Sau khi trả tiền thuê xe, cả nhím người đi đến một góc hẻo lánh. Sau đó ông Owen và Albert nắm tay một đứa trẻ, rồi thi triển ảo ảnh dời hình.
Lần đầu tiên, cảm giác Harry bị một cảm giác sai lệch khác lôi kéo. Và rất nhanh sau đó, một căn biệt thự với những cửa sổ màu trắng xuất hiện trước mắt Harry.
Trong sân có rất nhiều cây xanh mát (*sống lâu hơn lão làng), có một vài gốc cây bị cắt ngang, nằm rải rác trong vườn chắc có lẽ đây là ma thuật phòng ẩm ướt và côn trùng, những khúc gỗ này bị gia đình Ellen sử dụng làm chỗ để ngồi.
Ngoài ra, còn có một cái xích đu đơn giản, được cố định ở giữa hai cây cổ thụ, dây đu được quấn quanh bởi những dây leo xanh mơn mởn và những bông hoa xinh đẹp.
Toàn bộ sân vườn rất đơn giản, tự nhiên và tràn đầy sức sống. Harry vừa nhìn đã thích nơi này, có một cảm giác tự do tự tại, không bị quản thúc.
Bà Harris vì để chào đón Harry mà đặc biệt xin nghỉ phép hôm nay.
Cô con gái nhỏ Emily trốn sau lưng mẹ và ló đầu ra nhìn.
Vừa nhìn thấy Harry, bà Harris đã dành cho anh một cái ôm sâu sắc.
"Harry, chào mừng!" Luân ở bên cạnh vươn ra một bàn tay nghiêm trang.
Sự chào đón nồng nhiệt đó vẫn chưa kết thúc, người chị cả Daisy mang ra Hồng trà sữa thơm lừng nồng đặc còn bà Harris thì huy động một bàn tiệc thịt nướng bay đến trước mặt Harry.
Sau khi ăn tối xong, Harry đi theo Ellen vào phòng. Chiếc giường trông giống như một thân cây còn sống uốn éo sinh trưởng, nhưng nhìn thì rất hài hòa.
Phía trên phủ đầy chăn mền dày đặc, không cần thử cũng biết là vô cùng thoải mái và mềm mại.
Mặc dù Harry thường xuyên cùng với dì xem TV ở nhà nhưng thật sự chiếc giường quá yếu và nó không tốt cho cột sống lắm, nhưng lúc đó anh không có quyền thể hiện sự bất mãn. Và đây là lần đầu tiên ở trong căn phòng theo đúng gian phòng trong suy nghĩ của anh.
Đối diện cửa sổ là một bàn học lớn, trên bàn để một ít sách vở, mực nước, và còn có một xấp da dê.
Kế tiếp, Ellen giúp Harry sắp xếp lại đồ đạc ngay ngắn gọn gàng. Buổi tối nằm trên giường Harry không thể nào ngủ được, "Một gia đình bình thường thì sẽ trông như thế này sao, đúng là một gia đình hạnh phúc."
Những ngày tiếp theo thật bình yên không có sóng gió, nhưng mỗi ngày đối với Harry thật sự rất hạnh phúc và tràn ngập niềm vui.
Harry thích dậy sớm, để nhìn ngắm các loại dụng cụ đồ dùng nhà bếp bay tới bay lui và nấu ra những món ăn ngon.
So với gia đình của dì, thì Harry thích gia đình Harris rất nhiều. Ông Harris thì hiền lành, bà Morgan Lefey thì rất cẩn thận, chị gái Daisy thì xinh đẹp, Luân thì rất nghiêm túc, còn có Emily thích nghe anh kể những câu chuyện cổ tích Muggle và người thầy giáo đã ngưỡng mộ anh ta Albert.
Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, cho dù Harry không muốn từ bỏ những khoảng thời gian hạnh phúc nhất ở chỗ này nhưng thời gian khai giảng thì vẫn phải đến đúng lịch trình.
Vào buổi sáng sớm Harry đã có chút thương cảm, khi nhìn cả nhà đã chuẩn bị hết tất cả các hành lý và chuẩn bị mang đi.
Ông Harris với địa vị của mình đã mượn hai chiếc xe ma thuật còn lại trong Bộ Pháp thuật.
Harry ngây người há hốc mồm nhìn ông Harris nhét một đống hành lý lên trên nó.
Đó rõ ràng là một chiếc xe nhỏ, nhưng không gian bên trong rộng rãi hơn nhiều so với tưởng tượng của Harry.
Họ đến nhà ga Quốc Vương Thập lúc 10:30, trong lúc ông Harris đang chuyển hành lý xuống thì Harry đã nhìn xung quanh một hồi lâu. Anh thật sự không nhìn thấy ba phần tư của sân ga số 09.
Harry đã tỉ mỉ tìm nó nửa ngày trời, nhưng vẫn không nhìn thấy. Chỉ thấy ở một sân ga có một tấm bảng treo lên với 9 chữ, và một sân ga khác cũng có treo một tấm bảng với 10 chữ. Nhưng ở giữa của hai chỗ này không có gì hết.
"Bạn đang tìm kiếm ba phần tư của sân ga số 9 phải không?" Ellen ôm hai cái cặp lớn và trên lưng còn mang thêm một cái ba lô bự.
Mặc dù sức mạnh của Ellen rất phi thường, nhưng những thứ này thật sự khiến hành động của anh bị vướng víu vì cả ba cái ba lô điều vượt qua đầu anh ta.
Gần như ngay lúc Ellen nhặt lấy balô của mình thì anh đã quyết định đầu tiên phải sử dụng cây đũa phép thuật của mình, anh nghiên cứu lời nguyền mở rộng truy tìm dấu vết và lời nguyền trôi nổi.
Anh nghĩ rằng hiện tại nếu mình còn hành lễ với bộ dạng này sẽ trông rất ngớ ngẩn.
Harry gật đầu: "Tôi không tìm được ba phần tư của sân ga số 9."
"Đừng lo lắng," Ellen nói, « Bạn chỉ cần đi thẳng đến cổng bán vé giữa sân ga số 9 và sân ga số 10, không sợ hãi lo lắng và đi thẳng vào bên trong. Điều này rất quan trọng, vì nếu như bạn lo lắng, khẩn trương thì bạn sẽ bị kéo chậm lại. Bây giờ thì đi thôi, tôi đi trước và bạn hãy đi theo sau tôi."
Cách để đi đến sân ga, Ellen đã nghe Luân nói đi nói lại rất nhiều lần. Hiện tại Ellen có chút suy nghĩ khi mà nhìn thấy Harry thì đang nghĩ về ba mẹ của mình. James.Potter và Lily Potter. Bọn bị Voldemort bị giết vào ngày 31 tháng 10 năm 1981, và ngày nay có rất nhiều học sinh trong nhóm của họ nhận được thông báo trúng tuyển vào ngày 31 tháng 07 năm 1991 – chênh lệch 117 tháng.
Nếu đem nó chia cho 12 thì sẽ tính được tuổi trưởng thành và con số này vừa vặn với sân ga mà bọn họ phải rời đi đó là ba phần tư sân ga số 9.
Ellen, một bên nghĩ ngợi lung tung và một bên thì phụ mang hành lý đi đến lan can cổng bán vé.
Anh cũng không có ý định nói những điều này với Harry lúc này. Mà bây giờ trong mắt Harry, Ellen giống như đang muốn tự sát.
Tuy nhiên, Harry không lo lắng quá nhiều về điều đó. Trong nháy mắt, Ellen biến mất.
Harry đẩy đẩy chiếc kính mắt, và quyết định chạy về hướng Ellen.
Lúc Ellen xuyên qua bức tường, thì thấy một đoàn tàu màu đỏ sẫm chạy bằng hơi nước đang dừng ở sân ga và chứa đầy hành khách.
Biển hiệu treo trên đoàn tàu viết: Hogwarts tốc hành, 11 giờ.
Ellen nhìn lại và thấy rằng cổng bán vé ban đầu giờ đã biến thành một cổng vòm bằng sắt rèn, trên đó có ghi: Ba phần tư sân ga số 9.
Chỉ trong chốc lát, Harry cũng đã đến bên cạnh anh, với một vẻ mặt sửng sốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT