Translator: Waveliterature Vietnam

Ngay khi giáo sư Lockhart nhắm ma trượng vao Harry, cơ thể của anh đã chật vật ngã sang một bên.

Là Ellen đã ra tay, anh đã đụng ngã giáo sư Lockhart, rồi huy động cây đũa phép của mình, trong một giây đã thực hiện nối xương cho Harry.

Harry đứng dậy, hoạt động cánh tay một chút, "Cảm ơn bạn, Ellen!" Harry thể hiện sự cảm kích, nếu không phải Ellen đánh bật giáo sư Lockhart ra thì hiện tại của giáo sư cũng sẽ giống như Ellen lúc này!

Lúc này, giáo sư Lockhart nằm trên bãi có, mặt không có chút máu, nhìn chân trái của mình một cách hoảng sợ, toàn bộ xương cốt chân trái đã bị phép thuật của mình rút hết, chỉ còn lại một sự mềm mại nằm trên mặt đất.

Thấy vậy, mọi người xung quanh nhao nhao xúm lại, Colin Creevey điên cuồng chụp ảnh của giáo sư Lockhart.

"À, xin lỗi, giáo sư!" Allen xin lỗi một cách không thành thật. "Nhưng khi thầy ngã, bị lời nguyền của chính mình tấn công. Em không nghĩ kết quả sẽ như thế này, đừng lo lắng, em sẽ đưa thầy đến gặp bà Pomfrey! »

Ellen liếc nhìn Harry một cái, Harry cũng vội vàng gật đầu. Mọi người cùng hợp sức để đưa giáo sư Lockhart đến chỗ bà Pomfrey.

Bà Pomfrey cẩn thận quan sát giáo sư Lockhart, đáng thương, chân trái vô hồn, và lắng nghe lời giải thích về nguyên nhân và kết quả của Ellen, và đưa ra phán quyết. Giáo sư Lockhart cần ở lại đây một đêm! Xương của anh ta đã bị lấy đi! "

Harry vẻ mặt có chút sợ hãi và nội tâm dâng lên lòng biết ơn vô hạn đối với Ellen. Nếu đó không phải là Ellen, chính anh là người phải chờ xương cốt mọc lại.

Ellen đã luống cuống tay chân giúp đỡ giáo sư Lockhart thay xong đồ ngủ. Họ đã mất rất nhiều công sức để đưa đôi chân không xương, giống như cao su vào chân quần.

Khi họ cùng tạm biệt giáo sư Lockhart với vẻ mặt ỉu xìu sầu não, rời khỏi phòng bệnh thì đã thấy Hermione đang chờ ngoài cửa.

"Giáo sư Lockhart thế nào?" Hermione háo hức hỏi. Ellen bảo bác sĩ Lockhart ở lại bệnh viện một đêm, rồi đem tình huống giáo sư phải chờ xương phát triển lại kể cho cô nghe.

"Ồ! Giáo sư thật đáng thương!" Hermione khó kiềm được sự lo lắng.

"Tại sao bạn còn có tâm trạng quan tâm đến anh ta? Anh ta xém chút đã khiến Harry không có cánh tay!" Ron rõ ràng không hài lòng với nỗi ám ảnh của Hermione với kẻ nói dối này.

"Anh ấy cũng muốn giúp Harry!" Hermione lập luận. "Và bây giờ Harry vẫn ổn, phải không?"

"Ừ, may mà có Ellen!" Harry lần nữa cảm ơn Ellen.

"Không có gì đâu, Harry!" Ellen suy nghĩ một lúc và quyết định nhắc nhở Harry: "Harry, quả bóng Bludges rõ ràng đang bị nguyền rủa. Bây giờ bạn không bị thương, tôi sợ rằng bên kia sẽ tái tạo mọi thứ, bạn cần phải cẩn thận. "

"Nhất định là Malfoy. Tôi thực sự muốn biết hắn đã làm gì với quả bóng biết đi." Ron giận dữ nói.

Nhìn thấy bọn họ vừa đi ra khỏi Giáo Y viện, những người chơi Quidditch của Gryffindor đã tập trung xung quanh trên mặt thể hiện một nụ cười, và mọi người điều lầy lội, ướt sũng.

"Harry, bạn đã bay rất tốt," George nói. "Tôi vừa thấy Marcus Flint la hét với Malfoy, nói rằng Golden Snitch nằm trên đỉnh đầu, nhưng hắn lại không nhìn thấy. Malfoy trông không vui lắm. "

"Ellen, cảm ơn vì đã chữa lành Harry. Hãy cùng đến chỗ chúng tôi để ăn mừng?" Đội trưởng Gryffindor Quidditch, Wood chân thành đưa ra lời mời.

Cùng với đội Quidditch của Gryffindor ăn mừng chiến thắng? Roger sẽ giết anh ta, đặc biệt là khi anh vừa mới để đối thủ Gryffindor nâng điểm số lên! Ellen chỉ thể hiện sự biết ơn.

Khi rời khỏi bọn người Harry, Ellen quyết định buổi tối sẽ chuẩn bị một chút cho sự giam cầm, ví dụ như, chuẩn bị một chút món ăn dinh dưỡng cho rắn chim nhỏ.

Khi bận rộn, thời gian luôn trôi nhanh. Vào lúc mười một giờ tối, Ellen vội vã đến trước cửa đại sảnh, nơi Filch sẽ giao chúng cho Hagrid và sau đó cùng nhau tuần tra khu rừng cấm.

Khi đến cửa sảnh, Ellen thấy rằng đó không chỉ là một mình anh ta, Penello và Marcus, Malfoy đang trợ mắt nhìn, và dường như có khả năng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Nhóm người Malfoy đã không theo giáo sư Snape để phân loại thuốc. Thật đáng kinh ngạc, nhưng sau khi nghĩ về nó, Ellen hiểu cách làm của giáo sư Snape, hai kẻ đầu sỏ này rõ ràng cần chịu một chút hình phạt.

Nó không phải là một điều xấu khi đi đến khu rừng cấm trong thời tiết này. Mưa vẫn bay trong không khí và nó trôi nổi. Vào buổi chiều, họ dừng lại một lúc, nhưng sự nghỉ ngơi tạm thời này chỉ để dưỡng sức, rồi sau đó lại tiếp tục,

Không khí trở nên lạnh lẽo và ẩm ướt, và cả thế giới dường như đầy mưa. Trong khu rừng cấm, con đường nhỏ mà Hagrid thường đi đã trở nên lầy lội, nếu như vô tình bất cẩn chạm vào cành cây, sẽ có một dòng nước lớn chảy đến toàn thân của mọi người.

Mặc dù Penelope là một sinh viên cuối cấp, cô ấy đi lại cũng rất khó khăn. Ellen thấy thế đã giúp cô chắn đi những nhánh cây, thỉnh thoảng còn dìu cô một chút.

Rất nhanh đã đi đến giao lộ, Hagrid đã phân tổ, Malfoy, Marcus cùng một tổ, Hagrid và Bập Bẹ cùng một tổ, Ellen và Penelop cùng một tổ.

Sau khi cùng một đội, Penelop đã đưa Ellen xuống khu vực sâu của Rừng cấm. Có rất nhiều mảnh đất nhỏ hẹp và bí ẩn trong rừng, dường như hoàn toàn mở ra thế giới bên ngoài, nhưng thực tế lại bị những lùm cây che lấp đi. Ellen đã ngăn chặn sự chỉ đạo của nữ lãnh đạo kịp thời và yêu cầu lách qua những mảnh đất trống này. Penello rất kỳ lạ, và mở miệng hỏi, "Tại sao không trực tiếp đi thẳng qua?"

"Hiện tại với thời tiết này có rất nhiều côn trùng độc hại bên trong, tuy không thể mất mạng, nhưng cũng có thể làm cho khắp người bị nổi thủy đậu, tôi lần trước đã nhìn thấy cặp song sinh Weasley của Gryffindor đã bị ở đây." Ellen nhún vai.

Penelop im lặng một lúc lâu, vẫn không thể không hỏi: "Bạn có thường xuyên đến khu rừng cấm không? Năm nhất, một cô gái có biệt danh là cô gái điên cũng đến rừng cấm mà không được phép. May mắn thay, các giáo sư không phát hiện nên không bị trừ điểm. "

"Tôi nghe mọi người nói rằng cô ấy dường như đang tìm kiếm thứ gì đó không thể được xác nhận trên tạp chí" Ellen chắc chắn sẽ không thừa nhận điều đó, tránh chủ đề này kéo đến với cô gái điên Luna Lovegood.

Mưa dần tạnh và Ellen không biết làm thế nao để bỏ được Penelope, để đến thăm chú rắn chim nhỏ.

Nhìn vào gương tinh ranh của Penelope, Ellen nghĩ, sẽ cố tin tưởng Penelop một chút, dù sao không có anh dẫn đường thì cũng sẽ kịp thời tìm đến Dina thì chúng cũng có thể tránh mặt để không thấy cô.

Không đợi Ellen đưa ra quyết định, Gaia đột nhiên xuất hiện trước mặt Ellen và Penelope sợ hãi vì con Độc Giác thú từ trên trời rơi xuống. Sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của Gaia, đôi mắt cô thể hiện một hào quang yêu thích.

"Ellen! Bạn cũng muốn đến gặp Dina sao?" Gaia đối với những chú rắn chim nhỏ vô cùng yêu thích, luôn muốn đi gặp những đứa trẻ kia.

Không đợi Ellen trả lời, ánh mắt của nó chuyển sang Penelope, và ánh mắt có vẻ hơi cảnh giác. "Cô ấy là ai? Nhưng vì được bạn mang đến, nên chúng tôi hoàn toàn tin cậy. Hãy nhanh đi thôi, mưa lớn như vậy, tôi có chút hơi lo lắng! "Là một con Độc Giác Thú ít nhiều có thể cảm nhận được trái tim của người khác, Gaia cảm thấy không tốt cho cô ấy.

Không hỏi nhiều, Gaia đã nhảy tới phía trước, còn quay đầu lại ý bảo Ellen mau chóng đuổi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play