Hạ Vũ Yến nắm chặt tay lại, né tránh ánh mắt của hắn, mím môi.
"Sao cô không lên tiếng?" Những tác động mạnh của Lục Nghệ Văn dường như muốn đụng tan nát cơ thể yếu ớt của Hạ Vũ Yến: "Có phải tôi nhất định
phải đem ba tên ăn mày đó đến thì cô mới chịu mở miệng không?"
Lưng Hạ Vũ Yến bất giác run lên, cuối cùng cô cũng phải chịu khuất phục
trước sự tàn nhẫn của Lục Nghệ Văn: "Tôi không có..." Cô nhắm mắt lại,
nhẹ nhàng trả lời.
Cô biết, nếu còn không lên tiếng thì Lục Nghệ Văn thật sự đưa ba tên ăn
mày đó đến trước mặt cô lần nữa. Hắn nói được thì sẽ làm được, chưa hề
nương tay bao giờ.
"Mở mắt ra cho tôi, nhìn cho kỹ bộ dạnh đê tiện của cô hiện giờ." Lục Nghệ Văn nắm lấy tóc của cô, buộc cô phải nhìn vào gương.
Trái tim Hạ Vũ Yến đau thắt lại, cô cảm thấy vô cùng nhục nhã và khó
chịu. Cô vốn tưởng rằng, trái tim của cô sớm đã biến thành tro bụi, đủ
cho Lục Nghệ Văn hành hạ, lăn nhục cô, thì cô không còn cảm thấy thấy
đau và bi thương. Nhưng cô đã đề cao chính mình quá rồi hoặc có thể nói
là đã xem thường vị trí của Lục Nghệ Văn trong tim cô.
Hạ Vũ Yến đã bị ép buộc mở to mắt ra như vậy, chứng kiến Lục Nghệ Văn đã hành hạ cô như thế nào, đã đem đến cho cô sự tàn nhẫn nhất như thế
nào.
Sau khi dày vò cô thỏa mãn, Hạ Vũ Yến mất hết sức lực qùy xuống, nằm
ngay kế bên lề của tấm gương. Lục Nghệ Văn hiên ngang đứng đó, nhìn
xuống cô bằng ánh mắt lạnh lẽo âm u.
"Hạ Vũ Yến, tốt nhất cô nên nhớ lấy những gì mà cô nói. Bây giờ cô là
vật sở hữu của Lục Nghệ Văn này, nếu còn có ý tưởng bỏ trốn thì cô đừng
mong gặp lại Tống Tiến Hải." Nói xong thì Lục Nghệ Văn xoay người bước
ra khỏi phòng. Để một mình cô nằm trên sàn nhà lạnh tanh.
Kể từ hôm đó, Hạ Vũ Yến đã cắt đứt ý tưởng muốn bỏ trốn của mình, mỗi
ngày cô đều ngơ ngơ ngác ngác trong căn biệt thự, sống những ngày tháng
chẳng khác gì xác chết.
Lục Nghệ Văn thỉnh thoảng có quay trở về, sử dụng cơ thể của cô để phát
tiết. Sau đó thì quay lưng rời khỏi, chưa một lần hắn ở lại đó, cũng
chưa từng nương tay đối với cô.
Hạ Vũ Yến cứ thế mà trải qua những ngày tháng không có ý nghĩa gì, ngẩn
ngơ chờ cái chết gần. Cho đến khi, một gói thư kiện không tên được gửi
đến cho cô.
Mở thư kiện ra, trong đó có một tấm hình, đó chính là đứa con sinh non chưa được mấy phút thì đã tắt thở trong tay cô.
Phía dưới còn có một đoạn trích: 12 giờ đêm nay, gặp nhau tại bệnh viện
nhân dân thành phố. Nếu cô không tới thì tôi sẽ đem thi thể đứa bé này
gửi đến Thái Lan, khiến nó vĩnh viễn trở thành hồn ma không thể nào siêu thoát .
Ngón tay của Hạ Vũ Yến nắm chặt lại, lấy hình ra, cô căm phẫn bất giác run lên.
Thi thể của đứa bé, thì ra luôn bị người khác cố ý giữ lấy... Là ai chứ? Phạm Tiểu Vân sao? Cô ta muốn dùng thi thể của đứa bé để làm gì? Hành
hạ cô, nhục mạ cô hay là muốn lấy mạng cô?
Hạ Vũ Yến cất tấm hình vào tủ, cắn chặt môi dưới của mình. Dù cho trong
này có bất cứ âm mưa gì đi nữa thì bữa tiệc "Hồng Môn" này, cô nhất định phải đi.
Sau khi trời tối, cô lén lút ra cửa đi đến bệnh viện. Người gửi hình đến cho cô, quả nhiên là Phạm Tiểu Vân.
Hai người vừa mới gặp nhau, Phạm Tiểu Vân liền ném cho cô một phong bì,
yêu cầu cô phải ký tên vào đó. Cô đọc lướt qua, thì ra đó là một tờ giấy tình nguyện hiến tặng trái tim, người nhận là một người lạ mặt mà cô
không hề quen biết.
"Hạ Vũ Yến, tôi cũng không muốn vòng vo với cô, tôi muốn lấy mạng cô,
chỉ cần cô ký tên vào sau đó nhảy lầu tự tử. Đợi đến khi ca phẫu thuật
thành công thì tôi sẽ chôn cất đứa con của cô đàng hoàng, vả lại Tống
Tiến Hải bị Lục Nghệ Văn giam cầm, tôi sẽ giúp cô đưa anh ấy ra ngoài!
Sao nào, cô có ký tên không?"
Hạ Vũ Yến ánh mắt điềm tĩnh nhìn vào Phạm Tiểu Vân: "Cô nói được làm được chứ?"
Phạm Tiểu Vân gật đầu: "Chỉ cần cô chết rồi thì tôi đảm bảo sẽ thực hiện lời hứa."
Hạ Vũ Yến như đã hiểu, lập tức ký vào mà không suy nghĩ gì thêm.
"Phạm Tiểu Vân, nếu sau khi tôi chết mà cô không thực hiện lời hứa, dù cho có làm ma tôi cũng sẽ không tha cho cô!"
Phạm Tiểu Vân cất giấy tình nguyện vào, nụ cười hài lòng, cô ta đưa tay
lên, đọc lời thề độc ác về việc làm của mình, nếu không thì sẽ chết
không toàn thây.
Hạ Vũ Yến tạm thời tin lời của cô ta, cô xoay người lại, đi về hướng sân thượng của bệnh viện. Leo qua hàng rào, cô nhìn xuống mặt đất cao sáu
tầng của bệnh viện, trong lòng vẫn giữ được sự bình thản.
Cô sớm đã muốn tất cả mọi thứ kết thúc như thế này rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể toại nguyện. Cô nhắm mắt lại, thả lỏng.
Vài giây sau. Trên mặt đất phát tiếng va đập. người người vây lại. Là 1 cô gái tự vẫn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT