Vào buổi sáng sớm sau khi tuyết rơi thì bầu trời trong xanh và sâu rộng. Đẩy cửa sổ ra, làn không khí lạnh lẽo đập vào mặt khiến lạnh thấu xương, đây gọi là tuyết rơi không có dấu vết. Bên ngoài trắng xóa một mảnh, không có dấu vết của bất kỳ ai đi qua, điều này cũng không có nghĩa là an toàn, tuyết rơi có thể giúp vùi lấp hành động tội lỗi.
Vẫn như trước đây bà Harris đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng mùi thơm của ngũ cốc sữa bò không khơi dậy sự thèm ăn của mọi người. Khi ông Harris tuyên bố cách sắp xếp cho mọi người, bà Harris không bình tĩnh được nữa, "Không, Owen, ma thuật của em rất mạnh, em có thể cùng anh ở nhà để đối mặt với mọi thứ."
"Ba, con nghĩ rằng có một bác sĩ trong nhà khi có chiến đấu cũng có một lợi thế rất lớn." Daisy cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn và trốn vào nơi an toàn, mặc dù nguy hiểm khó lường nhưng cô không cho phép mình làm như vậy.
Dù cho sắp xảy ra một cuộc tranh cãi hay một cuộc bàn luận thể hiện tình yêu, Ellen vẫn lấy cho mình một chén ngũ cốc sữa bò, mang theo một chiếc bánh mì Sandwich, gọi Ellen và đi lên lầu vào phòng Emily. Anh ta nghĩ trẻ con không nên trực tiếp tham gia vào cuộc tranh chấp của cha mẹ, như vậy sẽ gây hại cho tâm hồn của trẻ nhỏ.
"Ellen, ba mẹ cãi nhau vì gì vậy?" Emily có chút khổ sở.
"Emily, vì một số việc cần phải làm, mà chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian. Mặc dù ba mẹ đang cãi nhau, nhưng em hãy tin rằng tất cả là vì tình yêu." Ellen kiên nhẫn nói đạo lý với em gái của mình.
"Chúng ta phải xa nhau một thời gian sao?" Emily có chút sợ hãi.
"Anh sẽ đi cùng với em." Ellen tiếp tục an ủi Emily. Nghe thấy dưới lầu đã dịu xuống, Ellen kéo hành lý vừa thu xếp xong và dẫn Emily đi xuống phòng khách. Bọn họ sẽ đi qua mạng bay để đến nhà của dì Josephine.
Khi ông Harris giao các con cho bà Josephine trông ông rất buồn. "Chúng ta sẽ dựa vào kế hoạch như ban đầu hành động, hy vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi. Ellen, hãy chăm sóc cho em gái."Ông Harris ôm con gái nhỏ của mình, và dứt khoát quay người rời đi.
Dì Josephine là một phù thủy mạnh mẽ với làn da trắng nhợt và đôi mắt xanh sắc sảo. Cô ấy mặc một chiếc váy màu tím đậm, áo choàng tơ màu đen với nhánh Lưu Tô, trên đầu đội một cái mũ màu đen, và phía trên có những bông hoa nhung, khi cô quay đầu chúng sẽ không ngừng rung động.
"Trời ạ, thật sự là một đứa trẻ đáng yêu." Dì Josephine bế Emily lên, Emily liền nhìn anh trai và nhìn thấy Ellen đã khuôn mặt tươi cười như cổ vũ cô, cô bé ngại ngùng dựa vào vai của Josephine.
"Các con đã ăn sáng xong chưa?" Sau khi nhận được sự phản hồi tích cực từ hai đứa trẻ, dì Josephine đưa chúng vào nhà để thu xếp hành lý.
Đây có lẽ là một khuôn trang cũ và đang suy tàn, Dì Josephine đưa họ rời khỏi phòng khách nơi có một lò sưởi lớn và đi đến một hành lang. Đó là một hành lang dài, và có một số lối đi khác được tách ra. Bọn họ dọc theo đi đến con đường rẽ vào một cầu thang đi lên. Những bậc thang nối tiếp nhau.
Có những cánh cổng ở bên hai hành lang và hầu hết chúng đều bị khóa. Và có nhiều bức tranh trên tường, một số trông rất ảm đạm và kỳ lạ.
Nhưng nhiều nhất l bức chân dung của người đàn ông và phụ nữ, Những người trong bức ảnh mặc vải sa tanh và nhung. Họ rất đẹp, Ellen đi chậm nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt trên bức tranh và những khuôn mặt đó cũng đang nhìn chằm chằm vào anh ta. Cuối cùng Ellen cũng nhận ra sự bất thường, không giống như tranh treo tường của Hogwarts, những người này có thể di chuyển tự do, nhưng họ lại rất im lặng, an tĩnh đến lạ thường.
Emily kìm lòng không được lo sợ nhích lại gần anh trai mình. Những hình ảnh này đối với một cô gái nhỏ mà nói thật sự tạo ra một cú sốc.
Bọn họ đi đến cánh cửa có bức chân dung của một cô bé treo phía trước cửa. Cô bé mặt một chiếc váy màu đỏ với những bông hoa được chạm nổi. Và bàn tay của cô ấy phủ lên một màu xanh của lá cây, gương mặt không có biểu hiện nhưng đôi mắt của cô ấy vô cùng sắc nét và tò mò.
"Tiểu thư Clark, hai đứa trẻ này cần ở lại đây vài đên tôi hy vọng cô có thể cho phép." Dì Josephine hướng lên chân dung hành lễ.
Cô bé trong bức ảnh nhảy lên và rời đi khỏi bức ảnh. Chỉ trong chốc lát, cô gái đã rời khỏi khung hình. "Có thể." Dì Josephine nhẹ nhàng đẩy nó, và cánh cửa từ từ và chầm chậm mở ra. Sau khi cửa mở ra, đập vào mắt đó là một căn phòng với không gian to lớn, có rất nhiều đồ trang trí thêu trên tường. Đồ nội thất bằng gỗ có chạm khắc hoa văn bày rất nhiều trong gian phòng, một cửa sổ lớn, được làm bằng thủy tinh trên đó được khảm rất nhiều màu sắc rực rỡ. Bên ngoài cửa sổ là một vùng đất hoang trắng phủ đầy những bông tuyết dày. Một chiếc giường lớn được phủ mềm chăn rất dày được đặt trước một bức tranh tường cũ, và nội dung trên bức tranh đó khó có thể nhìn ra, nhưng liếc nhìn là một bức ảnh biến hóa khó lường.
"Đừng lo lắng, mặc dù nó có vẻ ảm đạm nhưng đây là một nơi hết sức an toàn." Dường như hai đứa trẻ đang rất lo lắng, nên dì Josephine liền giải thích.
"Cảm ơn dì, xin hãy an tâm, chúng con có thể tự chăm sóc bản thân mình." Ellen cúi đầu gửi lời cảm ơn đến dì.
"Được, vậy các con hãy nghỉ ngơi một chút. Một lát sẽ có người đến gọi các con đi ăn cơm trưa. Nếu như cảm thấy chán, bên cạnh có một phòng sách, các con có thể qua xem thử. Ta nhớ bên trong có rất nhiều sách thiếu nhi mà tiểu thư Clarke đã đọc." Dì Josephine sờ sờ đầu của Emily rồi quay người đi.
Ellen mở một bên của hành lý và treo quần áo gọn gàng vào trong tủ cao su, một bên thì suy nghĩ Albert làm thế nào thoát khỏi những người đó. Nếu như anh là người trưởng thành thì tốt biết máy, có thể tự do hành động không cần giới hạn về tuổi tác.
Cơ hội này nhanh chóng được Ellen tìm thấy. Căn phòng không có gì để chơi enen Ellen đã đưa Emily đi sang phòng thư viện chơi đùa. Ellen dẫn Emily đi qua phòng sách bên cạnh, căn phòng này dường như không có ai sử dụng, tất cả những sách vở điều được sắp xếp chỉnh tề trên giá sách.
Có lẽ dì Josephine đã sử dụng "Đổi mới hoàn toàn" nên căn phòng sạch sẽ và không có bụi. Emily vui vẻ chơi trước kệ sách của một đứa trẻ nhỏ, xếp chồng những cuốn sách lên nhau, vui vẻ vỗ tay. Chồng sách càng lên cao càng nghiêng chậm dần, Emily tay run run đặt một quyển sách truyện cổ tích dày lên trên rồi ầm ầm chồng sách đổ sụp xuống, ngã hướng vào Emily.
Ellen nhanh chóng chạy đến và bế Emily lên, nhưng cũng vô tình làm ngã kệ sách của trẻ em, và kệ sách đâm vào tấm thảm phía sau tường và khiến tấm thảm treo tường bị rách một lỗ. Ellen nâng giá sách lên, nâng tấm thảm treo tường lên, và rồi mặt sau của tấm thảm treo tường chính là một được hầm cầu thang hẹp. Ellen rất tò mò, những Emily ở bên cạnh anh không thể bỏ mặc, cho nên chỉ có thể khám phá vào dịp sau.
Sau bữa ăn thịnh soạn, Emily đã buồn ngủ và làm một giấc say sưa trên chiếc giường ấm áp mềm mại. Ellen nhờ dì Josephine chăm sóc Emily, mượn cớ vào phòng sách để chuyên tâm đọc sách, nhưng thật ra là để thăm dò mật đạo mà anh phát hiện trước đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT