Thần tượng của lòng tớ, cậu ăn gì mà cool ngầu dễ sợ vậy? Cậu biết hay không, chỉ một câu nói đó của cậu cũng đủ khiến trái tim tớ điêu đứng và tâm hồn tớ lâng lâng hạnh phúc như đang trôi dạt lơ lửng trên chín tầng mây.
Võ Đình Nguyên Anh trong mắt người khác như nào tôi không rõ, còn trong mắt tôi cậu ấy lúc nào cũng ngầu, kể cả khi gương mặt thâm tím cậu ấy vẫn cứ đẹp trai một cách lạ lùng. Quản lý P547 đã kịp lên tiếng trấn an fan rằng Nguyên chỉ bị vấp nhẹ, tôi ghét kiểu người dám làm nhưng không dám nhận như ông ta, tiếc rằng tôi chẳng thể làm gì ngoài im lặng.
Tôi mua cho Nguyên một hộp urgo, đền bù hộp urgo cậu ấy làm rơi trên chiếc ghế ở bến xe buýt mà Mẫn Tiên đã không cho tôi trả lại. Mấy miếng urgo mới tôi mua hình thù cute vô đối, thế nhưng chị Tiên và bạn Trường cứ chê đồ trẻ con chứ, có mỗi Nguyên khen dễ thương thôi, bạn vẫn dùng như thường.
Thời điểm ấy, thú vui của tôi cũng giống như mấy bạn trong nhóm fan, hằng ngày đều rình mò Nguyên để chụp ảnh nhoay nhoáy. Kiểu cái mặt dán urgo hình ngộ nghĩnh nó đốn tim không tả nổi ý, mỗi lần chụp trộm được bức nào đó hay ho tôi lại chui vào bụi rậm phía sau lớp học, có lần ngồi ngắm rồi cười sướng một mình, có lần không may bị ai đó bắt gặp. Cậu ấy đập vào lưng hại tôi giật nảy, nhân lúc tôi còn ngơ ngác thì cướp luôn điện thoại.
-"Trả tớ đây, điện thoại tớ mà!"
Tôi cau có đòi máy, cậu ấy lý luận.
-"Nhưng cậu xâm phạm đời tư của tớ, tớ có quyền kiểm tra."
-"Đầy người xâm phạm đời tư của cậu đấy thôi, cậu đi mà kiểm tra họ ý."
-"Tớ không có hứng."
-"Câu đó của cậu có thể sẽ khiến tớ hiểu nhầm rằng so với những bạn khác thì cậu có hứng thú đặc biệt với tớ đấy."
Tôi trêu, Nguyên thản nhiên đáp.
-"Vậy cậu cứ hiểu thế đi!"
Hiểu thế để mà ăn dưa bở của cậu à? Còn lâu nhé! Tôi mải ngẩn ngơ chả để ý cậu ấy mở mục video từ lúc nào, đang chăm chú xem clip tôi tự ghi hình để tham dự cuộc thi cover vũ điệu trong MV của nhóm P547. Mới chỉ là clip quay thử nên tôi mặc đồ ngủ thỏ bông ở nhà, má thì dán sticker có chữ ký thần tượng, đầu tóc thắt nơ thắt bím lộn xộn trông không khác gì con điên cả.
Đó chắc là lý do vì sao Nguyên cười đến không ngậm được miệng, tôi bực bội đòi lại máy thì cậu ấy giấu nhẹm ra đằng sau. Tôi theo phản xạ đưa tay ra sau lưng cậu ấy cố giành đồ của mình, giật chán chê mê mỏi không được, lúc định buông xuôi mới phát hiện ra chúng tôi đang ở trong tư thế rất kỳ quái, tôi như kiểu ôm cả người cậu ấy vậy, còn cằm Nguyên thì đang đặt trên đỉnh đầu tôi.
Ngượng chín người, tôi vội nhảy sang bên cạnh. Nguyên búng nhẹ trán tôi, đoạn mở thêm điện thoại của cậu ấy, đối chiếu hai phần trình diễn của chúng tôi với nhau.
-"Cậu đếm xem cậu thực hiện được mấy động tác đúng nhịp? Thế này giải khuyến khích cũng không với tới được chứ đừng nói giải nhất."
Đâu cần phải phân tích, tôi chả biết thừa tôi nhảy ngu ấy, tôi tham dự game chỉ vì muốn ủng hộ thần tượng của mình thôi. Còn cái giải nhất là một cặp vé xem phim đôi với trưởng nhóm P547 tôi nào có dám mơ.
-"Tớ sẽ dạy cậu, bắt đầu từ chiều nay."
Nguyên quyết luôn, còn chẳng cho tôi cơ hội để ý kiến ý cọ. Nguyên chọn phòng tập đơn ở khu dành cho học sinh đặc biệt, mỗi phòng như này tuy chỉ thiết kế dành cho một người, nhưng hai người tập cũng không quá chật, nói chung khá thoải mái. Hai tuần đầu tiên Nguyên khá vất vả với tôi, kiểu chân tôi lúc nào nó chả loạng choạng như thế, nhảy nhìn như con gà. Sang tuần thứ ba tôi có tiến bộ, nhưng vẫn bị người ta mắng.
-"Kiều Anh, cậu toàn vào sai nhạc."
Lòng tôi chợt ảm đạm, giá như tôi có thể nghe được nhạc để vào đúng.
-"Tớ xin lỗi, tớ sẽ tập trung hơn."
Nguyên khá tinh ý, mỗi lần tâm trạng tôi bất thường cậu ấy liền nhận ra rất nhanh. Bạn lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho tôi, đưa nước cho tôi, đợi tôi uống xong mới dịu dàng dỗ tôi nhảy lại. Tôi đợi lúc cậu ấy đi chỉnh lại nhạc ở laptop thì lén lấy máy trợ thính trong túi ra đeo vào tai rồi xoã tóc xuống. Lần này, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn. Cuối buổi, lúc hai đứa mệt nhoài ngồi bệt xuống sàn, cậu ấy còn hỏi.
-"Cậu sẽ giành giải nhất chứ?"
-"Tớ...tớ không biết nữa...tớ cũng không chắc, kỹ thuật của tớ còn chưa tốt, với cả nhiều bạn nữ tham dự lắm."
-"Tuy thế nhưng cậu vẫn có lợi thế riêng mà."
-"Lợi thế gì cơ?"
-"Lợi thế là cậu rất xinh, xinh cực kỳ luôn. Nhìn riêng cái mặt thôi đã muốn cho giải nhất rồi."
Eo, đùa hay thật thế ông nội? Cứ phải làm người ta ngượng chín hồng chín đỏ mới chịu được à? Tôi xấu hổ bấu tay Nguyên một cái, cậu ấy thắc mắc.
-"Cậu hết thích Thái chưa?"
Thế mà cũng hỏi, tôi có thích đâu mà hết. Cơ mà nói người ta cũng chẳng tin, tôi đáp hết thích rồi luôn cho nhanh. Nguyên cười rạng rỡ, nhưng không lâu sau đó lại xị mặt, giọng điệu trách móc.
-"Vậy bao giờ thì cậu hết thương hại một đứa trẻ mồ côi như tớ?"
Sao tôi oan ức thế nhỉ? Sao Nguyên lại tin Thái hơn tôi? Nhưng dẫu sao hai người đang ở chung ký túc xá, nếu có tranh chấp xảy ra tôi sợ họ lại bị quản lý đánh. Lo cho Nguyên nên tôi đưa tay che miệng cậu ấy, nghiêm túc yêu cầu.
-"Nguyên à, tớ biết tớ sai rồi nên cậu tha thứ cho tớ nhé! Tớ không thích cậu nhắc lại chuyện này nữa, được không?"
Nguyên khẽ gật đầu, đoạn thơm nhẹ một cái vào lòng bàn tay tôi. Cậu ấy còn hơi dùng răng nhá nhá nữa chứ, đểu cáng, bị tôi bóp má cho một trận mới chịu ngoan. Vì sợ bị mọi người chú ý nên chúng tôi thường không về cùng nhau, một trong hai đứa tôi sẽ rời phòng tập trước đứa còn lại tầm chục phút.
Hôm nay tôi là người về sau, ra tới cổng trường thì bắt gặp Misu cùng hội bạn đang rủ nhóm P547 đi ăn mừng vì họ vừa nhận được tin Misu đã lọt vào top 10 cuộc thi thiết kế học đường. Đã có kết quả rồi sao? Tôi vội mở máy điện thoại vào mạng xem, cái thời khắc máy load vào trang web của cuộc thi tay tôi run đến lạ, lòng bàn tay đổ mồ hôi như nước.
Những dòng chữ dần dần hiện lên, bộ váy của Ánh Dương nhận được bình chọn cao nhất, bộ váy của bạn Huỳnh Anh được cao điểm nhất là người thứ hai lọt top, người thứ ba vào đêm chung kết là bạn Hoàng Anh, người thứ tư là bạn Mai Thương, và cho đến hết danh sách cũng không có tên tôi. Tôi từng thi trượt rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào buồn đến thế, bởi tôi đã dành toàn bộ tâm huyết của mình cho chiếc váy đó.
-"Ôi Kiều Anh trượt buồn bỏ xừ đi được, làm gì có tâm trạng ăn, nhỉ Kiều Anh nhỉ? Đi mất vui."
Tôi biết bạn đang nói sự thật thôi, nhưng kiểu cảm giác cứ nghẹn nghẹn ở cổ họng. Tôi không dám ngẩng mặt lên, tại tôi sợ đối diện với Nguyên. Tôi sợ cậu ấy sẽ thất vọng về tôi, về một đứa kém cỏi như tôi.
-"Cảm ơn Misu mời tớ, nhưng tớ có việc bận phải về trước."
Tôi cố giữ bình tĩnh để đáp, sau đó lao thật nhanh ra khỏi cổng trường. Tôi bắt chiếc xe buýt đến sớm nhất, nhưng không xuống tại bến nhà mình mà qua thăm mẹ tôi. Những lúc như thế này, tôi thực sự muốn tìm mẹ, để khóc. Tôi tháo chiếc máy trợ thính ra, cẩn thận bỏ vào túi, ngồi dựa vào gốc xoài gần chỗ mẹ, nức nở từng cơn.
Khóc lóc chán chê mê mỏi, ngẩng đầu lên tôi chợt thấy trên mộ mẹ có một bó hoa cúc còn tươi. Ngó sang vườn bên kia, cũng có một bó hoa cúc nữa, Nguyên đang ở bên đó, chăm chỉ xén cỏ thành hàng đều tăm tắp. Đoạn, cậu ấy lại vòng qua bên này, xén tiếp cỏ ở khu tôi đang ngồi.
Cậu ấy không nói gì cả, chỉ lặng thinh làm việc, vậy mà chẳng hiểu sao tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều. Tháng ba năm đó, tôi rất biết ơn vì trong lúc tôi thất thểu suy sụp, cậu ấy đã đến bên cạnh tôi. Tháng mười hai năm nay, tôi lại thấy biết ơn một lần nữa, khi cậu ấy ra mặt bênh vực tôi, bắt Misu cắt tóc. Misu tái mặt năn nỉ Nguyên cứ quay như thường rồi sau đó dùng kỹ xảo. Thông minh thật đấy, thế mà lúc tôi đóng thế chả thấy bạn đề xuất ý tưởng.
-"Dùng kỹ xảo không chân thực."
Nguyên đáp, sau đó cho Misu thêm sự lựa chọn nữa, là cảnh sau để tôi đóng thế luôn rồi quay từ xa. Misu đành chọn hi sinh ít tóc ở đuôi, vì cảnh đó là cảnh hôn, nam thứ cưỡng hôn nữ chính. Tôi chỉ đọc miêu tả thôi mà đã thấy nóng hết cả máu rồi.
-"Đi ra đi mà chuẩn bị quay."
Tôi quát Nguyên, cậu ấy nhã nhặn thương lượng.
-"Nếu cậu không thích, tớ sẽ không đóng."
-"Có gì mà không thích? Còn đang mong được chiêm ngưỡng để mở rộng tầm mắt ấy chứ."
Tôi nói kiêu, Nguyên lừ mắt rồi véo nhẹ vào má tôi một cái, đoạn đi ra trao đổi với đạo diễn. Tôi ngồi buồn chán với bừa tập kịch bản cũ trong thùng xốp đọc cho vui, tự dưng sững người khi đọc tới dòng.
"Nam chính nữ chính ôm hôn nhau trên ghế sô pha, nam chính nằm bên trong vòng tay qua ôm nữ chính, còn nữ chính để lưng trần."
Đó chẳng phải là cảnh tôi nhìn thấy trong phòng làm việc của Nguyên hay sao? Rốt cuộc tôi đã khóc điên loạn chỉ vì một cảnh phim thôi sao? Đã vậy thì tôi nhất định phải xem cảnh đó mới được. Tôi vội quay sang hỏi trợ lý quay phim, tiếc rằng em ấy đáp.
-"Chị ơi không có đâu, sếp chẳng bao giờ đóng cảnh thiếu vải cả."
-"Nhưng kịch bản rõ ràng..."
-"Đâu em xem...a...kịch bản là nam chính nữ chính mà chị, anh Nguyên là nam thứ, đây, cảnh đó đây chị. Hôm đó quay ở phòng sếp, chôm luôn cái đồng hồ xịn của sếp đeo cho nam chính cho oách."
Ôi! Thật trớ trêu! Nếu thời gian quay lại nhất định tôi sẽ xem đến lúc đạo diễn hô "cắt" để đỡ phải u buồn khổ sở. Bất giác tôi cứ cười tủm hoài, đoạn cưỡng hôn hiện tại của Nguyên cũng không làm tôi thấy khó chịu nữa, chỉ là, do tôi không muốn nhìn nên cởi cái áo khoác cậu ấy buộc dưới chân mình ban nãy, tập tễnh đi về phía lều dựng tạm của đoàn làm phim.
Tôi nằm một lúc thì Nguyên qua, cậu ấy ngồi xoa chân cho tôi. Chân tôi vẫn tê cứng, kiểu véo vào còn chả thấy đau. Hình như Nguyên xoa một lúc không có hiệu quả nên cậu ấy đột ngột kéo mép áo lên rồi áp lòng bàn chân tôi vào phía bụng mình, đoạn lại bỏ mép áo xuống bọc xung quanh. Tôi cảm nhận được da bụng của cậu ấy rất ấm, thực sự vô cùng ấm. Tôi không nỡ rút chân ra, nhưng tôi cũng hơi bối rối, không biết tư thế hiện tại của chúng tôi có sai sai gì không?
-"Tớ vừa bị mất bốn mươi triệu tiền đóng thế vì cậu!"
Tôi cố ý lảng sang chuyện khác, Nguyên rút ví ra ném thẳng vào mặt tôi, thở dài đáp.
-"Đó, toàn bộ thẻ tín dụng của tớ ở trong đó. Tớ thuê cậu đóng thế cả đời, được không? Đóng vai vợ tớ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT