Thủ Võ Hùng cảm thấy rằng số phận của hắn như một trò đùa, hắn chính là trung tâm của trò đùa đó, một nửa cuộc đời đầu tiên của hắn thì rất bình thường không đáng nói, học đại học bình thường, một công việc bình thường, một cuộc hôn nhân tràn đầy thất bại, nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khoảng thời gian ở Thanh Mộc Nguyên Thụ Hải, một hy vọng.
Được yêu hồ trao cho sức mạnh bí ẩn, để đáp trả lại ơn nghĩa đó hắn giúp đỡ cứu người, sau đó liều mạng cứu người đàn ông rơi xuống sông mà người đó lại chính là ông chủ của một công ty thương mại.
Không, nói là công ty thương mại cũng không đúng, nó nổi tiếng trong toàn bộ khu vực Osaka...
Chính xác thì đó chính là một tập đoàn tài chính, nó kết nối với rất nhiều ngành công nghiệp, có vô số đất đai, còn có ngân hàng riêng, đây là một tập đoàn tài chính phát triển lớn mạnh, mới bên ngoài nhìn vào đã có thể thấy được như vậy còn nội tình bên trong như thế nào không ai biết được.
Hiện tại mà nói có khi đối phương sẽ dùng một số tiền lớn để trả ơn vì đã cứu mạng?
Đây có phải là câu chuyện cổ tích thời xưa về ông thần sông cùng với cây búa vàng búa bạc?
"Ngài Thủ Võ, Ngài Thủ Võ." Phó trợ lý kính cung kính gọi đến hai lần, cũng vì Thủ Võ Hùng xả thân cứu lấy chủ tịch mà anh ta mới tỏ ra vẻ tôn kính với hắn như vậy.
Hay nói đùa, thì đối phương chính là người đem ông chủ của anh ta từ cõi chết trở về, điều đầu tiên sau khi ông chủ tỉnh dậy là cảm tạ ân nhân đã cứu mạng mình, cũng nhờ có vụ tai nạn bất ngờ xảy ra này, Thủ Võ nếu như không nhận được một khoản tiền lớn, thì có khi lại hắn lại trực tiếp được chuyển từ công ty kia sang công ty này không chừng.
Mất đi người lãnh đạo, công ty sẽ mất đi vị thế, liệu những công ty thương mại tôm tép khác có buông tay ra không?
"À, ngươi khỏe chứ, ngượng ngùng, thất thần." Thủ Võ Hùng lấy lại tinh thần, cười lên vài cái.
Người trợ lý thấy Thủ Bộ như vậy cũng khúm núm tươi cười, cơ bản vì nếu anh ta là hắn thì anh ta cũng không dám nhảy xuống sông để cứu người như hắn làm.
Người trợ lý giải thích rồi mỉm cười: "Chủ tịch vẫn đang điều trị, không thuận tiện để gặp ngài, vì vậy ta sẽ gửi cho ngài 100 triệu yên."
100 triệu yên.
Mũi của Thủ Võ Hùng có cái gì đó sộc vào nhói nhói, hắn không phải bị choáng váng bởi số tiền khổng lồ từ trên trời rơi xuống, mà hắn cảm thấy buồn, hắn làm việc chăm chỉ ở công ty rán sức tăng ca làm thêm, một năm cũng chỉ được hơn bốn trăm vạn, đó đã là một mức lương tốt, và đó mới là số lương nguyên vẹn, nếu mà không ăn uống sinh hoạt gì thì hắn cũng phải làm ròng rã hơn hai mươi năm mới có thể tiết kiệm được một trăm triệu yên. Trên thực tế, sau khi trừ đi phí ăn uống chi tiêu trong gia đình và chi phí sinh hoạt, thì 100 triệu yên có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn, cộng thêm cả số tiền lương hưu có thể tiết kiệm được.
Gia đình của Quy Điền xâu xé rạch mặt nhau cũng là vì cái gì? Không phải đó cũng là vì 50 triệu mà Quy Điền đã làm việc trong hơn 20 năm? Tất nhiên, nếu tính thêm vài phần bất động sản của ông ta nữa, thì di sản của Quy Điền sẽ có hơn 100 triệu.
Không đúng chút nào, vớ vẩn thật, buồn cười thật.
100 triệu yên bất ngờ rơi xuống đầu hắn.
Cũng giống như.... "The Million Pound Note "nó thật sự giống nhau, trong tâm trí của Thủ Võ Hùng chợt nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mà hắn từng đọc.
Khi nói về khoản tiền, trợ lý nở một nụ cười dịu dàng lịch sự: "Xin hãy hiểu rằng đây không phải là cách sử dụng tiền của chủ tịch để đo lường cho lòng dũng cảm của ngài, mà là lòng biết ơn của chủ tịch về sự giúp đỡ của ngài."
"Ta hiểu, ta hiểu." Thủ Võ Hùng không phải là một vị thánh nhân, hắn chỉ có trách nhiệm là cứu người, hắn cũng sẽ không ép buộc người đó phải trả tiền vì ơn cứu mạng, nếu người được giải cứu là một gia đình bình thường, gì thì gì chắc chắn hắn sẽ nói rằng hắn không nhận tiền, nhưng 100 triệu yên không phải một khoản tiền nhỏ, hơn nữa đây còn là một vị chủ tịch rất giàu có.
Và nếu cho tiền là một sự xúc phạm, vậy thì xin hãy xúc phạm hắn.
Sau khi trao đổi phương thức liên hệ, rồi người trợ lý lại nhiều lần loay hoay đưa qua lại đống quà tặng, Thủ Võ Hùng bước xuống khỏi giường bệnh, rồi hắn lại tiếp tục đi bộ trên đường.
Một số đồng nghiệp ngay từ khi nhìn thấy một loạt những chiếc xe sang trọng cùng đến thì đôi mắt họ mở to, to như không thể to được nữa, giống như đêm nay Thủ Võ Hùng sẽ trở thành người hùng của thế giới.
Lau khóe mắt, Thủ Võ Hùng không biết chính mình tự nhiên khóc từ khi nào.
"Ta thật đúng là một tên tiểu nhân tham tiền." Lau nước mắt, Thủ Võ Hùng cười nhạo rồi mắng chính mình.
Vớ va vớ vẩn lại vớ được số tiền trị giá 100 triệu yên theo cách như vậy, hắn cảm thấy vị thế của mình đột nhiên cao hơn, đi trên đường hắn cũng thấy hắn cao hơn những người khác, 100 triệu dưới chân hắn chỉ trở thành một thứ như tảng đá, tảng đá nâng đỡ hắn lên để có thể nhìn được đỉnh đầu của những người khác.
Hắn dừng lại trước một cửa hàng thịt nướng dọc đường, chạm vào ví, nhìn trước bảng giá bên ngoài cửa hàng một lúc rồi sau đó hắn bước vào trong.
"Một nửa phần thịt bò luộc tái, một phần lưỡi bò luộc, một món khai vị...."
"Có phải là phần thịt bò kia được ưu đãi trong món ăn hay không?"
"Ah, đúng rồi, xin vui lòng cho ta một phần."
"Một ngàn ba trăm yên, rất hân hạnh được phục vụ."
Nửa tiếng sau, sau khi ăn xong rồi lau miệng, Thủ Võ Hùng bước ra khỏi cửa hàng thịt nướng với sự hài lòng, mặc dù lượng thức ăn này không đủ để hắn ăn được no bụng, nhưng hương vị của nó quá ngon.
Còn về món ăn được ưu đãi thêm vào hương vị của nó cũng không thể khinh thường được, người ta nói rằng có một cửa hàng rẻ hơn ở khu Tây Thành.... 100 triệu yên, mỗi lần chi trả 1.000, như vậy có thể ăn mười vạn lần rồi.
"Phải rồi, mua cho Thực Cung một món quà đi." Đi ngang qua một cửa hàng gần đó, Thủ Võ Hùng đi vào đó ước chừng khoảng một giờ đồng hồ, khi trở ra, hai tay hắn cầm theo hai cái túi đồ rất to xách hai bên.
Ngoài việc mua cho con gái, hắn cũng mua một món quà nhỏ cho mình với một chút ích kỷ.
Sau một ngày với biết bao chuyện bất ngờ, thì hắn cũng về đến nhà lúc đó cũng đã là vào giữa đêm khuya, lặng lẽ mở cửa phòng con gái, Thủ Võ Hùng đặt một món quà trên đầu giường của con gái với một nụ cười.
"cha cha...."
Hành động của Thủ Võ Hùng đã rất cẩn thận, không nghĩ tới là con gái của mình sẽ tỉnh giấc được.
"Là cha đây, Thực Cung, sao còn không đi ngủ đi, không thì sáng mai sẽ dậy rất muộn đấy."
"Thực Cung không ngủ được."
Thủ Võ Hùng ngồi bên giường, nhẹ nhàng vỗ lưng con gái: "Sao con lại không ngủ được, nói cho cha nghe xem".
"Hôm nay, buổi chiều hôm nay...." Thực Cung vừa nói vừa run rẩy. "Thực Cung nhìn thấy có một chị gái từ trên cầu nhảy xuống sông...."
"Có rất nhiều người xấu ở xung quanh chị ấy, bởi vì mọi người xung quanh đều nhìn thấy, nhưng không một ai giúp đỡ hết, sau đó chị gái đó liền.... nhảy xuống sông tự vẫn. "
"Cha ơi, tại sao không ai sẵn lòng giúp đỡ, nếu như có ai đó giúp thì chị gái đó sẽ không phải chết."
"Cha Cha...."
............
[Thông báo tin buồn, chiều nay, ở sông Dotonbory, một người nữ sinh đại học nhảy xuống sông tự tử, nghi ngờ do gặp biến cố về chuyện tình cảm.]
Tin tức về Đại Bản (Osaka)
trên điện thoại di động cho thấy bi kịch xảy ra chiều hôm nay, đây cũng chính là những gì Thực Cung vừa nói.
Nhưng thật đáng ngạc nhiên, những gì mô tả trực tiếp trên tin tức hoàn toàn khác với những gì Thực Cung nói, hơn nữa ý tứ còn có vẻ xấu đi, Thủ Võ Hùng lục lọi trong một số tin tức trên điện thoại di động, không thấy bất kỳ tin tức nào đề cập rằng có một chiếc xe đâm xuống sông hay báo chí đưa tin.
Là người chủ tịch đó không muốn đem tin tức lên, hay còn có ẩn tình nào khác?
Ngồi trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, Thủ Võ Hùng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Hắn từ lâu đã biết rằng, trên thế giới tồn tại hai loại người không thể nhìn thấu được.
Một trong số đó là những kẻ vô hình, bọn họ là những người làm việc thầm lặng là hậu trường vững chắc đứng đằng sau cho những người cấp cao, bọn họ tâm huyết làm việc tìm kiếm những điều mới lạ, nhưng mọi ánh mắt, mọi phương tiện truyền thông, ánh đèn sân khấu sẽ chỉ tập hợp vào một pho tượng bằng đất kia thôi để khi pho tượng đó được ánh sáng chiếu vào sẽ thật rực rỡ tràn đầy màu sắc, hơn nữa bọn họ cũng tính toán làm việc rất chuyên nghiệp, sẽ không có bất kỳ một phương tiện truyền thông nào dám vén màn.
Và luôn luôn có một lớp dưới vô hình như vậy tồn tại trên thế giới, những lớp dưới này giống như bị mù, bị câm, bị điếc, họ không màng tới danh vọng, cũng không cần những lời đường mật, không rượu thịt, cũng không ánh đèn neon, và một nửa ánh mắt của công lý cũng sẽ không nhìn về phía bọn họ.
Từ chuyện ngoài ý muốn mà vô tình nhận được 100 triệu yên, khiến Thủ Võ Hùng gần như mất phương hướng trong cuộc sống, nếu như không có khả năng phi thường, thì hắn ta cũng chỉ là một trong hàng ngàn ốc vít, khi một ốc vít vô tình rớt ra khỏi dây chuyền sản xuất, thì ngay lập tức một viên ốc vít khác sẽ được thay thế hắn.
"Roạt roạt."
Mở túi đựng quà ra, Thủ Võ Hùng rút ra chiếc mũ mặt nạ hiệp sĩ hắn vừa mua được.
Phần thủy tinh của chiếc mặt nạ phản chiếu toàn bộ khuôn mặt của hắn, mỗi một tấc da trên khuôn mặt đều như bị cuộc sống tra tấn ảm đạm không một chút ánh sáng, cơ thể cũng hình thành thói quen khiêm nhường là luôn cười với tất cả mọi người, khóe mắt hơi rủ xuống, quầng thâm ngày càng to lên, cũng chính đôi mắt không hợp với khuôn mặt, cho nên trông hắn thật sự đang thương.
Ta đã đạt được sức mạnh phi thường, nếu ta không sử dụng nó thật tốt, như vậy so với bản gốc trước kia thì có gì khác biệt cơ chứ?
Phải có một góc khuất nào đó, nhất định thế giới này còn tồn tại một mặt đen tối nào đó.
Nếu không có ai trên thế giới ra tay làm việc chính nghĩa, thì hãy để cho ta thực hiện chính nghĩa!
"Ta muốn trở thành...." Thủ Võ Hùng nhìn vào chiếc mũ hiệp sĩ mặt nạ trong tay.
"Hắc Lâu (Hero)!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT