Ellen nhanh chóng bước vào quan tài bằng vàng và đậy nắp quan tài lại.
Những khối đá lớn nhỏ cứ rơi xuống, khiến cơn chấn động dưới ngôi mộ càng ngày càng lớn hơn.
Ba người trốn trong quan tài bằng vàng bị lắc lư đập vào bốn vách hòm.
"Cuối cùng chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Cơn đau và sự hoảng loạn tấn công thần kinh của Nancy, và cô không thể không hét lên.
"Không cần biết chuyện gì có thể xảy ra, chỉ cần có thể cứu được tính mạng của mình, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!" Ron dựa vào một góc quan tài, bị đâm vào khiến anh bị choáng váng.
"Theo tôi!" Ellen đụng vào trước ngực của Nancy, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh.
"Ở đâu?" Ron và Nancy đồng thanh hỏi.
"Trong quan tài gỗ có một lối thoát khẩn cấp." Ellen giải thích, "có một cái cửa ra vào nhỏ. Người Ai Cập đã tạo ra những cánh cửa bí ẩn và lối thoát hiểm trong nhiều quan tài ướp xác để cho phép linh hồn của cơ thể rời đi."
"Wow!" Ron thể hiện sự ngạc nhiên, còn Nancy kích động khóc thét lên.
"Đi thôi, hai người hãy đi theo tôi."
Những tảng đá rơi xuống trên nắp quan tài, âm thanh chấn động dường như muốn phá vỡ màng tai, bên lỗ tai của cả ba người phát ra một tiếng vo ve.
Ellen dời cơ thể mình đến nơi khác trong quan tài, đứng thẳng lên, anh đẩy cánh cửa bí ẩn đằng sau quan tài, rồi chui ra ngoài, cảnh cửa này tuy rất nhỏ, nhưng lại có kích thước đủ để cho một thân thể leo ra.
Không biết bản thân đã bò sát trong ngôi mộ này bao lâu, nhưng âm thanh ầm ầm cứ vang lên, những phiến đá vẫn cứ đổ ầm xuống ở phía sau lưng của họ, không biết mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng họ có thể đứng thẳng người lên, phát hiện mình đã bò đến một ngôi đền trống.
Chủ nhân của ngôi đền là một thước đo đặc biệt của vị thần trên trời Osiris.
"Ôi!" Nancy hét lên, "Xác ướp!"
"Ron há to miệng nói, "Chẳng lẽ hắn còn chưa chết sao?"
"Đừng lo lắng, đây chỉ là một bức tượng tạo hình mà thôi!" Ellen an ủi họ.
Nhưng bức tượng điêu khắc Tutankhamun đang quỳ gối trước vị thần Osiris, trước trán của hắn có vẽ một con rắn hổ mang, còn cây đũa phép thuật thì nằm ngang trên mặt đất.
Trên ngai vàng của Osiris đầy màu sắc rực rỡ, trong tay còn cầm vương trượng và cây roi.
Da của anh ta màu xanh lục, đội chiếc mũ cao, nó hình trụ màu đen có hình dáng của chiếc râu, biểu hiện sự trang nghiêm, dường như đang suy nghĩ về cách sắp xếp các vong linh trước mắt như thế nào.
"Có khả năng chúng ta đã ra khỏi phạm vi của kim tự tháp." Ellen cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh, rồi đưa ra kết luận.
"chúng ta đang ở nơi nào?" Ron hỏi.
Nancy cũng nôn nóng chờ đợi Ellen, cô hy vọng mình có thể mau chóng thoát ra cơn ác mộng này!
"Ta cũng không biết đầy là nơi nào, nhưng gần đây nhất định sẽ có nguồn nước." Ellen khẳng định trả lời, "Mọi người hãy nhìn xem, xung quanh vách tường đều có dấu vết của ngập lụt."
« Ôi, cái gì thế? » Ellen bước đến chính giữa của ngôi đền, hướng đến đóa hoa sen được bao quanh bởi bốn cây cột.
Một cuốn sách màu đen nằm lặng lẽ tở giữa của tòa sen.
Ellen dùng bao tay da rồng bao hai tay lại, nhẹ nhàng mở cuốn sách ra, nhìn thấy phía trên ngoại trừ một số chữ tượng hình mà anh không hiểu, còn có những bức tranh trông rất sống động, con có một số văn bản ma thuật cổ xưa!
Ellen nhận ra những từ hàng đầu - cuốn sách của cái chết!
Phía dưới với những dòng chữ như sau: Vị thần của Minh giới Osiris, ta đã mở đường cho chính mình, ta đuổi theo bước chân của Horus, ta là một đóa hoa sen thánh khiết đang phát triển trên trái đất, xin người hãy yêu thương và nhìn vào phẩm chất của ta, ta là một Vong linh vô tội, xin hãy ban cho tôi một cuộc sống vĩnh hằng.
Những hoa văn tuyệt đẹp này đã miêu tả, cách mà Tutankhamun đã đem linh hồn của mình gắn vào con bọ cánh cứng trở thành bùa hộ mệnh, lấy được sự bảo vệ của vị thần bảo hộ và có được một cuộc sống vĩnh hằng.
Ellen dịch những đoạn văn này cho Ron và Nancy nghe, vẻ mặt của hai người hơi ngây ngô.
"Horus là ai?" Nancy dẫn đầu trong việc đặt câu hỏi, và cô mong chờ tìm ra được cách thoát khỏi nơi này.
"Horus là con trai của thần Osiris ở trên. Con mắt của Horus đại diện cho khả năng phân biệt giữa thiện và ác, bảo vệ sức khỏe của mọi người và giúp người chết hồi sinh." Ellen căn cứ vào bức tranh giải thích.
« Tại sao anh ta lại biến mình thành một con bọ cánh cứng? » Ron với vẻ mặt ghét bỏ.
"Người Ai Cập cổ đại gọi bọ cánh cứng là con bọ hung, là biểu tượng của sự hồi sinh và sinh nở."
Ellen cảm thấy Tutankhamun đã lên kế hoạch tỉ mỉ cho sự hồi sinh sau bốn ngàn năm, khi hắn ta dự đoán về cái chết của mình.
Ron cười với sự khinh bỉ, "Hãy nhìn những xác ướp dày đặc này đi! Tìm thật nhiều người đến để chôn cất, mà còn dám xưng mình vô tội!"
"Vì vậy, hắn ta phải chịu bốn ngàn năm tù đày, và anh ta không được sống mãi mãi!", Nancy kính nể và nhìn vào vị thần hùng vĩ trên ngai vàng.
"Có bất cứ điều gì trong cuốn sách về cách chúng ta đi ra ngoài không?" Ron háo hức hỏi.
"Chỉ cần tránh khỏi lời nguyền rủa "Hắc sắc áo Lạc Phu" thì chúng ta có thể trở về nhân gian." Ellen tỉ mỉ đọc nội dung này "Cuốn sách về cái chết", nó quả thật đã hướng dẫn cách tái sinh!
"Chúng ta đọc lên câu thần chú phục sinh chẳng phải chúng ta cũng bị nguyền rủa sao?" Nancy nghĩ về những điều kỳ lạ xuất hiện tối nay, trong lòng có chút sợ hãi.
"Thật ra, chính Tutankhamun là người đọc câu thần chú!" Ellen nhún vai.
Nhưng "Hắc sắc áo Lạc Phu"? Con mắt của người tạo ra? Đó có phải là viên đá năng lượng mà hệ thống đang tìm kiếm không? Ellen nghĩ về viên đá quý màu đen khổng lồ trên cây đũa phép Tutankhamun.
Anh ta triệu tập cây đũa phép ra, viên đá màu đen trên cây đũa phép đột nhiên bay lên, bay thẳng đến quyền trượng của Osiris, hòa nhập thành một với cây quyền trượng.
Ba người Ellen muốn đi qua và xem xét kỹ hơn.
Đột nhiên trong đền xuất hiện một mảng Hắc ám, dưới chân của Nancy vang lên âm thanh, cô hét lớn, nhảy lên phía trước, vật đó nhảy ra khỏi chân của cô.
Ellen cảm thấy có gì đó cọ xát mắt cá chân. Anh ta đá ra ngay lập tức, nhưng không đá ra thứ gì cả.
Ellen muốn thi triển ma pháp huỳnh quang, nhưng rất ngạc nhiên khi phát hiện nơi này cầm thi triển phép thuật! Tất cả ma chú điều không được thi triển!
"A, cứu mạng!" Ron và Nancy hoảng sợ kêu to.
Trên mặt đất có một tiểu động vật, có rất nhiều, nhưng chúng là cái gì?
Ron nghĩ đến những con nhền nhện lúc trước. Những tiểu động vật này bò rất giống với những con nhền nhện, có thứ gì đó đập vào mắt cá chân của Ellen, anh dùng sức dậm mạnh chân của mình.
Trong bóng tối, Ellen cảm thấy toàn bộ mặt đất đang chuyển động, mặt đất dưới chân anh gợn sóng di chuyển tới, lay động, và dâng trào.
Có thứ gì đó đã trèo lên đến đùi của Ellen, nó vô cùng cứng, và có cả gai.
Lạch cạch lạch cạch, âm thanh không ngừng truyền đến, như thể những con vật này đang cắn xé nhau.
Nancy thở hổn hển, lòng ngực nhấp nhô, và cơ thể cô sững sờ vì nỗi sợ hãi kinh hoàng.
Ron sợ đến mức đang bò trên mặt đất, trong tâm trí của anh, dưới chân tất cả điều là nhền nhện, một mạng nhền nhện dày đặc.
Nhưng Ellen cảm thấy những động vật có gai này, ngược lại không phải là nhền nhện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT