"Tôi xin lỗi, Allen, chúng ta không thể được đối xử đặc biệt. Hơn nữ còn ở Ai Cập…" Arthur Weasley giọng nói nhẹ nhàng thể hiện sự áy náy, nhưng thái độ vân rất kiên quyết.
Saeed lần nữa giơ cây đũa phép của mình lên, mặc dù Bill và anh ta có một số nghiệp vụ cũng gần như nhau, nhưng anh ta lại không tin tưởng người Anh này lắm, hơn nữa, anh ta rất không hài lòng về việc phép thuật của mình bị gián đoạn bởi một phù thủy nhỏ.
"Ta nghĩ các bạn có thể từ biệt!" Giọng nói của Saeed lạnh như băng, hình như tâm tình không tốt lắm.
Nancy nhìn vẻ mặt buồn bã của Ron và Ellen, bỗng nhiên có thái độ kiên quyết: "Ellen, Ron, tôi rất vui khi được biết hai người. Đúng vậy – ta – ta thật sự, vốn không nên bước vào thế giới của các bạn!" Cô cố nén nước mắt, đầu ngẩng lên nhìn Ron và Ellen, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ u buồn.
"Xin lỗi..." Ellen mỉm cười dịu dàng với Nancy, người đã cùng nhau trải qua cuộc mạo hiểm cùng mình, nhưng trái tim anh thực sự rất khó chịu, anh không có ý kiến về việc kết giao bạn bè với những Muggle, mà là cảm thấy "Luật liên minh phù thủy quốc tế" về phương diện này quả thật có chút cũ kỹ, "Ngay cả khi Muggle này không loại bỏ đi trí nhớ, ngay khi cô quay trở về những Muggle khác thì cô cũng nói với họ rằng cô đã bị điên rồi... Và sau hơn một thập kỷ, màn hình video trực tuyến đã phát triển. Danh của các sinh viên Hogwarts bây giờ cũng không khiến cho các phù thủy trưởng thành khác coi trọng... "
Ron đối với người bạn mới kết giao cứ như vậy mà chia lìa trông rất đau thương.
Nancy nỗ lực nở ra một nụ cười, "Không có chuyện gì đâu… không sao đâu…không cần sợ, không đau đớn, đúng không?"
Ngay cả Arthur và Bill cũng nở nụ cười khích lệ, gia giáo của Weasley khiến cho họ không được ký thị những người Muggle như những dòng máu thuần khiết khác.
"Thôi nào!" Nancy khẽ nói, cơ thể cô hơi run rẩy, ánh mắt từng giây từng phút không rời khỏi khuôn mặt của Ron và Ellen.
Saeed đánh ma chú vào Nancy, còn Arthur và Bill dẫn theo Ron và Ellen thực hiện ảo ảnh di hình, và biến mất không tung tích.
Nancy tỉnh dậy, nhìn thấy mình nằm ở cạnh bờ sông Nile, vẻ mặt bối rối, hoang mang không hiểu tại sao, cuối cùng, cô đi xa bờ sông và khuất dẫn ở phía xa.
"Ron, sao con dám? Sao con dám chơi trò mất tích cùng với Ellen trong kim tự tháp đầy lời nguyền kia!" Bà Molly Weasley biến đũa phép của mình thành một cây gậy gỗ.
Mai Lâm phù hộ Ron, khả năng biến hình của mẹ anh rất xuất sắc…Molly Weasley lại lao về phía đứa con trai bé bỏng của mình mà đánh.
« Mẹ mẹ - mẹ mẹ đừng đáng! hãy nghe con giải thích,! A! » Ron nhảy để né đòn, nhưng cây gậy của mẹ anh đi theo anh như một cái bóng, hung hăng đánh vào mông anh vài cây, khiến anh không chịu được gọi ba ba ba.
« Chúng con không phải cố ý, chúng con bị lạc đường một cách không thể lý giải được! » Ron cảm thấy rất đau khổ, lo lắng sợ hãi trong kim tự tháp vàng kia, đã bị tuyệt vọng khủng hoảng, không ai nghĩ cho, mà còn bị đánh! Hơn nữa mấu chốt căn bản không phải vì anh ham chơi mới bị lạc đường.
Bỗng dưng, bà Molly Weasley ôm Ron vào trong lòng, cổ, mũi và cả lỗ tai của Ron tất cả điều ửng đỏ lên. Thật lâu, bà Weasley mới thả anh ra, Ellen nhìn thấy đôi mắt của cô đang kìm nén để cho những giọt nước mắt không rơi xuống.
« Ellen, không trách con. Nhất định là do Ron quá nghịch ngợm. » Bà Weasley nở nụ cười hiền lành đối với Ellen. Trong lòng Molly, Ellen, người học giỏi, không thể có khả năng nghịch ngợm gây sự, nhất định sự cố này là do Ron gây ra.
Tuy ngoài miệng bà Weasley trách cứ Ron, nhưng hành động của bà thể hiện một tình yêu thương đối với Ron.
Ở một đất nước kỳ lạ này, cô đã dựa vào chính sức mình, để chỉnh sửa bảng thức ăn của Anh – lại thêm không có bánh mì Sandwich kèm thịt bò mà Ron thích…
Trên bàn ăn, Ron kể về những trải nghiệm kỳ diệu của bản thân mình cùng với Ellen về những cuộc phiêu lưu kỳ ma hiểm trong hầm mộ của kim tự tháp.
Đương nhiên, không thể tránh khỏi việc anh ta khuếch đại lòng dũng cảm và khả năng của mình, để thể hiện vai trò của mình trong cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm này.
Thế nhưng Ellen không vạch trần điều này, vẫn kiên trì mỉm cười và thưởng thức món ăn, tâm tư của anh đã sớm không còn ở nơi này, mà Ellen đã nhớ về những người thân ở vương quốc Anh.
Sau khi ăn ba món điểm tâm ngọt, 2 tiểu phù thủy kiệt sức đã được phép trở lại phòng, để thả lỏng dây thần kinh, Ron đã ăn no bụng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong phòng, ánh sáng tím lóe lên, một viên thủy tinh nhỏ màu tím xuất hiện trong tay của Ellen.
Khi bùa hộ mệnh bọ cánh cứng của Tutankhamun bị răng nanh của con rắn hai đầu đâm xuyên qua, hóa thành tro bụi, thì lưu lại trong bàn tay của Ellen là viên đá thủy tinh màu tím.
Mà viên đá thủy tinh màu tím này, chính là viên đá năng lượng mà hệ thống muốn anh tìm kiếm. Bởi vì vậy, khi Ron và Nancy không chú ý đến, Ellen đã thu thập viên đá thủy tinh màu tím này vào trong không gian lưu trữ.
Quan sát một chút, nhìn không ra được sự đặc biệt của viên đá thủy tinh Ellen liền đem trở vào không gian.
"Cứu vớt những linh hồn bị nguyền rủa đã hoàn thành, phần thưởng là cơ hội rút thăm trúng thưởng một lần."
"Tìm kiếm viên đá năng lượng trong kim tự tháp hoàn thành, phần thưởng là cơ hội rút thăm trúng thưởng một lần."
Hệ thống vang lên hai lần, khiến cho tinh thần mệt mỏi sắp kiệt quệ của Ellen đã được tiếp thêm sinh lực, Ellen không chút do dự lập tức rút thăm trúng thưởng, một chiếc bàn tròn quen thuộc xuất hiện trong đầu Ellen, Ellen ra lệnh cho kim đồng hồ bắt đầu xoay tròn.
"Tím, tím, tím..." Ellen thét lên trong lòng.
Con trỏ dần dần dừng quay và một chiếc hộp màu vàng xuất hiện.
Ellen mở hộp và hóa ra là ba bộ sách!
"Cám dỗ của quyền lực", "Như thế nào để có được quyền lực", "Trò chơi quyền lực!"
Trong chiếc hộp màu vàng chỉ có đặt những quyển sách này?
Ellen tùy ý điều ra một cuốn sách cuối cùng "trò chơi quyền lực", lật vài trang – đó là một cuốn tiểu thuyết chưa được viết xong…Ellen ngay lập tức gấp lại và đem nó vào không gian lưu trữ.
Dồn nén sự bất mãn xuống, Ellen nhặt quyển sách lên lại, cẩn thận đặt nó ở cạnh bên gối đầu nằm của mình.
Kim đồng hồ trên bàn tròn lại một lần nữa chuyển động, trong ánh mắt mong chờ của Ellen, xuất hiện một cái hộp màu xanh lá. Ellen không nhịn được mở chiếc rương ra, bên trong có một tấm da dê mỏng.
Ellen mở tấm da dê ra, mặc dù nó chỉ là một tấm da dê mỏng, nhưng nội dung bên trong có giá trị rất lớn.
Đây là một công thức kỳ diệu – một công thức điều chế thuốc thần!
Nếu như loại thuốc này có thể chế tạo thành công, thì tiềm năng ma lực của phù thủy sẽ gia tăng không ít, đại khái nó chiếm khoảng 20% hoặc 30% dựa trên ma thuật ban đầu.
Nếu như nó được chế tạo từ phù thủy huyền thoại Dumbledore, thì ước chừng ma lực có thể tăng lên rất khủng khiếp – mặc dù Ellen nghi ngờ rằng họ có được ma thuật mạnh như vậy có thể họ đã sử dụng qua loại thuốc này...
Tuy nhiên loại thuốc này có một khuyết điểm, chính là cả đời của một người chỉ có thể sử dụng một lần, và nó sẽ không có tác dụng khi sử dụng lại lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT