Thật không thể tin được, đứa con này lại có thể trưởng thành trong bụng của cô lâu dài một cách bình an như vậy đến bây giờ.
Tất cả mọi thứ xảy ra trong khoảng thời gian này cứ như đang trong giấc
mơ vậy, cứ cảm thấy không chân thật, nhưng vẫn muốn ở lại trong giấc mơ
này và không hề muốn tỉnh dậy chút nào.
Từ khi Lục Nghệ Văn biết được sự thật, thái độ của hắn đối với cô thay đổi 180 độ, vả lại hắn còn luôn kiên trì như vậy nữa.
Từ sáng đến tối đều ở bên cạnh cô, dịu dàng đối đãi và chăm sóc cho cô một cách toàn diện.
Vốn dĩ chỉ muốn cứng rắn với hắn, nhưng thời gian dần trôi, sự dịu dàng
của hắn vẫn từng chút từng chút một phá vỡ bức tường phòng hộ của cô.
Y hệt như lời hắn nói, cô đã lo sợ.
Dù cho trái tim của cô có cứng như sắt đá cỡ nào đi nữa, nhưng người đó là người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm như vậy.
Cô cũng cảm thấy cô không có chút lập trường nào cả, rõ ràng là hắn
không rõ đầu đuôi câu chuyện liền vu oan cho cô suốt thời gian qua, hắn
còn luôn làm nhục cô nữa, dùng hết tất cả thủ đoạn ức hiếp cô, nhưng sau khi hắn biết được sự thật, thì cô đã dần dần bị làm cho mê mẩn rồi.
Mỗi ngày cô đều chìm vào sự cắn rứt.
Có một giọng nói nói với cô rằng: Đừng nên tin tưởng người đàn ông này
nữa, cô đã quên trước kia hắn đã đối xử với cô như thế nào rồi sao? Hắn
đã lấy đi ba đứa con chưa kịp chào đời của cô, còn tìm người tập thể
cưỡng bức cô, tại sao cô lại không thể đối xử tốt với bản thân mình hơn?
Và một giọng nói khác lại nói: Hãy làm theo trái tim của mình, dù sao
cũng là người từng chết qua rồi, còn có gì phải sợ nữa chứ? Huống hồ gì
hắn không phải đang thật sự ăn năn hối cãi sao? Yêu cũng đã yêu rồi, sao lại sợ hãy nhiều thứ như vậy?
Hạ Vũ Yến không biết nên lựa chọn như thế nào mới tốt, chỉ có thể mỗi
ngày đều quan sát Lục Nghệ Văn mỗi khi đối diện với hắn, tìm kiếm để so
sánh giữa hai giọng nói đó và con người thật của hắn.
Nhưng quá nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cô lại càng hiểu rõ hắn hơn,
nhưng cô vẫn không thể nào hạ quyết tâm được, hai người cứ kéo dài như
thế.
Lục Nghệ Văn cũng không ép cô, những gì cần làm hắn cũng đã làm rồi, hắn chỉ im lặng chờ đợi, im lặng cho đi.
Bây giờ hắn mới biết được, thì ra cảm giác này lại khó chịu như vậy.
Thân phận của hai người dường như đã được tráo đổi với nhau, nên càng dễ đoán được ý của nhau hơn.
Và hai người lại cứ như vậy tiếng gần nhau hơn một cách vô thức.
"Không sợ cảm lạnh sao?" Giọng nói trầm ngâm và dịu dàng của Lục Nghệ
Văn vang lên sau lưng Hạ Vũ Yến, sau đó liền quấn lấy cô bằng áo khoác
len.
Cô cảm thấy bây giờ Lục Nghệ Văn đang nuôi dưỡng cô như một đứa con nít
vậy, trời lạnh sợ cô cảm lạnh, trời nóng thì lại sợ cô chảy mồ hôi,
những kiến trong thời kỳ mang thai hắn còn hiểu rõ hơn cô rất nhiều,
chăm sóc cô chu đáo vô cùng.
Cô dường như đã suy nghĩ đủ lâu rồi, có thật sự phải cho hắn một câu trả lời hay không?
"Lục Nghệ Văn." Hạ Vũ Yến xoay người qua nói: "Rốt cuộc tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"
Lục Nghệ Văn ngơ ngác, sau đó lại trả lời cô một cách bất lực và nuông chiều: "Mỗi ngày em đều hỏi anh câu hỏi này mấy lần."
Hạ Vũ Yến lúng túng sờ vào mũi của mình.
Hắn càng tốt với cô thì cô càng cảm thấy không có cảm giác an toàn, lo
sợ có một ngày hắn sẽ trở mặt, sau đó lại tàn nhẫn giẫm cô xuống chân.
"Anh đã rất cô gắn tống khứ nối sợ hãi của em rồi." Lục Nghệ Văn tiếp
tục nói: "Có lẽ còn nhiều chỗ anh làm chưa tốt, nhưng em hãy tin anh,
anh thật lòng, thật lòng muốn sinh sống tốt với em."
Hạ Vũ Yến cúi đầu xuống: "Thật ra tôi không cách nào hiểu được, tình yêu của đàn ông các người lại nhanh đến và thay đổi nhanh như vậy sao? Hay
là, đây là do tôi đang tự suy diễn ra? Nếu anh đối với tôi không có...
thì tôi hy vọng anh cũng đừng tốt với tôi như vậy, tôi rất sợ sẽ có một
ngày tôi bị mê muội vì nó."
Cô không muốn giấu diếm, chỉ dự định nói ra hết tất cả thắc mắc của mình.
Vậy thì hãy nói ra hết đi, giải quyết hết mọi khúc mắc trong lòng mình,
dù cho cuối cùng cũng không thể ở bên nhau đi nữa, ít nhất hai người
cũng có thể tự sinh sống tốt với tư cách bạn bè.
Khi nghĩ đến những điều này, cô đều cười đau khổ.
Hãy nhìn đi, thật ra cô đã sớm có câu trả lời rồi, chỉ muốn biết rốt cuộc hắn nghĩ thế nào mà thôi.
Đời người chỉ có một lần, nhưng cô ấy vẫn muốn sống theo ý muốn của trái tim mình, nhất là cô đã từng chết qua như vậy.
Muốn yêu thì yêu, lo nghĩ nhiều để làm gì chứ?
Lục Nghệ Văn nhìn bộ dạng có chút hối hận của cô sau khi nói xong liền
mỉm cười, trái tim cũng có chút đập mạnh không theo quy luật.
Có lẽ hắn thật sự còn hy vọng sao?
Lục Nghệ Văn nghiêm túc nói: "Anh thật sự nghiêm túc, không phải vì tình yêu đến nhanh, mà là bởi vì em đã để lại dấu ấn trong lòng anh từ rất
lâu rất lâu trước kia rồi, và tùy theo thời gian trôi qua, những cảm
giác này càng ngày càng lan rộng, chỉ là anh vẫn luôn kiềm nén nó lại,
không xem trọng nó mà thôi."
"Và bây giờ cuối cùng anh cũng có thể nhận thức rõ được trái tim của
mình, cho nên anh quyết định theo đuổi em, để bù đắp sai lầm của anh,
nhưng cũng là vì em."
Hạ Vũ Yến mím môi lại.
"Không phải anh muốn em trả lời ngay bây giờ, anh biết cảm giác an toàn
của em quá ít, cho nên anh sẽ cố gắng, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Lục Nghệ Văn nhanh chóng nói: "Em đừng nên cảm thấy gánh nặng gì hết."
Hạ Vũ Yến gật gật đầu, nhìn vào cái bụng nhổ lên của mình, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Vậy có nên thử xem không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT