Translator: Waveliterature Vietnam

"Bởi vì..." Lời nói của Tả Điền trở nên do dự, và đôi mắt cô có chút lóng ngóng.

Sương Đảo Thanh Mỹ muốn hút thuốc.

Cô vẫn hay làm điều này khi ở trong tình huống khẩn trương và căng thẳng.

"Bởi vì cháu muốn được ngắm nhìn núi Phú Sĩ."

"??" Sương Đảo Thanh Mỹ đặt ra một dấu hỏi lớn trước cái trán bóng nhẵn của cô, "Nhìn, núi Phú Sĩ?

Đúng chính xác là núi Phú Sĩ là một địa điểm thu hút ở quốc đảo mà ai cũng nên ghé thăm một lần trong đời, nhưng đêm hôm không ngủ lại đi ngắm núi Phú Sĩ?

"Vâng ạ." Tả Điền gật đầu nghiêm túc. "Cháu muốn ngắm bình minh của núi Phú Sĩ, vì vậy cháu đã đến tỉnh Yamanashi cùng với Thủy Dã Không."

"Thủy Dã Không, có phải cậu bé đi tàu điện với cháu không?" Sương Đảo Thanh Mỹ kỳ thật cũng biết Thủy Dã Không là hàng xóm với Tả Điền, với nghiệp vụ cảnh sát thì việc điều tra lý lịch một người rất đơn giản.

"Vâng ạ, vào buổi tối đêm hôm đó cháu đã cùng với cậu ấy đi Yamanashi xem núi Phú Sĩ."

Sương Đảo không muốn soi mói đời tư của người khác, nhưng cô là một cảnh sát cô quyết tâm trở thành một quan chức ưu tú.

"Thật bất tiện nhưng cháu có thể nói về lý do tại sao cháu muốn đến tỉnh Yamanashi cùng với Thủy Dã Không không?"

"Bởi vì..." Tả Điền cắn môi. "Đó là sinh nhật của cháu, cho nên cháu muốn đi ngắm bình minh."

Sương Đảo Thanh Mỹ nhìn lại vào tập hồ sơ tài liệu, đúng rồi, hôm đó thực sự là ngày sinh nhật của Tả Điền.

"Cháu và Thủy Dã Không..."

Sương Đảo Thanh Mỹ còn chưa nói xong, Tả Điền Thực Y đã nói như một cái tát vào mặt: ' Là mối quan hệ nam nữ!

Sương Đảo Thanh Mỹ bây giờ chỉ muốn hút một hơi thuốc. Như thế này có ôn không?

Theo thông tin, Tả Điền mới chỉ mới mười lăm tuổi, Thủy Dã Không cũng mười bảy tuổi. Mặc dù nó không bất hợp pháp, nhưng nó không ổn chút nào, thật là khó chịu?!

Chết tiệt!

Sương Đảo Thanh Mỹ từ nhỏ đã có thành tích học tập rất nổi bật, nếu không muốn nói quá tốt ở trường trung học, cô đã trực tiếp thi được vào Đông Đại.Bây giờ trường đại học này cũng có thể gọi là Đại học Phụ nữ Tokyo.

Sau khi hỏi thêm một vài từ, Sương Đảo Thanh Mỹ đã để cho Tả Điền Thực Y rời đi, và nói với người giáo viên là không cần để ý, như thể không có gì xảy ra hôm nay, xem như hôm nay không có phát hiện gì từ Tả Điền, Sương Đảo cau mày và rời khỏi trường.

Không cần Sương Đảo Thanh Mĩ phải nói cô giáo Đại Môn cũng không rảnh gì mà hỏi Tả Điền cảnh sát đã hỏi những gì, họ nói rằng họ đã xâm phạm danh tiếng của những học sinh chưa đủ tuổi, sau đó họ có thể ăn và bỏ đi.

Trình độ giáo viên càng ngày càng đi xuống, vạn phu sở chỉ, xã hội chết dần chết mòn.

Sương Đảo Thanh Mỹ không khỏi phiền lòng về những manh mối bị gián đoạn, kỳ thật, cô không có bất kỳ kỳ vọng nào cho chuyến thăm này. Rốt cuộc, Thủy Dã Không và Tả Điền dường như không liên quan đến vụ tấn công.

Thông tin Thủy Dã Không cũng nằm trong tay Sương Đảo, cô muốn lại phía trước đó để xem lại vài thứ.

Quay trở lại xe châm một điếu thuốc và đưa vào miệng, Sương Đảo lướt qua thông tin của Thủy Dã Không.

Trông cũng khá đẹp trai, đó là một học sinh trung học bình thường với thành học tập bình thường, gia đình ở trong hoàn cảnh tồi tệ, hồ sơ lúc học ở trường mẫu giáo cũng tương tự như những đứa trẻ khác. Đây không thể nào là một tên kiếm khách lạnh lùng và tàn nhẫn như thế được.

Rít một hơi thật sâu rồi cô thở ra, Sương Đảo Thanh Mỹ lái xe rời khỏi trường một cách nhanh chóng.

Chẳng lẽ là yêu quái rừng sâu xuất hiện để giết người? Và hai người này đã đến Yamanashi chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Thật là khó chịu, tại sao ta lại nhận một vụ án phức tạp đến vậy

Liều nó có liên quan đến câu chuyện mà Thần Quan đã đề cập. Việc tìm kiếm năm bài học cho đến nay vẫn chưa được một số người biết đến, nhưng không có đối tác xung quanh cô ấy. Có thể nói rằng cô ấy đang tự điều tra vụ án một mình.

Tất nhiên, đây cũng có thể là ý tưởng của bộ trưởng bốn hòn đảo, chọn một vài người đáng tin cậy để tự mình truy tìm, đồng thời ngăn chặn sự tiếp xúc lẫn nhau, do đó làm giảm nguy cơ bị lộ các bí mật ra đối với người khác.

Khóa điều tra năm khóa vẫn là một bộ phận chưa được thành lập chính thức. Khi người trong cuộc ra ngoài nhiều hơn, nói không chừng sẽ có một đối tác.

Sau một ngày bận rộn, Sương Đảo Thanh Mỹ vẫn không có một hạt cơm trong bụng. Cơn đói tràn ngập trong tâm trí cô thật là mệt mỏi. Cô đỗ xe bên lề đường và tìm một nhà hàng để đi ăn tối.

Nhà hàng không lớn lắm, bảng hiệu bên ngoài hơi cũ, nhưng bên trong vẫn rất sạch sẽ. Có thể thấy cửa hàng rất gọn gàng và sạch sẽ, có lẽ chủ quán là một người sạch sẽ và ngăn nắp.

Sương Đảo gật gật đầu, vì thời gian vẫn còn hơn sáu giờ, thời gian hơi sớm, nên chỉ có một khách trong cửa hàng.

Thấy khách,Hải Bộ Sa nhanh chóng chạy tới và nói: "Chào mừng."

Ồ, ngay cả người phục vụ cũng rất xinh đẹp? Nhìn tuổi vẫn trông giống như học sinh cấp 3, xinh quá, cô bé xinh như vậy mà lại làm trong nhà hàng này ư? Chắc có lẽ là con gái của gia đình họ.

Sau khi gọi xong hai món, Sương Đảo bắt đầu quan sát xung quanh và phân tích có lẽ là đặc thù công việc, a, phía sau có một thanh niên trông cũng khá là đẹp trai.

Chà, trông nó hơi quen một chút.

Sương Đảo lập tức mở điện thoại và so sánh.

Người thanh niên kia!

Ở phía sau, cô gái xinh đẹp đang nói chuyện và cười đùa với chàng thanh niên. Biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy đầy tình yêu. Mặc dù Sương Đảo Thanh Mỹ chưa yêu bao giờ, nhưng cô ấy đã xem rất nhiều bộ phim tình cảm!

Rõ ràng đã có bạn gái rồi, mà vẫn có thể ung dung đùa giỡn với người khác, thật là một tên cặn bã.

Nếu bất cứ ai dám làm điều này với cô ấy, hoặc với em gái của cô ấy, Sương Đảo Thanh Mỹ chắc chắn sẽ cho hắn nếm trải những đau đớn của một cô cảnh sát.

Thật là khó chịu quá đi mất, nếu cô nữ sinh kia có em trai như vậy thì sẽ phản ứng như thế nào.

Cảm nhận được ánh mắt thì địch từ vị khách, Thủy Dã Không gãi gãi đầu.

Tại sao người phụ nữ này nhìn chằm chằm vào hắn với đôi mắt đáng ghét như vậy? Hắn đã làm gì sai?

Nghiêm túc cắt rau, Thủy Dã Không phớt lờ cái nhìn lạ lùng đó.

Nếu như vì yêu thích mà nhìn chằm chằm như vậy, chắc nó cũng sẽ làm cho một người đàn ông to lớn lo sợ, và Thủy Dã Không cảm thấy rằng hắn vẫn có một giá trị nào đó.

Sau đêm đó, tâm tính của Thủy Dã Không cũng khác đi. Hắn chỉ muốn học một cách trung thực và nghiêm túc. Tất nhiên, hắn sẽ không đi làm trong công ty hay đơn vị trong tương lai. Hắn không thể chịu được thứ bậc nghiêm ngặt của đảo quốc. Gật đầu.

Trong tương lai, hắn sẽ bắt đầu kinh doanh riêng sau khi tốt nghiệp. Môi trường kinh doanh ở đảo là quá tệ. Hắn không muốn đề cập đến môi trường kinh doanh cấp thấp trên thế giới. Con đường tìm việc trên đảo cho thấy rằng kinh doanh là một lựa chọn rủi ro cao.

Thông thường, vào tháng 12 năm thứ ba, sinh viên đại học ở quốc đảo này đã sẵn sàng tìm việc làm.

Nếu họ không tìm được việc làm trước khi tốt nghiệp, họ sẽ gặp khó khăn trong quá trình tìm việc.

Nếu họ không tìm được việc làm một năm sau khi tốt nghiệp, về cơ bản, sinh viên đó sẽ luôn nhận được cái lắc đầu từ các công ty.

Gầy dựng sự nghiệp thất bại, sự tự kỉ sẽ dần hình thành.

Nếu kinh doanh mà thất bại, liệu mình có thể kiếm sống bằng cách dựa vào nhẫn thuật không nhỉ?

Thủy Dã Không mỉm cười.

"Xin chào, bữa ăn của cô đây..."

Hải Bộ Sa mang thức ăn lên.

"Cảm ơn." Sương Đảo Thanh mĩ tiếp nhận món ắn.

Sau khi ăn vài ngụm, cô thấy đồ ăn trong nhà hàng nhỏ này ngon, giá không cao, nhưng hương vị rất tuyệt.

Tên thanh niên đứng trước mặt trông thật chướng mắt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play