát nhất cử nhất đông của hắn.
Tô Hồng bình tĩnh lấy lại tỉnh táo, sau đó mở miệng lớn tiếng kêu to---
"Người đâu-cứu mạng nha-chết mỹ nam rồi!"
"Trời đố kị nhan sắc-lẽ trời bất công- người không già đi-!"
"Tôi còn trẻ tuổi đã làm sai điều gì a-!"
Âm thanh ma quái kéo dài không thôi!
Gào khóc một lúc ngoài cửa tùng tùng chạy tới tiếng bước chân, cửa phòng bị mở ra một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đấy mặt giận dữ thét lên "Shut up!"
Tô Hồng: "Tôi đến từ nông thôn không được học tiếng nước ngoài nha!"
Người đàn ông: "QAQ"
Trời mới biết, bọn họ để phòng ngừa bên người Tô Hồng còn công cụ liên lạc của Nhan NGọc Minh, đã cố ý đem dụng cụ giám sát âm thanh đến to lớn nhất, vì lẽ đó, chỉ cần Tô Hồng vừa mở miệng gào khóc, phòng quản lý lại như nã pháo liên phanh trên chiến trận!
Thấy ngôn ngữ không đồng nất, một người đàn ông Trung Quốc tầm 30-40 tuổi tất nhanh xuất hiện, vóc dáng vô cùng phổ thông, nhưng Tô Hồng xác nhận nhiều lần, người này hắn thực sự chưa từng thấy qua.
Tác giả hôm nay có chuyện muốn nói:
Chuyện này đặt trong chính văn chương (cũng chương miễn phí không có liên quan, không quan hệ đến tiền bạc) chuyện là tôi đi đến bệnh viện kiểm tra kết quả không được tốt, ngày mai nhập viện ngày kia phải mổ rồi, sau khi tận lực mỗi ngày đều cho ra chương mới, thế nhưng chương liệt kê mỗi ngày còn không xác định, bởi vì phải dựa vào tình trạng cơ thể để mà điều chỉnh cho phù hợp, bên cạnh đó cũng sẽ cùng người viết trung gian nói cụ thể nha.
Ở đây là muốn nói với các tiểu độc giả của tôi một chút, mặc kệ cuộc sống gặp phải cái gì, đều nhất định phải hài lòng đối mặt, đừng đặt cho mình quá nhiều áp lực nặng nề, mỗi ngàu đều phải duy trì tâm tình tốt, vẫn nên đại khái bên trong chịu nhiều áp lực tinh thần lớn, vì lẽ đó dẫn đến cơ thể tôi xuất hiện tình hình, người nhà và bằng hữu của tôi đều lo lắng cho tôi, trong lòng tôi thực rất hổ thẹn.
Hi vọng mỗi người đều có thể khỏe mạnh - thương mọi người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT