Ngay khi Ellen đang ngồi trầm tư suy nghĩ, tiếng gõ cửa của khoang tàu vang lên, nữ lãnh đạo cấp cao của Ravenclaw, Penelop Clearwater vừa mới xuất hiện trong đầu Ellen, thì bây giờ đã bước vào bằng đôi chân dài.
« Ellen, Giáng sinh vui vẻ!" Penelop nhẹ nhàng linh hoạt đem một chiếc hộp mảnh nhỏ, màu xanh đưa cho Ellen.
« Bạn đã đến New York vào ngày lễ Giáng sinh, con cú mèo của ta không thể nào bay đi xa được, không thể tìm bạn, tôi hy vọng cậu sẽ thích món quà này. » Penelop nghịch ngợm với mái tóc xoăn dài gợn sóng, ngồi đối diện với Ellen.
"Cảm ơn, ta cũng đã mang cho bạn một món quà từ New York và ta định khi đến Hogwarts sẽ đi tìm bạn." Ellen nhanh chóng mở chiếc vali và đưa chiếc áo choàng ma thuật cho Penelop lấy ra từ trong chiếc rương.
Do Ellen đưa lưng về phía Ellen, nên không nhìn thấy, khi anh nói anh mang một món quà từ New York về tặng cho cô, trong mắt cô gái xinh đẹp đã lóe lên một ánh sáng.
"Thật xinh đẹp!" Penelop không thể chờ đợi được liền mở chiếc áo choàng ra một cách gọn gàng, trong chớp mắt đã thích chiếc áo choàng này với những sắc màu mờ nhạt.
"Đây là một kiệt tác của bà Klein, một nhà thiết kế nổi tiếng ở New York – cô gái gió xanh trong chiếc áo choàng ma thuật. Hy vọng bạn sẽ thích nó!" Nghĩ đến bà Klein xinh đẹp và quyến rũ kia, Ellen có chút thổn thức. Rõ ràng bà có một tương lai huy hoàng, nhưng chỉ vì hết lần này đến lần khác mà trục lợi cho bản thân mình dẫn đến mất mạng.
« Bà Klein? Hắn rất xinh đẹp! » Penelop mặc chiếc áo choàng ma thuật đẹp nhất, nhưng vẫn chú ý đến thần sắc hối hận của Ellen.
« Đúng là như thế, nếu có dịp đến đó, bạn rất có thể sẽ không rời mắt khỏi bà ấy. » Ellen nghĩ đến bà Klein chỉ xuất hiện có hai lần, nhưng những người khác đã hết lòng khen ngợi bà Klein.
Penelop cầm lấy tấm áo choàng của mình, và nở một nụ cười gượng ép nói: "Là một mỹ nhân, hy vọng có thể gặp bà!"
"Sự mong muốn này sẽ không thể thỏa đáng vì và ấy đã qua đời." Ellen đem sự tình này kể cho Penelop về những gì về bà Klein.
"Ông Leonard đối với cái chết của bà Klein, đã rất khổ sở khi bà ấy qua đời?" Penelop thoải mái tập trung vào câu chuyện tình yêu này kết thúc trong bi kịch.
"Đúng là như vậy, mặc dù ông ấy đã cố gắng hết lần này đến lần khác, nhưng nội tâm thật sự rất phức tạp." Ellen hy vọng ông Leonard có thể tìm thấy đúng người, có được hạnh phúc cho riêng mình.
"Đừng nói chuyện của người khác nữa, hãy nói cho tôi biết trải nghiệm của bạn khi đến New York đi?" Đối với Penelop, ngược lại, cô thích thú hơn với trải nghiệm của Ellen ở New York.
Ellen đã nói về trải nghiệm của mình một cách chặt chẽ. Penelop lắng nghe rất thích thú và nhìn vào những bức ảnh của Ellen và Jessica khi họ đến thăm các danh lam thắng cảnh.
Khi tàu sắp đến, Penello đột nhiên hỏi Ellen: "Bạn nghĩ gì về Percy Weasley của Gryffindor?"
"Percy Sly?" Câu hỏi bất ngờ của Penelop khiến Ellen bắt đầu nghĩ về Percy.
Thành tích học tập xuất sắc, sức mạnh vượt trội, tham vọng, đặc biệt quan tâm đến đánh giá của người khác, hơi cứng nhắc, yêu gia đình... Ellen cảm thấy Percy là một người phức tạp hơn, nhưng tại sao Penelop lại hỏi về Percy?
"Anh ấy rất tốt, rất tốt, được nhiều người biết đến!" Ellen chắc chắn sẽ không nói những điều tồi tệ đằng sau anh ấy. "Tại sao bạn lại hỏi anh ấy?"
"Anh ấy thực sự đã tặng tôi một con búp bê đất sét làm quà Giáng sinh." Penelop trông như không quan tâm.
"Thật tuyệt!" Ellen hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Penelop, thật là một điều tốt khi có một món quà!
Vấn đề là con búp bê đất sét này là ngoại hình của tôi, vẫy đũa phép và nó rất mạnh mẽ!" Penelop nghĩ rằng Percy thực sự kỳ lạ, trong trận quyết đấu anh ta còn đánh cho cô thảm hại, nhưng lại còn đi tặng quà cô!
Ellen nghĩ rằng Percy hoặc là đang chế giễu rằng Penelop quá dữ dằn, hoặc anh ta thích Penelop - có vẻ như người bạn của Percy ban đầu nói chính là Penelop?
Khi đoàn tàu vang lên một tiếng, dừng lại. Penelop liền liếc nhìn chiếc rương mở của Ellen một cái rồi rời khỏi, ôm trong ngực của mình chiếc áo choàng hỏi: "Chiếc áo choàng này bạn chỉ tặng cho một người thôi sao?"
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Ellen, Penelop liền ho nhẹ một tiếng: "Tôi hy vọng tôi sẽ không đụng hàng với người khác trong trường."
"Tôi đưa cho chị gái Daisy một cái, còn lại một cái cho Hermione." Ellen nói ra sự thật.
Penelop chỉ gật đầu, không nói lời chào từ biệt liền nhanh chóng rời khỏi khoan xe, đi tìm những tiểu phù thủy nữ trong Ravenclaw.
"Cô ấy tức giận sao?" Thấy vẻ mặt của Penelop khi rời đi, Ellen cảm thấy có chút không ổn.
Ellen quay lại thu dọn hành lý của mình, nhìn thấy rằng tay áo của chiếc áo choàng mà anh định đưa cho Hermione bị lật trên đống đồ trên một mặt, có cùng một hoa văn, màu sắc với áo choàng của Penelop.
Ellen phát hiện ra rằng cô đã nhìn thấy chiếc áo choàng ma thuật này, nhưng đồng thời, Ellen cũng rất bối rối. Mọi người đều mặc một chiếc áo choàng ma thuật màu đen đồng nhất vào các ngày trong tuần, đó không phải cũng giống nhau sao? Tại sao Penelop không vui vì điều này?
"Tâm tư của con gái thật khó đoán, cô cao hơn ta nên suy nghĩ cũng không giống ta?" Ellen lắc đầu và mở hộp quà mà Penelope gửi cho anh.
Đó là một sợi dây chuyền nam tinh tế, mặt dây chuyền của vòng cổ là một mảnh hình dáng bông tuyết trắng bạc tinh xảo.
Ngoài ra còn có một tấm thiệp đính kèm trong hộp có dòng chữ: "Theo ông chủ nói, sợi dây chuyền này được tạo ra bởi một nhà giả kim cổ kèm theo ma chú hạnh phúc, có thể khiến người đeo sợi dây chuyền này hạnh phúc. Tôi chúc bạn hạnh phúc!"
Ellen cầm sợi dây chuyền lên, cẩn thận và đeo nó lên cổ. Anh ta đột nhiên cảm thấy một dòng nước nóng chảy đầy khắp cơ thể. Có lẽ đây là cảm giác của hạnh phúc? Có lẽ vậy! Ellen nhún vai, rời khỏi tàu, cùng với đám đông, trở về lâu đài.
Lâu đài hùng vĩ này có thêm những phù thủy nhỏ tiến vào nên càng có thêm sự sống.
Do các cuộc tấn công trước đó, chỉ có một số ít học sinh ở lại trường trong thời gian Giáng sinh.
Sau kỳ nghỉ Giáng sinh vui vẻ, mọi người đều sợ hãi về truyền thuyết người thừa kế căn phòng bí mật cũng đã biến mất không ít.
Tất cả các loại bùa hộ mệnh tuyệt vời phổ biến trong khuôn viên trường trước kỳ nghỉ cũng nhìn thấy rất ít.
Nhưng bầu không khí yên tĩnh này chỉ kéo dài trong một đêm.
Sáng hôm sau, khi Ellen đi đến nhà ăn để ăn cơm, anh đã nghe được Hermione. Granger đã bị tấn công.
Tối hôm qua, không một phù thủy nhỏ nào nhìn thấy Hermione, cho dù là Gryffindor, cũng không có.
Mọi người bàn tán về sự mất tích của cô ấy, và cho rằng cô ấy đã bị tấn công.
Cho nên, các sinh viên đã xếp hàng đi qua bệnh viện, để được gặp cô.
Ellen mang theo áo choàng mà mình đã chọn cho Hermione, cũng gia nhập vào trong đội ngũ.
Nhưng không có ai nhìn thấy bộ dạng của Hermione, bởi vì bà Pomfrey đã kéo rèm vải che lại, giắt xung quanh giường bệnh của Hermione, nên Hermione được che rất kỹ lưỡng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT