"Bạn có biết con quái vật này là gì không?" Ellen hỏi nhanh, để biết thêm thông tin.
Tuyệt đối không phải là con xà quái, vì không có một dấu vết nào của con rắn đang bò trong khu rừng cấm, con xà quái cũng không có khả năng phát ra một lượng nọc độc lớn như vậy.
Nếu không, các pháp sư nhỏ của Hogwarts từ lâu đã bị đầu độc bởi một nó
Loại dấu hiệu này cho Ellen biết rằng Dina nói rất chính xác, và có một con quái vật khác đang tồn tại trong mật thất.
Hơn nữa con quái vật này vô vùng hứng thú với loài chim, cho nên nó đã trực tiếp đi đến Rừng Cấm, mà không ở lại lâu trong lâu đài.
Còn có một khả năng, xà quái đã thông qua một đường ống bí mật trong mật đạo, và có một lối đi riêng, có thể trực tiếp đến khu rừng Cấm.
Đúng lúc này, Gaia đột nhiên cảnh giác nhìn về phía sau lưng của Ellen.
Ellen vội vàng nhảy sang bên cạnh của Gaia, cảnh giác nhìn về chỗ mình mới đứng – trên đường còn có một số thạch động vật, không ngoại lệ, vẻ mặt của chúng điều dữ tợn hơn nữa còn trông rất đau đớn và giống như thật.
Khi họ nghe thấy âm thanh sột soạt, những cây cối xung quanh chuyển sang màu nâu với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, rồi chúng đã chết, tuy không phải chết héo, nhưng độc đã biên thành một luồng khí màu đen, quấn toàn bộ thân cây.
Thảm có nhanh chóng hư thối, lá cây từ màu lục chuyển sang màu trắng xám, sau đó héo rũ thật nhanh, hơn nữa còn giòn tan, bay nhẹ theo gió đêm khi đụng nhẹ một cái, chúng sẽ tan vỡ và biến mất không còn dấu vết.
Không khí dần dần lan tỏa một mùi vị kim loại rỉ sét khiến người ta kinh tởm.
Mảnh đất trống chỗ của Ellen, biến thành một khung cảnh của ngày tận thế ảm đạm.
Trong sự im lặng và bóng tối này, nỗi sợ cái chết bao trùm cả vùng đất.
"Bạn có thể nhìn thấy con quái vật này bằng chính đôi mắt của mình!" Gaia nhìn chăm chú về hướng phát ra âm thanh kỳ lạ. "Chúng ta nên rời khỏi đây sớm!" Gaia đề nghị.
Ellen cũng tin rằng đó là một bước đi khôn ngoan để tránh lợi thế khi đối mặt với sức mạnh không rõ ràng của đối thủ.
Ellen trèo lên lưng Gaia và Gaia giương cánh bay lên trời.
Chẳng mấy chốc, một sinh vật lạ xuất hiện trong mảnh đất trống kia.
Ellen phải thừa nhận rằng đây là sinh vật kỳ lạ mà anh đã từng thấy.
Nó không lớn, nó chỉ to bằng con gà mái. Chỉ cần nhìn vào kích thước của nó, bạn khó có thể tưởng tượng rằng một con vật nhỏ như vậy, mà chất độc thở ra có thể giết chết những con chim bay.
Khí độc này vô cùng bá đạo, phàm những nơi con quái vật này đi qua cỏ và cây bụi điều không thể tồn tại.
Con thú xà gà có cơ thể của một con thằn lằn, đầu gà trống, cánh dơi dài có lông vũ, phần đuôi dài và có cái đầu thứ hai.
Đầu của nó vươn lên cao, hiện ra một chiếc vương miện nhỏ xen kẽ màu vàng và màu xanh lam, cũng trông giống như mào gà.
Ánh mắt của nó giống như một con cóc, cánh có màu hồng, mà vàng và màu xanh đan xen nhau.
Nó đi bằng bốn chân, và nó rất kiêu ngạo hiên ngang. Chân trước có màu vàng và xanh, giống như móng vuốt của gà. Chân sau hiện lên hình răng cưa, có màng, giống như chân của một con ếch.
"Đó là con quái vật trong lâu đài của bạn - con thú Xà gà." Gaia nói khẽ.
Cuối cùng Ellen cũng biết con quái vật này là gì! Có một vài lời giới thiệu ngắn gọn về con quái vật này trong cuốn " động vật bí ẩn" mà anh ta đã đọc trước đây.
Nghe nói, một lão gà trống đẻ ra một quả trứng, được một con cóc ấp trứng, rắn gà bắt đầu hình thành từ trong trứng này. Điều này cũng tương tự như sự ra đời của một con xà kỳ.
Mặc kệ trong mọi trường hợp, con lai khủng khiếp này luôn là chủ đề của một câu chuyện kinh dị.
Bởi vì độc của loài xà gà này có thể đưa người khác bước vào chỗ chết, hơn nữa bị xà gà cắn trúng vào cơ thể mà không đủ mạnh mẽ thì lập tức sẽ biến thành một tảng đá vì không chống cự lại được kịch độc – Hơn nữa nó không phải chỉ là bị tê kiệt như câu thần chú tất cả hóa đá mà biến thành tảng đá thật sự. Cho nên, những người biết được nó là con số rất ít. Có thể biết chính xác để gây giống loài xà gà này lại càng ít hơn.
Nhưng nó cũng được ghi nhận rằng gà và thú được coi là thủ phạm chính trong bệnh dịch tàn phá La Mã vào thế kỷ thứ 9.
Năm 1202, một con thú xà gà giấu trong giếng đã gây ra một bệnh dịch ở Vienna.
Năm 1474, tại Barcelona, Thụy Sĩ, Muggle nhìn thấy một con gà trống đẻ trứng và kết quả là trứng không đợi đến khi trứng nở. Trước hàng ngàn người, gà bị thiêu sống, và trứng cũng bị ném vào lửa.
Bởi vì trong cuốn "Động vật thần bí" mô tả con thú này thật sự rất nhỏ cho nên không có bất cứ hình vẽ nào mô tả để tham khảo, nên Ellen đã không nghĩ trước đó.
"Gaia, hãy thả tôi xuống, có lẽ tôi có thể giải quyết nó!" Biết ngọn nguồn của nó, Ellen muốn đi xuống để đối đầu với con quái vật kia.
"Ellen, nó không chỉ là khí độc mà còn rất lợi hại! Bất kỳ động vật nhỏ nào nhìn thấy ánh mắt của nó sẽ chết mà không có lý do! Và thể biến thành đá khi bị cắn!" Gaia không đồng ý với Ellen để anh bị thương.
"Không thành vấn đề, tôi cũng không phải là một con chim, phải không..." Ellen lấy ra chiếc sừng Độc Giác Thú mà Gaia đã đưa cho anh ta trước đó, và lấy một ít bột bằng liềm và lấy nó. "Đây sẽ là cơ hội lớn hơn để chiến thắng."
Gaia nhìn thấy giọng điệu của Ellen rất kiên định và đã chuẩn bị, lại còn muốn tự giải quyết con xà gà kia, nên đã đáp xuống đằng sau con gà rắn, để Ellen trèo xuống từ lưng nó.
Gaia lại bay lên, lơ lửng trong không trung, cố gắng tấn công con quái vật nhỏ.
"Mơ màng ngã xuống đất!" Ellen thừa dịp bất ngờ, phát ra một ma chú.
Câu thần chú đã thành công đánh trứng vào con xà gà, nhưng trong chớp mắt xà gà xoay người lại, tức giận nhìn Ellen, phát ra tiếng kêu tượng trưng cho cái chết.
Bộ lông và vảy thằn lằn của xà gà mang lại cho nó rất nhiều khả năng kháng phép.
Ngay lúc nó quay lại, Ellen nhắm mắt lại thận trọng không nhìn vào mắt nó.
"Tất cả hóa đá!" Nghe âm thanh đoán vị trí, Ellen lại lần nữa thi triển một ma chú khi nhắm mắt.
Câu thần chú đánh vào chân của con xà gà – lần thành công này khiến chân của nó đã có hành động lảo đảo, xà gà phẫn nộ đã vẫy đôi cánh của nó, bay trên không trung cách xa vài bước, hai bàn chân trước sắc bén lao về phía trước mặt của Ellen.
Cơn gió xanh xông thẳng vào mũi, nhờ kinh nghiệm rèn luyện xê dịch chân của Ellen, nên anh đã tránh được cuộc tấn công dã man của con xà gà.
Cùng lúc đó, Ellen đã vẫy cây đũa phép thuật ngay lập tức, "Avada Kedavra!" một ánh sáng màu xanh phát ra từ cây đũa phép – đây là lần đầu tiên Ellen đối với sinh vật khác cố gắng sử dụng lời nguyền sát lục, nếu như ma chú bình thường không có tác dụng, Ellen hy vọng phép thuật này có thể tác động trực tiếp đến linh hồn có thể xuyên qua khả năng kháng phép của nhau - thực tế, dù bất kỳ lý do gì nếu người nào sử dụng nó thì điều bị giam tại Azkaban suốt cả cuộc đời, nếu nó không phải đây là ở trong Rừng Cấm của Hogwarts, Ellen căn bản không dám sử dụng câu thần chú này, mặc dù đối tượng của anh ta là một con quái vật không gây ra quá nhiều vấn đề pháp lý, nhưng sau tất cả, một sinh viên năm hai đã có thể thi triển lời nguyền rủa lấy mạng đối với danh tiếng của Dumbledore là không có lợi.
Ánh sáng màu xanh đã thành công trong việc đánh trúng vào xà gà, nhưng trong lúc Ellen đã biểu hiện vui mừng, anh cảm thấy cổ tay của anh có sự đau đớn, cổ của con quái vật đột nhiên dài ra, hung hãn cắn anh một cái, đồng thời phun ra nọc độc.
Dù cho anh đã dùng bột sừng của Độc Giác thú, nhưng Ellen cũng có chút cảm thấy mê muội, may mắn hiệu ứng hóa đá dường như không hiệu quả đối với anh.
Ellen không thể không mở mắt. Mũi và miệng của đầu gà trống giống như máu chảy ra bên ngoài.
Ellen biết rằng lời nguyền sát lục đã đánh trúng đối phương, Nhưng tôi không biết rằng đối kháng ma thuật của đối thủ có hoạt động hay không, hay vì ý tưởng giết người của Ellen không đủ, hay hiệu ứng ma thuật đặc biệt này đòi hỏi cảm xúc tạo ra hiệu ứng giả từ miệng của Moody chỉ để cho bên kia có hiệu ứng chảy máu mũi – Mặc dù nhìn thấy con xà gà nôn ra máu, Ellen đoán chừng thương tích của nó cũng không nhẹ, nhưng Ellen cuối cùng đã không trực tiếp giết chết con quái vật này.
Ellen và đôi mắt con cóc kia đối diện nhau – tuy không có xảy ra một chút thảm họa nào.
Gaia còn nhầm tưởng rằng Ellen đứng sững sờ là do anh đã mất mạng, nên đã phát ra một tiếng kêu bi thương, liền từ trên không lao thẳng xuống, hung hăng dẫm vào phân thân dưới của con xà gà.
Xà gà đã bỏ qua việc tiếp tục tấn công Ellen và quay lại cắn Gaia một cái.
Gaia hoàn toàn không quan tâm đến nguy hiểm của mình, ra sức dẫm đạp con xà gà, như trận mưa rơi, khiến xà gà không thể thoát khỏi phạm vi công kích của Gaia.
Xà gà nhìn thấy mình bị thương vô cùng nghiêm trọng và không thể nào chiến thắng được Độc Giác thú kia, bị kích thích có chết cũng phải kéo theo Gaia, nên đã cắn vào chân của Gaia, dù cho nửa người đã bị dẫm nhão nhoẹt, cũng không buông ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT