Cậu biết không? Câu thoại này do chính tớ viết đấy. Nếu như có thể, tớ cũng muốn cậu thuộc về tớ, ở bên tớ, yêu thương tớ với tư cách là người đàn ông của tớ. Nếu được vậy, dù cho một đêm, một giờ, hay thậm chí chỉ là một phút, tớ cũng cam tâm tình nguyện.

Đến nay tôi đã viết rất nhiều kịch bản, và có lẽ lần khiến bản thân hồi hộp nhất chắc là hồi khai giảng năm lớp mười một, đó cũng là lần đầu tiên tôi tham gia tổ chức một chương trình lớn như vậy. Thật may, hầu hết các em khối mười đều thích thú với buổi lễ ngày hôm đó, hàng loạt những tấm hình check-in trên mạng xã hội đẹp lung linh cùng hashtag tên trường tôi, rầm rộ và náo nhiệt đến mức được lên bài ở hầu hết các trang báo học đường.

Dù chẳng ai biết tôi là ai, dù tên tôi chỉ nhỏ xíu lẫn trong mấy chục thành viên của ban tổ chức, nhưng cái cảm giác được làm việc đúng với đam mê của mình, được người khác công nhận thực sự rất ngọt ngào. Giá kể được nói chuyện với Nguyên thì tốt, tôi sẽ khoe khoang một chút, tiếc rằng cậu ấy đang bận giao lưu với các em khoá dưới rồi. Có bạn là người nổi tiếng đôi khi thế đấy, chỉ cách nhau một đoạn nhưng chẳng thể gọi nhau, cũng chẳng thể chen vào đám đông kia để lôi bạn mình ra đi chơi với mình.
Thấy tôi ngẩn ngơ, Mẫn Tiên đập vào vai tôi, đợi tôi quay lại chị mới thổ lộ rằng chị rất tự hào vì có đứa em gái giỏi giang. Được chị khen, lòng tôi sướng râm ran, chị rủ tôi qua phòng hậu cần ăn ít bánh ngọt cho đỡ đói. Từ xa tôi đã nhìn thấy hai đứa bạn trong hội bạn thân của Misu đứng khoanh tay ngoài cửa phòng như kiểu đang canh chừng điều gì đó, Mẫn Tiên ngay lập tức bịt miệng tôi rồi dắt đi vòng qua phía sau của khu nhà, đến chỗ cái cửa sổ nhỏ, chị nhẹ nhàng mở ra, chúng tôi nín thở nhìn vào trong.

-"Nhanh lên, bốc ít ít thôi không bị nghi đó."

Ánh Dương lo lắng dặn các bạn, Nhã Thanh chau mày phân bua.

-"Nếu mà bốc ít thì làm sao cậu thắng được Mẫn Tiên, hay làm phiếu giả bỏ vào lọ của cậu nhé!"

Misu đồng tình, mấy cái lọ trước mặt họ chính là phiếu bầu của các em khối mười dành cho hình tượng nữ thần học đường trong lòng họ, đây chỉ là chuyên mục vui thôi, Mẫn Tiên còn chả biết vì mấy buổi trước chị nghỉ không tới trường, tuy nhiên đối với Misu thì xem ra khá quan trọng. Bọn họ vừa viết phiếu khống vừa bàn tán.

-"Ôi được cái danh con thầy hiệu trưởng chứ gì, con chị thì mất dạy, hành xử như dân đầu đường xó chợ, cộng thêm giọng hát the thé chua lòm nghe phát tởm. Còn con em, tối ngày ôm vở hí húi viết kịch bản, mà nào có hay ho gì cho cam, toàn rác phẩm."

-"Công nhận, mang tiếng học sinh Lotus, đọc mà tưởng như bà bán nước chè ở ngoài cổng trường kể chuyện. Muốn trở thành biên kịch phim nổi tiếng ít ra phải cỡ người từng được giải văn cấp thành phố như Nhã Thanh ý."

-"Thực lòng mà nói tớ thấy nó viết còn chưa lôi cuốn bằng mấy bà hàng nước buôn dưa cơ, thế nên đem so sánh với một người viết đầy tính nghệ thuật như tớ đây thì khập khiễng quá. Đặt cạnh nó tớ cứ thấy mình bị hạ thấp giá trị ấy."

-"Cũng đúng, giống như Mẫn Tiên chẳng là cái thá gì mà so sánh được với Ánh Dương cả. Chẳng qua mẹ giàu thân quen với truyền thông nên nổi thôi."

Tôi trước giờ ăn gạch nhiều nó cũng quen quen rồi. Nhưng tôi tức thay chị gái mình, nếu đúng Mẫn Tiên chả là cái thá gì thì sao họ phải chơi trò bẩn với đống phiếu như vậy? Tiên lôi tôi đường hoàng đi lên cửa chính, túm cổ áo hai bạn đứng cạnh cửa ném mỗi đứa qua một bên. Hội bạn Misu thấy Mẫn Tiên thì sợ tím tái mặt mày, nhanh tay phủi hết chỗ phiếu đang làm dở dang xuống đất. Chị tôi tiến tới đem lọ phiếu của mình đổ vào sọt rác, đoạn chỉ tay vào trán Misu tuyên bố.

-"Tao bố thí luôn cho mày cái danh hiệu nữ thần học đường đó Ánh Dương. Mày hãy tiếp tục dùng tuổi thanh xuân của mình để nói xấu, đố kị và sân si với tao đi nhé!"

Ôi, ngưỡng mộ! Mẫn Tiên của lòng em, xin cho em được bày tỏ sự ngưỡng mộ sâu sắc đến chị. Giá như chúng mình là chị em ruột thịt, biết đâu em sẽ được thừa hưởng chút khí chất cool ngầu của chị. Phút trước Misu tươi tắn bao nhiêu thì phút sau gặp Tiên ủ rũ bấy nhiêu, lại còn ra vẻ chối quanh nữa chứ.

-"Cậu...cậu hiểu nhầm rồi...tớ chưa từng nói xấu hay sân si với cậu..."

-"Đúng rồi, mày đâu có nói, mày chỉ ăn cháo lươn thôi."

Ý Mẫn Tiên mắng Misu lươn lẹo đó, đoạn chị đi qua chỗ để bánh ngọt, cắt một miếng đưa tôi, một miếng chị ăn, không quên xỉa xói.

-"Tao định cắt thêm mấy phần nữa nhưng thấy nãy giờ tụi mày ăn no bánh gato rồi nên thôi. Nhã Thanh này, khi nào mày được chọn vào tổ biên kịch phụ trách lên chương trình cho các hoạt động lớn của trường thì lúc đó mày mới có đủ tư cách phát biểu, nghe chửa? Còn Misu, nếu muốn vượt qua tao thì hãy bước ra khỏi bóng lưng của tao, sống cuộc đời của chính mày, nhé!"

Chắc thái độ kiêu ngạo của Mẫn Tiên khiến các bạn khó chịu lắm, ngặt nỗi không ai dám lên tiếng tranh luận vì tay Mẫn Tiên vẫn đang cầm con dao cắt bánh, chị mà điên lên thì không biết điều gì sẽ xảy ra đâu. Nhiều khi tôi thấy chị mình hơi chảnh và có chút tự mãn về bản thân, nhưng những gì bà ấy vừa phán không hẳn là vô lý, bởi ba tôi từng dạy, một người nếu không thể nhìn nhận thành công của người khác thì họ sẽ gặp khó khăn trên con đường chinh phục thành công của chính mình.

Tiên và tôi ngồi ăn bánh dưới gốc bàng, chị kể tôi nghe chị đã nhớ Alex rất nhiều, nhưng mấy ngày qua Alex chẳng hề nhắn tin cho chị. Lúc nào cũng là chị nhắn tin cho cậu ấy trước cả, chị thấy mệt mỏi quá.

-"Nếu không có việc gì thì em cũng toàn là người nhắn tin cho Nguyên trước. Bọn con trai thường vậy mà, chị đừng để tâm làm gì."

Tôi vừa an ủi bà chị xong thì máy rung mới nhục chứ.

"Kiều, tối nay trước khi thả đèn trời tụi mình gặp nhau đi."

Nguyên nhắn tin, Mẫn Tiên véo má tôi quát.

-"Mi còn nói mi toàn là người nhắn tin trước?"

-"Đó là không có việc gì, nhưng đây rõ ràng Nguyên có việc, cậu ấy rủ em gặp nhau thì cậu ấy phải nhắn tin trước chứ còn gì?"

Tôi nhanh trí bao biện, Mẫn Tiên giữ tôi ở cạnh, càu nhàu về Alex tới tầm sáu rưỡi mới đuổi em gái biến. Chị đi chơi với hội bạn của Trường và Vũ, còn tôi nhắn lại cho Nguyên, chúng tôi thống nhất gặp nhau ở phòng tập mọi khi.

-"Gọi...gọi tớ có việc gì à?"

Tôi mở lời, Nguyên hơi bối rối, nhưng sau rồi cậu ấy cũng đáp.

-"Ừ, có việc...là...như nào nhỉ...à...đúng rồi...là muốn khen cậu đó...chương trình khai giảng hôm nay rất hay...cậu thật giỏi."

Khen thì chỉ cần nhắn tin thôi mà? Nhưng không sao, tôi càng có dịp tâm sự kể lể thời gian qua mình đã vất vả ra sao, Nguyên lắng nghe rất chăm chú, đợi tôi khoe chán chê xong cậu ấy mới miết tay vào chiếc hộp nhỏ rồi vỗ nhẹ lên má tôi một phát. Qua chiếc gương lớn, tôi thấy da mình chuyển sang màu nâu trầm.

-"Cậu làm gì vậy?"

-"Hoá trang cho cậu, để trên đời này chỉ mình tớ biết cậu xinh đẹp."

Nguyên trêu, tôi bật cười, cũng bắt chước ra sức trét kem cho bạn, nhiều đến mức chúng tôi soi gương mà còn chẳng nhận ra chính mình. Nguyên đội thêm cho tôi chiếc mũ rộng vành, đoạn dắt tôi qua chỗ thả đèn.
-"Nắm tay tớ chặt hơn đi, cẩn thận đông người lạc."

Nguyên quay lại dặn dò, câu nói ấy đưa tôi trở lại một khoảnh khắc nào đó của nhiều năm trước, có một cậu bé cũng dặn một cô bé giống giống như vậy, trên đại lộ Champs-Élysées nơi đất Pháp xa xôi.

-"Cậu sợ tớ bị bắt bán đi mất à? Vì tớ rất xinh ý."

Tôi cố ý nhắc lại chuyện cũ để chọc Nguyên, cậu ấy cù cù vào mu bàn tay tôi trả đũa, nhưng xong vẫn tán thành.

-"Ừ, cậu rất xinh, xinh thực sự."

-"Xinh bằng Misu không?"

Tôi hỏi, chẳng có lý do đặc biệt nào cho câu hỏi đó cả, chỉ đơn giản muốn biết đáp án thôi, con gái mà. Nguyên đưa tay kia véo má tôi, đoạn nghiêm túc đáp.

-"Misu không có cửa so với cậu."

Dễ sợ cái ông tướng này, hại tai người ta nóng bừng rồi đấy!

-"Vậy ai mới có cửa so với tớ?"

-"Không ai cả. Thực ra nếu xét về độ xinh thì cậu là vô đối rồi."

Tên đáng ghét, trái tim tôi bị hắn đánh cắp rồi, may mà có lớp kem màu nâu, nếu không tôi đoán chắc giờ má mình sẽ đỏ ghê lắm. Như một con cún, tôi ngoan ngoãn để cậu ấy dẫn ra chỗ bán đèn. Chúng tôi mua chung một chiếc, tôi viết điều ước của mình trước.

"Tôi ước sau này sẽ trở thành một biên kịch phim xuất sắc.
Ký tên: Huỳnh Mai Kiều Anh."

Nguyên viết trên cùng tờ giấy với tôi, ngay bên dưới.

"Tôi ước sau này sẽ trở thành ông chủ của một hãng phim lớn, để sản xuất những bộ phim do cậu ấy làm biên kịch.
Ký tên: Võ Đình Nguyên Anh."

Đèn trời được thả đi, vẫn là những chấm sáng đủ sắc màu trên nền trời trong vắt, nhưng quang cảnh hôm đó đẹp lạ thường, có lẽ bởi vì cậu ấy ở đó, nắm tay tôi. Những khoảnh khắc ngọt ngào nhất trong thanh xuân của tôi, cậu ấy đều ở đó. Tôi chợt ngờ ngợ hiểu ra lý do cậu ấy mua lại hãng phim của người ta, có lẽ nào là vì tôi? Có thể tôi đã tưởng bở, có thể đây chỉ là một khoản đầu tư mạo hiểm, tôi không chắc nữa, nhưng thi thoảng nhớ về chiếc đèn năm xưa, lòng tôi bất giác thấy ngọt ngào.
Vị ngọt ấy lại càng nồng đậm hơn khi Nguyên đáp lại câu hỏi của nhân vật nữ phụ do tôi thể hiện bằng một câu hỏi khác mang tính chất sát thương cực lớn.

-"Nếu đêm nay tôi là của em, thì những ngày tháng sau này, có thể hay không, em sẽ thuộc về tôi?"

Đáng ra khúc này phải là một tràng oán trách của nam thứ với nữ chính, vì sao không yêu anh ta, vì sao tàn nhẫn vô tình, tuy nhiêu cậu ấy đã tự ý sửa kịch bản. Ngọt ngào, da diết và đầy chân tình, đến mức tôi tưởng như tim mình tan chảy. Vẫn biết Nguyên luôn được những đãi ngộ đặc biệt khi quay phim, nhất là những phân cảnh phụ bổ sung như này cậu ấy có sáng tạo đạo diễn cũng chẳng can thiệp, nhưng cái khó cho tôi là không dùng được câu thoại tiếp theo, đành gật đầu đại.

-"Em biết không? Nếu như đêm nay có sao băng, tôi ước đây không phải là một cảnh phim."

Là một giấc mơ mới đúng chứ, Nguyên nhầm à? Đoạn này nam thứ say rượu nên tưởng nữ phụ là nữ chính, quá hạnh phúc nên anh ta mới ước khoảnh khắc đó không phải mộng đẹp. Dù sao chỉ sai một vài từ, nếu muốn sau này có thể xử lý âm thanh được nên tôi tiếp tục phần diễn của mình.

-"Nếu như đêm nay thực sự có sao băng, em ước sao băng trao trái tim anh cho em."

Chị Loan viết câu này đấy, sến dã man con ngan, nói xong mà tôi ngượng chín cả người. Vành tai Nguyên cũng đỏ rực, cậu ấy thơm nhẹ lên trán tôi, cẩn thận tháo từng chiếc khuy áo còn lại. Vì Nguyên rất khó tính nên trước khi vào cảnh này tôi đã phải đổi toàn bộ váy áo lúc mặc diễn chung cùng Ken. Chiếc áo mới có phần mỏng hơn, khoảnh khắc cậu ấy lột bỏ nó, trái tim tôi không ngừng run rẩy. Những âu yếm đụng chạm đầy thân mật, những vết nhá rong ruổi khắp cần cổ của tôi, có đôi lúc, khi cánh môi đó men theo phần da thịt gần đường viền của lớp áo trong, cơ thể tôi gần như bị đuối.

Trước khi vào cảnh này tôi đã rất lo lắng phân đoạn bạn nữ xoay chuyển vị trí của hai người trên sàn. Tôi sợ mình không đủ dũng khí làm nữ cường, tuy nhiên dưới sự dẫn dắt của Nguyên, cảm xúc trong tôi mãnh liệt tới mức tôi có thể đẩy cậu ấy xuống phía dưới không chút nao núng. Tôi bị cuốn hoàn toàn theo vai diễn, những ngón tay tôi thoăn thoắt cởi bỏ áo sơ mi của Nguyên, miên man đều đều trên cơ bụng đầy quyến rũ, đoạn thả lòng người nằm trên người cậu ấy.

Nguyên vòng tay qua ôm siết lấy tôi, tôi dụi mặt vào lồng ngực rắn rỏi đó, nếu tôi có thể nghe được thì tốt, tôi thực sự muốn biết lúc này tim cậu ấy có đập mạnh như tim tôi không? Hay đối với cậu ấy, tất cả chỉ là một vai diễn, không hơn. Và khi cánh cửa kia bị đẩy ra, khi Misu bước vào, mọi cảm xúc đều biến mất như bong bóng xà phòng.

Đúng tiến trình kịch bản, tôi quấn chăn quanh người, đứng dậy tát Misu. Tát giả thôi, hậu kỳ xử lý âm thanh hình ảnh sau, cơ mà công nhận Misu diễn giỏi thật, mới thế mà hai mắt đã long lanh bọng nước rồi, yếu ớt quỳ xuống ôm chân tôi thống khổ cầu xin. Nam thứ lúc này phát hiện ra tôi không phải nữ chính, lại còn độc ác bắt nạt người anh ta yêu thương, lập tức tiến tới đánh tôi. Tất nhiên cũng chỉ đánh giả, nhưng kiểu tôi nhập tâm quá ấy, cắt cảnh từ lâu rồi mà nước mắt vẫn không thể nào cầm nổi.

Tại tôi thương nhân vật của mình ghê lắm, bị người đàn ông cô ấy yêu nhất tra tấn trước mặt người con gái khác, thật tội nghiệp. Nhìn tôi khóc mà các chị trong đoàn cứ kêu có năng khiếu diễn xuất, nên lấn sân đi là vừa chứ. Có mấy bà thì thắc mắc sao tưởng Nguyên Anh không đóng cảnh thiếu vải, quản lý của Nguyên gãi đầu gãi tai nhìn sếp. Sếp của cậu ta chả thèm giải vây cho nhân viên, sau khi mặc áo sơ mi gọn gàng thì tiện tay vứt chiếc áo khoác trùm thẳng lên đầu tôi, đoạn lừ lừ đi xuống gian dưới.

Tôi cũng rửa mặt mũi rồi sửa soạn đi xuống ăn cháo đêm cùng cả đoàn. Dưới mái hiên trăng rọi sáng mờ mờ, sợ mọi người dị nghị nên tôi chả dám lấy cháo cho Ken nữa, ngặt nỗi, anh lại chủ động múc cháo cho tôi. Đoàn phim trông thấy rú hết cả lên, chắc phải to và chói tai lắm, nếu không thì chẳng đến mức Nguyên khó chịu rời đi ngay đêm đó.

Tôi đi cùng đoàn làm phim nên ba ngày sau mới về thành phố. Vừa về tới khu nhà mình liền thấy là lạ, các bác lớn tuổi cứ chỉ trỏ rồi nhìn lén tôi, mấy em nhỏ thì lao ra tay bắt mặt mừng xin kiểu ảnh với người nổi tiếng. Tôi nổi tiếng từ hồi nào vậy? Từ hôm qua thì phải, theo như bà chị ở tầng dưới tiết lộ.
Thì ra để tăng độ hot cho bộ phim, nhà sản xuất đã cố ý rò rỉ cảnh nóng tôi đóng cùng Nguyên, vì là cảnh nóng đầu tiên trong sự nghiệp của nam thần nên sức lan toả vô cùng mạnh mẽ. Khắp các diễn đàn người ta nói về tôi, quá khứ và thông tin lý lịch của tôi đều bị khai quật bằng sạch, số người theo dõi trang cá nhân tăng ầm ầm. Tất nhiên không tránh khỏi mấy câu chỉ trích nhưng hầu hết phản hồi của khán giả đều rất tích cực.

"Mới đóng phim lần đầu mà chuyên nghiệp dữ vậy má?"

"Nhìn như yêu nhau thật ý, tương tác với bạn diễn còn tốt hơn Misu."

"Công nhận. Ánh mắt chị ấy nhìn anh nhà mình say đắm khủng khiếp. Mà anh nhà diễn với người giỏi đâm ra cũng có hứng hay sao á, âu yếm chị này như kiểu muốn thịt thật."

"Không phải đâu, họ là bạn thân nên chắc hiểu nhau. Đợt chị này bệnh anh nhà đưa vào viện chị ấy chả lên báo đính chính rồi còn gì? Nghe đồn chị là biên kịch phim đó, người đâu mà tài năng."

Kiểu như cơn mưa lời khen dội xuống cùng một lúc, tôi đọc không sót một cái nào cả, chuyện, đã bao giờ được ưu ái như thế đâu. Suốt một tuần liền người ta chỉ bàn luận về tôi và Nguyên, việc đó khiến Misu khó chịu ra mặt, có hôm vừa gặp tôi bạn liền xỉa xói.

-"Người ta bảo chó ngáp phải ruồi cấm có sai Kiều Anh nhỉ? Cơ mà vẫn chúc mừng cậu nhé, tớ mừng cho cậu thực sự luôn ấy, nữ phụ ạ."

-"Chị Misu so làm sao được cơ chứ? Chị nỗ lực hết mình cống hiến cho nghệ thuật, đâu giống ai đó dùng thân xác để lót đường."

Trợ lý của Misu thêm thắt, nói như bạn chưa từng đóng cảnh nóng không bằng. Cảnh với nam chính chả lột gần hết đồ, lộ cả phía trước phía sau, đăng clip full trên mạng mà có ai quan tâm đâu. Bị tôi bắt bẻ ngược lại mới đuối lý, kêu không thèm nói chuyện với tôi nữa, bận đi thử váy cưới cùng Nguyên. Tưởng bịa cơ, ai ngờ lát sau thấy Nguyên qua đón bạn thật, hình như Misu bán tin cho báo chí hay sao ấy, dưới đại sảnh phóng viên đã vây kín rồi. Lúc hai bạn khoác tay nhau tình tứ đi vào xe, máy ảnh nháy liên hồi. Tôi đứng cạnh lan can lầu ba nhìn theo bóng Nguyên, cái cách cậu ấy mở cửa xe cho Misu thật dịu dàng, nó khiến tôi có chút chạnh lòng.
"Nhìn tớ sắp cưới vợ mà cậu không buồn sao?"

Nguyên nhắn tin, ở trong xe với Misu mà vẫn có thời gian hỏi đểu tôi.
"Tớ không Nguyên ạ."
"Còn tớ thì rất buồn."

"Vì sao cậu buồn?"

Tôi quan tâm hỏi han, cậu ấy gửi tin mới kèm mấy cái icon mặt tiu nghỉu.

"Vì cô dâu không phải là cậu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play