Translator: Waveliterature Vietnam

Tuy nhiên, bọn họ xông vào đám chìa khóa năm màu sắc kia không bao lâu, Ellen hào hứng cầm lấy một chiếc chìa khóa rồi lao xuống đến trước cửa. Một tay anh nhét chìa khóa bạc vào trong lỗ chìa khóa của cánh cửa, dùng sức nhét nó vào, cụp một tiếng, khóa cửa bật ra! Chìa khóa bay ra khỏi lỗ và bay đi trong chớp mắt. Nó bị bắt liên tiếp hai lần, bộ dạng lộ vẻ tiều tụy không chịu nổi.

Hermione vui mừng đáp xuống, cố gắng vuốt mái tóc xù bị thổi loạn vì chuyến bay, nhưng sau đó trong vài giây cô bỏ qua nó và bước thật nhanh để đuổi kịp bạn đồng hành của mình.

Ellen đẩy cửa phòng ra, và bên trong căn phòng thứ hai tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì.

Thế nhưng khi họ bước vào, trong phòng đột nhiên sáng rực, chiếu sáng một cảnh tượng kinh hoàng.

Bọn họ đứng trên một bàn cờ khổng lồ, phía trước là những quân cờ màu đen, những quân cờ kia so với bọn họ cao lớn rất nhiều, giống như những viên đá màu đen này được khắc từ nhiều viên đá đen. Ở đầu kia của một căn phòng, đối diện với họ là một số quân cờ màu trắng. Harry, Ron và Hermione sợ đến mức toàn thân run rẩy – những quân cờ màu trắng cao vút không có ngũ quan trên khuôn mặt.

"Ta nên làm gì bây giờ?" Harry thì thầm hỏi.

"Này không phải đã rõ ràng sao?" Ron nói, "Chúng ta phải chơi cờ để đến giữa đầu kia."

Bọn họ nhìn thấy một quân cờ màu trắng đằng sau một cánh cửa.

"Luật chơi như thế nào đây?" Hermione lo lắng hỏi.

"Theo tôi thấy, chúng ta phải di chuyển những quân cờ này, cửa ải này đã bao vây xung quanh chúng ta." Ron nói như một quân sư về cờ, anh vẫn tự tin mặc dù biết mình không có may mắn, Trò giải trí lớn nhất anh có được khi còn nhỏ là chơi cờ với ông nội Septimus Weasley, bởi vì khi còn nhỏ gia đình anh cho con tiền tiêu vặt rất ít nên chỉ việc mua đồ ăn vặt đối với anh cũng đã qua sức huống chi mua các món đồ chơi đắt tiền kia.

Ellen muốn tham gia vào nhưng rồi nhún vai một cái rồi thôi, anh ta kỳ thật hiểu biết về cờ cũng không tệ. Mặt khác, ban đầu anh ta còn muốn thí nghiệm một chút trực tiếp phá hủy quân cờ đối diện để xem có thể trực tiếp vượt qua cửa ải này hay không. Nhưng khi nhìn thấy trạng thái của Ron nghĩ về nghĩ về màn trình diễn của anh ấy trong chiếc cốc lửa, Ellen quyết định để anh ta hiếm khi có thể trình bày sở trường của mình.

Ron quả nhiên có sự hiểu biết về quân cơ ma thuật. Anh nhanh chóng ghi điểm với đối thủ vô hình.

Cuối cùng, dù cho có một cái Ellen, anh ta vẫn hy sinh chính mình để đảm bảo thắng lợi cuối cùng.

Giữa đường, Harry bởi vì lo lắng cho Ron, thiếu chút nữa đã tự ý di chuyển, phá hủy chiến thắng mà khó khăn mới có được, nhưng may mắn anh ta đã dừng lại trong sự gào thét của Ron.

Toàn thân Harry run rẩy di chuyển sang ba ô vuông bên trái. Vị vua Bạch Quốc lấy vương miện trên đầu ném xuống chân của Harry. Họ đã thắng…Những quân cờ màu trắng nhao nhao lui về phía sau, nhường đường, để cho bọn họ thuận lợi đi qua cánh cửa kia.

"Hermione, không biết phải đối mặt với điều gì tiếp theo,. Thế nhưng rõ ràng Ron cần được điều trị.

Bạn hãy đưa Ron trở về trước, hãy lấy hai cây chổi nơi mà các chìa khóa đang bay, chúng sẽ chở các bạn đi qua cánh cửa kia rồi đi ngang qua Đường Uy. Sau đó, bạn hãy đi thẳng đến căn lều mà nơi con cú mèo đang ở, cửa Hedwig gửi thư cho Dumbledore, chúng tôi cần ông ta đến cứu." Harry nói một cách rõ ràng và trật tự với Hermione, điều này khiến Ellen nhìn vào rất đáng ghi nhận.

"Thế nhưng, Harry, nếu như là Snape, hai người có thể đánh thắng được không?" Hermione lo lắng hỏi.

"Đương nhiên là không.. có khả năng đánh không lại, nhưng chúng tôi có thể kéo dài thời gian một lúc." Harry biết rõ sức mạnh của Ellen nhưng đối phương dù sao cũng là một giáo sư nên anh có chút không xác định được.

"Nếu như đánh không lại chúng ta cần phải mau chóng báo tin cho Dumbledore, để có thể đến cứu chúng tôi." Ellen mỉm cười an ủi Hermione, dùng ma trượng để giúp duỗi lại cái tóc của cô một chút.

Hermione ôm lấy Harry, có chút do dự, rồi cũng ôm Ellen. "Chúc các bạn may mắn." Hermione không nói thêm lời nào, rồi quay người rời đi, đây là một sự can đảm và lý trí, và cô cũng biết rằng nếu thông báo cho Dumbledore càng sớm thì khả năng Ellen và Harry an toàn càng cao, cho nên cô mới không muốn lãng phí thời gian vào việc tranh chấp vô ích.

Ellen và Harry cũng không muốn trì hoãn thêm nữa, họ nhanh chóng đi qua cánh cửa, tiếp theo đi xuống hành lang phía trước, "Chúng ta đã vượt qua cửa ải của giáo sư Sprout, đó là lưới của quỷ, ma thuật những chiếc chìa khóa đó nhất định do giáo sư Flitwick tạo ra; giáo sư McGonagall đã biến đổi các quân cờ để chúng sống dậy; phía dưới chỉ còn cửa ải của giáo sư Kỳ Lạc và còn có cả giáo sư Snape."

Bọn họ lại đến một cánh cửa. Harry đẩy cửa ra. Một mùi thối kinh tởm xông vào mũi khiến người khác phải buồn nôn, họ liền giơ áo choàng lên để che lại mũi của mình. Đôi mắt cả hai cũng đẫm lệ, nhìn xuyên qua nước mắt nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, so với quái vật mà lần trước Harry đọ sức nó còn to hơn nhiều, nó vẫn không nhúc nhích và nằm trên mặt đất, vô thức, trên đầu có một vết thương lớn máu chảy rất nhiều.

"Thật tốt, chúng ta không cần phải chiến đấu với quái thú." Harry thì thầm nói. Bọn họ cẩn thận đi qua đôi chân khổng lồ của quái thú. "Đi nhanh, tôi không thể nào thở nổi nữa rồi."

Kéo tiếp một cánh cửa nữa, cửa ải của giáo sư Snape. Hai người bước qua cánh cửa thì đằng sau lưng đã bị phong kín bởi một ngọn lửa. Ngọn lửa không bình thường: Là lửa màu tím. Cùng lúc đó, trước cửa cũng có một nhóm lửa màu đen. Cả hai bị kẹt ở chính giữa.

Sau khi quan sát căn phòng cẩn thận, họ xác nhận rằng bên trong không có một con quái vật nào đáng sợ. Chỉ có một cái bàn với bảy cái chai có hình dạng khác nhau. Mặc dù Ellen không nhớ chai nào được sửu dụng trong thuốc giải độc ban đầu, thế nhưng cũng không ngăn anh tìm được đáp án chính xác – là chai nhỏ nhất.

Lượng thuốc ít ỏi trong cái chai nhỏ khiêm tốn này thật đáng thương, có lẽ chỉ đủ cho một người đi qua ngọn lửa.

Harry chộp lấy cái chai và đổ thuốc vào trong miệng của mình.

"Ellen, suốt dọc đường bạn đã bỏ ra rất nhiều công sức, cửa ai khó khăn cuối cùng này hãy để tôi đối mặt với nó." Harry bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Ellen Harry điều muốn mình là người đối mặt với khó khăn. Trong thời gian ngắn ngủi này, lựa chọn sự sống và cái chết. Harry đích thị rất coi trọng tình bạn và lòng dũng cảm cho nên được phân vào Guillian, nhưng…Bản thân Ellen lại không có ý định uống bởi vì anh đã có cách tự vệ trước ngọn lửa của giáo sư Snape.

"Harry, nếu như người thần bí ở bên trong thì sao?" Ellen nhắc Harry một chút, tránh sự hoảng loạn khi gặp mặt Voldemort.

"Ừ - tôi trước kia tôi may mắn thoát khỏi hắn một lần, nhớ chứ?" Harry chỉ vào vết sẹo trên trán và nói, "Tôi nhất định có thể hóa dữ thành lành.

Ồ…Tôi chỉ có thể nói bạn thật sự là Gryffindor chân chính. Chúc bạn may mắn!" Ellen mỉm cười, đó thực sự là hành động đầu tiên để anh suy nghĩ về Guillian.

Harry hít thở thật sâu rồi tạm biệt Ellen, và anh bước vào ngọn lửa màu đen.

Ellen quấn chiếc áo choàng phù thủy, rồi sử dụng một câu thần chú đông lạnh lửa – đây là thời kỳ phù thủy săn, trong tình huống đặc biệt phù thủy bị lửa thiêu vây quanh nên buộc phải sử dụng ma chú, như thế đối với phù thủy ngọn lửa chỉ mang chút khó chịu nhỏ mà thôi, cũng không khiến họ bị tổn thương, thậm chí một số phù thủy còn dùng cách này để trêu chọc những Muggle để tìm niềm vui.

Hiện tại học viện không chỉ dạy loại ma chú này nên không được sử dụng trong xã hội hiện đại thế nhưng nơi phòng vệ sinh của thư viện ở Ravenclaw vẫn còn bảo tồn phương pháp sử dụng câu thần chú này.

Sau đó Ellen sử dụng thuật ẩn thân, rồi đi xuyên qua ngọn lửa màu đen, có hơi chút mạo hiểm vì bộ tóc trên đầu anh có thể bị thiêu đốt tới và đây cũng không phải là ngọn lửa thông thường, tuy nhiên sử bảo vệ từ ma thuật và áo choàng phù thủy đủ để bảo vệ anh ta khỏi bị tổn thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play