Translator: Waveliterature Vietnam

"Ồ, đây là những gì bạn nói với anh ta?" Ron hỏi một cách hoài nghi.

"Ý của bạn là gì? Bạn đã ở đó vào lúc đó... Bạn nghe thấy tôi nói." Giọng Harry vội vã.

"Tôi nghe thấy bạn nói bằng giọng của một con rắn", Ron nói. "Đó là ngôn ngữ của con rắn. Dù bạn có khả năng gì đi nữa. Không có gì lạ khi Justin sợ hãi, khi nghe giọng nói của bạn, như thể bạn đang liếm con rắn. Điều này thật đáng sợ khiến người khác phải sởn tóc gáy, bạn biết không? "

Harry cảm thấy không thể nào chối cãi, bản thân anh căn bản không ý thức mình có thể nói chuyện như một con rắn, và những người khác cũng không hiểu những gì anh ta nói!

"Nhưng sự thật, Harry chỉ không muốn làm tổn thương Justin. Con rắn bị kích thích bởi lời nguyền của giáo sư Lockhart và muốn tấn công Justin và sau khi Harry nói chuyện thì con rắn không còn tiếp tục tấn công Justin." Ellen chỉ ra sự thật rõ ràng và Harry nhìn anh ta một với sự cảm kích.

Có được sự tin tưởng, sự thấu hiểu khi mà cả thế giới điều hiểu lầm mình thì đó là một điều hạnh phúc!

Ngày hôm sau, không biết từ lúc nào, một mảnh bông tuyết bay qua cửa sổ của tòa lâu đài, bay tứ tung, ở trên cao tự do giữa trời đất.

Ellen vươn tay ra khỏi cửa sổ tòa tháp và tuyết rơi trên lòng bàn tay ấm áp của anh, tan chảy ngay lập tức, rồi từ từ bốc hơi.

"Bạn có muốn giữ lại những mảnh tuyết kia không?" Penelop giọng nói xuất hiện bên tai của Ellen.

"Đúng." Ellen thuận miệng nói ra một câu, trong chớp mắt đã bị Penelop biến thành sự thật.

"Nhanh chóng đóng băng!" Vẫy đũa phép thuật, Penelop thò nửa người ra khỏi cửa sổ, vươn tay trái, cô đem những bông tuyết trên lòng bàn tay của mình biến thành nhưng phiến băng, rồi rơi xuống từ tay của cô.

Quả nhiên nó không tan chảy! Ellen cảm thấy cô bé lúc này rất tự do tự tại và rất xinh đẹp.

Nhưng Ellen có chút lỗi thời, bản năng thứ hai của cậu, là thò đầu ra, để xem phía dưới có người đứng hay đi ngang qua hay không, sợ phiến băng rơi xuống trúng đầu của người khác.

Ellen có chút xấu hổ khi ma thấy được sự biểu tình của Penelop.

Dưới tình thế cấp bách, Ellen rút cây đũa phép thuật của mình ra, sử dụng ma chú đóng băng, biến dạng ma chú một chút, vô số bông tuyết biến thành những phiến băng, ngưng tụ lại một chỗ, xoắn thành một lớp thủy tinh có miệng, trong suốt.

Ellen ra hiểu bảo Penelop bỏ vào lọ thủy tinh biến từ bông tuyết, sau đó đông kín miệng lại. Rồi đưa cho Penelop lần nữa.

Những bông tuyết lấp lánh bên trong lọ thủy tin lặng lẽ tách ra, giống như Penelop lúc này. Vài mảnh bông tuyết rơi trên mái tóc dài vàng mềm mại của cô, làn da trắng như tuyết, cặp môi đỏ mọng, vẻ đẹp thật tuyệt vời.

Ngày hôm sau, từ ban đêm tuyết đã biến thành cơn bão tuyết dữ dội. Các phù thủy của Ravenclaw rất ghen tị với Gryffindor. Bởi vì thời tiết, mà khóa học ma được cuối cùng của Gryffindor đã bị hủy bỏ.

Giáo sư Sprout muốn mang vớ và khăn quàng cổ cho Mandela. Đây là một công việc cần được đối xử thận trọng. Cô ấy không dám giao cho người khác làm. Bây giờ, hãy để Mandela mau lớn lên, để cứu sống những đám người bị hóa đá kia mới là điều quan trọng.

Tiết học cuối cùng của Ravenclaw – là khóa học ma dược… Cơn bão bên ngoài, tầng hầm tối tăm và lạnh lẽo.

Để cho các tiểu phù thủy của Ravenclaw để tâm hơn trong cái lạnh, giáo sư Snape đã uy hiếp, nếu ai chưa tạo ra được lọ nước thuốc sưng, thì hãy ở lại để tạo ra một lọ nước thuốc, hoặc hãy cố gắng tạo ra một lọ nước thuốc sưng chân chính.

Về phần thuốc giải nước thuốc sưng – giảm sưng, nghĩ cũng không nên nghĩ, trong bài học cuối cùng đã bị các sinh viên của Gryffindor và Slytherin dùng hết.

Như thường lệ, dưới tầng hầm trên bàn gỗ có hai mươi chiếc nồi nấu quặng dựng thẳng đứng, trên bàn còn có một cân bằng đồng và một hộp nguyên liệu.

Giáo sư dò xét tới lui lượn lờ trong làn sương mù, thô bạo phê bình đối với các tiểu phù thủy đang thực hiện chế tạo thuốc.

Việc làm nước thuốc sưng đối với những người am hiểu ở Ravenclaw vô cùng đơn giản, chứ đừng nói đến Ellen, anh dễ dàng hoàn thành việc nghiền nát cây gai, mắt cá nóc và các dược liệu khác, sau đó đem tất cả các dược liệu đổ vào nồi nấu quặng, đun nóng với nhiệt độ trung bình trong 20 giây, sau đó sử dụng đũa phép thuật, chờ đợi ủ ma dược hoàn thành rồi tiến hành bước tiếp theo.

Nước thuốc sưng của Edward quá mỏng, anh ta luôn nắm không chắc về thuốc. Giáo sư Snape dừng lại bên cạnh của anh, cười nhạo món súp của anh ta.

Edward không dám có chút chống đối lại, chỉ tiếp tục chiến đấu với thuốc của mình. Bởi vì anh biết, nếu như dám cãi lại, hoặc có biểu hiện oán giận, thì sẽ bị trừ điểm thậm chí bị giam, nên không thể hét lên bị "oan uổng", bằng không sẽ bị trừng phạt. Thực tế, Edward con mắt nâu vàng của anh không biết tại sao mình lại chào đón được sự phẫn nộ của Snape.

Thế nhưng Edward thật khó khăn chế tạo ma dược và trong đầu có một ý tưởng tốt về việc điều chỉnh ma chú chế tạo thuốc của anh.

Có lẽ tâm phập phồng không yên khi anh chiến đấu với việc chế tạo ma dược này, vì sự khiêu khích chiêu chọc của giáo sư Snape, khiến Edward có chút tức giận, anh vẫy đũa phép thuật đã vượt quá mức độ, nên nồi nấu quặng trước mặt anh nổ tung – Phạm vi của vụ tai nạn này rõ ràng còn nghiêm trọng hơn thảm họa do Neville của Gryffindor gây ra.

Chén thuốc của anh toàn bộ nổ tung, văng trúng đến toàn bộ các bạn học cùng lớp. Giáo sư Snape ở phía sau anh cũng không thể nào thoát khỏi.

Ngay cả Ellen chỉ kịp che chắn lấy phần đầu của mình, cũng bị dính phần lưng và tay.

Mọi người bị nước thuốc sưng tung tóe bắn trúng, nhao nhao hét lên. Một số người bị trúng mặt, mũi sưng như quả bóng, một số người túm lấy con mắt, lảo đảo tán loạn, con mắt sưng như một cái dĩa cơm trưa; Một số bàn tay sưng lên thành những quả bí ngô nhỏ vừa cười, vừa la hét luôn không ngừng kêu đau.

Giáo sư Snape ở rất gần với Edward, bất ngờ không kịp né tránh, mũi móc đại bàng kiểu La Mã của ông đã trở thành một trái đào!

Và Edward là người tồi tệ nhất, khuôn mặt anh ta sưng phồng và biến dạng, giống như một xác chết đã bị ngâm trong nước trong vô số ngày, và thậm chí đôi mắt như bị phù nề mở không ra.

Giáo sư Snape mũi to cố gắng trấn an mọi người. "Yên lặng, yên lặng! Mọi người không muốn khôi phục lại à?"

Ellen nhìn giáo sư Snape cũng quên đi mu bàn tay đau đớn của mình, anh không thể không nghĩ,

"Có lẽ Voldemort đang cần loại thuốc này…"

Bởi vì giáo sư Snape khóa trước có nói không có thuốc giảm sưng, mọi người phải chịu nỗi đau và sự bất tiện, đem ma thuốc bên trong nồi nấu quặng vẫn chưa xong tạm dừng lại, và trước tiên học cách tạo ra thuốc giảm sưng.

Ellen không quên đi nồi nấu quặng của mình, anh chịu đựng cơn đau nhanh chóng then vào nồi nấu quặng của mình một phần nội tạng của con dơi, sau đó khuấy nó ngược chiều kim đồng hồ bốn lần, sau đó đun nóng trong 30 giây, huy vũ cây đũa phép, nước thuốc sưng hoàn thành rồi đem nó rót vào bình ma dược.

Nhìn các bạn học xung quanh động tác luống cuống, Ellen nhanh chóng làm sạch nồi nấu quặng, xử lý các dược liệu để chế tạo thuốc giảm sưng, một nồi lớn như vậy cũng đã đủ trị liệu cho tất cả mọi người trong lớp.

Ngay sau khi giáo sư Snape hoàn thành xong dược, thì Ellen cũng đã hoàn thành thuốc tiêu sưng của mình.

Các tiểu phù thủy vẫn chưa kịp hoàn thành lọ thuốc trước mặt của mình, đã nhanh chóng hướng đến bàn của Ellen trong một mớ hỗn độn, để giảm sưng cho bản thân của mình.m

Khi tất cả mọi người đã uống hết thuốc giải, thì các loại sưng đã tiêu biến mất, giáo sư Snape một bên không tự nhiên vuốt mũi mình một cái, đến trước mặt Edward nói," Ravenclaw trừ 20 điểm, bởi vì sai phạm của em, mà toàn thể các bạn trong lớp học điều gặp rắc rối!"

Mắt nhìn Ellen, tiếp tục nói, "Harris động tác nhanh nhẹn, thành công tạo ra lọ nước thuốc sưng và thuốc giảm sưng, cộng thêm Ravenclaw 10 điểm!"

"Ngoại trừ Harris sau khi tan học, tất cả các em phải hoàn thành chế tạo thành công nước thuốc sưng rồi mới rời khỏi!" Các tiểu phù thủy ủ rũ làm sạch nồi nấu quặng một lần nữa, rồi pha chế lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play