Trên du thuyền, một đoàn vệ sĩ mặc đồng phục màu đen bước xuống, đứng
sang hai bên, ba mẹ của Tống Tiến Hải cũng bước xuống, nhìn thấy Tống
Tiến Hải đang đứng nhìn bọn họ.
Tống phu nhân không kiềm được nước mắt, đi đến ôm lấy Tống Tiến Hải: "Đúng là con rồi, con làm ba mẹ sợ chết rồi."
Tống Tiến Hải an ủi bà: "Mẹ, con không sao."
Ông Tống cũng bước đến ,vỗ lên vai con trai: "Không sao là tốt, về nhà thôi."
Tống Tiến Hải gật đầu, nhìn lại phía sau, thấy Du Bán Hạ đứng vẫy tay
tạm biệt với anh, anh đi về phía Du Bán Hạ, dang vòng tay ôm lấy cô:
"Anh sẽ trở lại."
Đó như là một câu hứa dành cho Du Bán Hạ, cô gật đầu, cố kiềm nén cảm xúc của mình.
Tống Tiến Hải mỉm cười với cô, rồi quay lưng đi, không ngoảnh mặt lại nhìn cô thêm một lần.
Trên du thuyền, Tống Tiến Hải cứ đứng dựa người vào lan can, mắt nhìn về phía hòn đảo đó đang dần dần biến mất, trên mặt không biểu lộ chút cảm
xúc gì, không nhìn ra được suy nghĩ của anh là gì.
"Tiến Hải." Giọng nói của Tống phu nhân vang lên sau lưng Tống Tiến Hải: "Con không nỡ rời xa nơi đó đúng không?"
Tống Tiến Hải thở dài: "Gia đình đó rất tốt, tuy họ không giàu có, nhưng họ rất nhiệt tình, không màng lai lịch của con thế nào, không suy nghĩ
con là người tốt hay người xấu, vẫn đối đãi với con rất tốt."
"Mẹ hiểu." Tống phu nhân nói: "Sau này có thời gian, con có thể quay lại nơi đó. Vào trong thôi, ngoài này lạnh lắm."
Tống Tiến Hải theo Tống phu nhân đi vào trong khoang thuyền, anh hỏi: "Sao ba mẹ lại biết được con đang ở đó."
Tống phu nhân nói: "Là Lục Nghệ Văn và Hạ Vũ Yến, khi nghe tin con mất
tích, Lục Nghệ Văn đã giúp ba mẹ tìm khắp nơi, đến khi phát hiện hòn đảo đó, cũng là nơi cuối cùng chưa được tìm, khi biết được con đang ở đó,
cậu ấy đã thống báo với ba mẹ."
Tống Tiến Hải im lặng một lúc lâu.
Là Lục Nghệ Văn sao? Tại sao hắn phải tìm Tống Tiến Hải? Hay là vì Hạ Vũ Yến?
Tống phu nhân nhìn nét mặt không biểu cảm của con trai, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng con trai bà cũng gỡ được nút thắt trong lòng, không còn kích động khi nghe tên của Hạ Vũ Yến nữa.
Sau khi trở lại, Tống Tiến Hải vẫn tiếp tục vùi mình vào công việc, 4
tháng anh mất tích, bao nhiêu việc của công ty đều trì hoãn, văn kiện,
tài liệu cũng chất thành đống chờ anh xử lý.
Hơn 1 tháng trời mới khiến công việc của Tống Tiến vơi đi gần một nửa, nhưng anh vẫn bận tối mặt.
.....
Trên hòn đảo nhỏ.
"Oẹ..." Du Bán Hạ ngồi trong nhà vệ sinh mà nôn, gần đây cô cứ như vậy, mỗi khi xuống bếp hầu như bị nôn mửa.
"Bán Hạ, con sao rồi?" Mẹ của Du Bán Hạ đứng ở ngoài rất lo lắng, sợ dạ dày của cô không tốt.
Một lúc sau, Du Bán Hạ mới cửa ra ngoài, sắc mặt lộ ra vẻ mệt mỏi: "Con không sao, chắc tại dạ dày con không được khoẻ."
Du Bán Hạ đi ra phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế dựa. Mẹ cô lên tiếng
nói: "Con nghỉ ngơi đi, đừng xuống bếp nữa, để mẹ làm là được rồi."
"Dạ." Du Bán Hạ gật đầu.
Cô đặt tay lên bụng, cơn nôn mửa đã không còn, cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Du Bán Hạ cầm lấy điện thoại, lướt lên một dòng tin tức, là tin tức của Tống Tiến Hải.
"Tổng giám đốc của tập đoàn Tống thị đã trở về sau 4 tháng mất tích"
Phía dưới là tấm ảnh chụp nghiêng của Tống Tiến Hải, anh mặc bộ vest màu đen, phối với áo sơ mi trắng, trông đơn giản mà lịch lãm vô cùng, khuôn mặt anh tuấn vô biểu cảm, vây quanh là đoàn phóng viên.
Du Bán Hạ nhìn tấm ảnh, khoé miệng cong lên theo tự nhiên, cô cũng không ý thức được.
Đột nhiên cô nghĩ đến đêm hôm đó, ngày sinh nhật cô tròn 20 tuổi, cũng
là cái đêm cô dành sự quý giá của đời con gái cho Tống Tiến Hải.
Cô không hối tiếc, cô yêu Tống Tiến Hải, dù không dám mơ đến việc cũng anh kết hôn.
Du Bán Hạ như nghĩ đến chuyện gì đó, bật ngồi thẳng dậy, sắc mặt trở nên tái nhợt, đặt tay lên bụng mình, kinh nguyệt của cô đã trễ 2 tuần rồi.
Không lẽ...
Du Bán Hạ không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng gần đây cô cứ hay nôn mửa, lại còn hay buồn ngủ.
Làm sao bây giờ?
Đầu óc Du Bán Hạ chợt trống rỗng, không biết phải làm gì. Cô dự định ngày hôm sao sẽ đi bệnh viện kiểm tra.
"Sao con lại muốn đi bệnh viện, con bị làm sao? Để mẹ đi cùng con." Mẹ của Du Bán Hạ rất lo lắng.
Du Bán Hạ giữ nét mặt bình tĩnh, nói: "Dạo này dạ dày con không tốt, con chỉ muốn đi kiểm tra thôi, con không sao, mẹ cứ ở nhà đi."
Bà Du đành để cô đi một mình, bà trở lại phòng bếp nấu thức ăn.
.....
Du Bán Hạ cầm giấy xét nghiệm trên tay, nước mắt không kiềm được mà rơi
xuống, cô đã mang thai 6 tuần rồi, đứa con này là của Tống Tiến Hải, là
người đàn ông cô luôn mong chờ anh trở lại.
Cô thật sự có thai rồi, nhưng còn Tống Tiến Hải, anh có nhớ đến đêm hôm
đó không? Biểu hiện của anh sau đêm hôm đó, trước khi anh rời đi, đều là biểu cảm bình thường của mọi ngày, không có chút gì chứng minh được anh nhớ cái đêm đó, có lẽ anh còn không biết rằng 2 người đã...
Du Bán Hạ không biết làm sao mình về đến nhà, mẹ cô nhìn khuôn mặt như
mất hồn của cô, bà rất lo lắng: "Bán Hạ, con làm sao? Con có sao không?"
Du Bán Hạ lúc này mới ý thức lại, nhìn mẹ mình rồi bước vào nhà, ngồi xuống ghế dựa, không nói gì.
Mẹ cô càng lo lắng hơn, ngồi xuống cạnh cô: "Nói mẹ nghe, con đi kiểm trai thế nào, sức khỏe con có tốt không?"
"Mẹ." Du Bán Hạ chợt ôm chặt lấy bà, dựa đầu vào lòng bà mà khóc: "Con phải làm sao bây giờ? Con phải làm sao?"
"Có chuyện gì?" Bà Du hoảng hốt: "Nói mẹ nghe đi, đừng làm mẹ sợ."
Du Bán Hạ ngừng khóc, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào: "Con... mẹ, mẹ đừng la con được không? Mẹ cũng đừng giận con."
"Được." Bà nói: "Mẹ không la con, không giận con, chỉ cần con khoẻ mạnh, con không sao thì mẹ vui rồi."
Du Bán Hạ ngậm ngùi, đặt tay lên bụng mình: "Con... con có thai rồi, là... của anh Tiến Hải."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT