Tuy tớ chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình miệng của cậu, nhưng qua ánh mắt cậu, và bằng trí tưởng tượng của tớ, tớ đoán giọng nói của cậu lúc này đây sẽ trầm ấm lắm. Khi nhắc tới cô ấy, tớ thấy gương mặt cậu rạng ngời, việc đó khiến trái tim tớ ảm đạm vô cùng. Là ai vậy? Rốt cuộc là người con gái nào đã từ chối cậu? Liệu có phải một ai đó cậu quen từ ngày cấp ba? Nếu vậy, cớ sao người ở bên cạnh cậu trong ngày giỗ ba, lại là tớ chứ không phải cô ấy?

Ngày ấy, tôi tự nhủ với lòng mình rằng phải tới thăm Mẫn Tiên, phải đi xuống một chút để bắt chiếc xe buýt đậu ngay phía sau, nhưng bước chân của tôi lại vô thức đi lên chiếc xe phía trước. Tôi có thể bấm đèn xin dừng ở bến sau rồi quay lại bệnh viện, nhưng tôi đã không làm như thế.
Ít nhất, Mẫn Tiên còn có ba tôi, có mẹ chị, có họ hàng chú dì cô bác nhà chị ở bên. Còn Nguyên, cậu ấy lẻ loi và cô đơn biết bao! Một mình cậu ấy ngồi lủi thủi giữa bãi cỏ xanh mướt trong vườn hồng, nơi an nghỉ của ba mẹ.
Sống mũi tôi cay xè, từng bước chậm rãi tôi tiến đến ngồi xuống bên cạnh. Cậu ấy lặng thinh, tôi cũng không biết nói gì. Chúng tôi cứ như vậy, thẫn thờ trong khoảng trời riêng của mình, cho tới khi ánh hoàng hôn phủ lên sắc tím ở phía chân trời xa xa, tôi thấy cậu ấy nhẹ giật lấy hộp cơm trong tay tôi, bình thản mở ra, bình thản ăn, bình thản khen ngon.

Và, bình thản đưa thìa cơm tới trước mặt tôi.

Tôi buồn buồn lắc đầu. Tôi lo Nguyên đói, áo phông của cậu ấy vẫn còn hơi ẩm, có lẽ do cơn mưa rào ban sáng, có lẽ cậu ấy đã ngồi ở đây lâu lắm rồi. Nguyên không nói gì, cũng cương quyết không bỏ cuộc. Tôi đành thoả hiệp, nhưng cố ý chỉ ngậm thôi, để những lần sau khi cậu ấy đưa cơm, tôi liền phùng mang trợn má làm bộ chưa nhai xong.
-"Xem cậu kìa, không khác nào trẻ con cả!"

Nguyên tủm tỉm chọc ghẹo tôi, tốt rồi, rốt cuộc cậu ấy cũng chịu nói chuyện. Cậu ấy cười, thật rạng ngời biết bao. Nụ cười đó, như những giọt nắng vàng tươi ánh lên lớp mây đen ủ rũ trong lòng tôi.
Chúng tôi trò chuyện với ba mẹ cậu ấy, sau đó tôi dẫn Nguyên ra giới thiệu với mẹ mình, tôi quay sang híp mắt cười với người bên cạnh, thủ thỉ bảo có lẽ mẹ tớ thích cậu lắm. Nguyên cũng cười lại, cậu ấy nói.

-"Còn ba mẹ tớ, không phải có lẽ, mà là chắc chắn rất thích cậu."

Hai má tôi nóng ran, trên chiếc xe buýt về trung tâm thành phố, ngó qua trên bảng điện tử bên ngoài có phát trailer giới thiệu bộ phim của cậu ấy, tôi bực bội ca thán.

-"Tớ ghét nhà sản xuất, tớ ghét đạo diễn, tớ ghét người dựng phim, tớ ghét những người lợi dụng cậu. Tớ ước có thể đánh cho họ một trận."

Nguyên búng trán tôi, cậu ấy thở dài bảo.

-"Là lỗi của tớ."

-"Không phải, là lỗi của họ."

Tôi cãi, có người bình thản phân tích.

-"Là lỗi của tớ, là do tầm ảnh hưởng của tớ chưa đủ lớn để không bị thay thế!"

Cậu ấy có thể đổ thừa cho hoàn cảnh mà, bởi thực sự hoàn cảnh oái oăm và tàn khốc biết bao! Nhưng Nguyên như vậy lại khiến tôi vô cùng ngưỡng mộ. Cậu ấy chấp nhận thực tế, cố gắng để trở nên quan trọng chứ không hề cay cú những kẻ hại mình, mỗi ngày tôi lại thích cậu ấy một nhiều, nhiều tới mức trong những giấc mộng ngốc nghếch, tôi từng mơ mình mặc chiếc váy trắng sánh đôi bên người ta.

Tôi vào viện lúc tối muộn, Mẫn Tiên bắt đầu bài ca hằn học em gái, rằng rồng mà cũng đến thăm tôm cơ à, rằng tôi không yêu chị nữa rồi. Còn tôi, tôi cũng có ấm ức của riêng mình.

-"Vâng, những ngày qua rồng hỏi han hoài mà tôm đâu có thèm quan tâm? Tôm với ba còn có bí mật riêng cơ mà!"

Tôi làm mặt dỗi, chị xuống nước kéo tôi tới gần, thỏ thẻ kể chuyện.

-"Alex ý..."

-"Alex nào?"

-"Alex ở trong hội những người có chỉ số IQ cao ý, nhưng tao không biết mặt. Alex đang sống bên Pháp, thông minh ghê lắm, IQ kinh khủng hơn tao nhiều, từng được đặc cách vượt lớp nhưng mẹ cậu ấy không cho, muốn Alex có tuổi thơ như người bình thường."

-"Thì sao? Liên quan gì tới vụ chị lén lút đóng cửa dùng thuốc cấm trong phòng đến mức ngất phải nhập viện?"

Giờ tôi mới hiểu cái mùi lạ mình ngửi thấy, chính xác là mùi thuốc được chị che giấu bằng cách xịt nước hoa nồng nặc.

-"Mi đừng có nghĩ bậy, tao không dùng thuốc cấm, chẳng qua tao với nó bàn nhau làm thí nghiệm có cái chất đó, rõ ràng lúc đốt tao có bịt khẩu trang rồi mà vẫn bị ảnh hưởng, bực hết cả mình."

Nói như khẩu trang là máy lọc không khí vậy, chịu chị. Còn kể lúc biết tin ba quát chị lên bờ xuống ruộng, phải năn nỉ mãi ba mới nguôi, oán trách ba bữa nay vào viện ba cấm tiệt không cho thí nghiệm thí ngheo gì nữa.
-"Chị thích thì chị nói cho sướng miệng vậy thôi, chứ ba mà chả quan tâm nữa lại nằm khóc ý."

-"Nào có, mi vớ vẩn!"

Mẫn Tiên chối đây đẩy, có vẻ như chị ấy đã trúng tiếng sét ái tình rồi, nói chuyện với em gái mấy câu thôi à, điện thoại nhấp nháy cái tập trung nhắn tin liền, miệng còn tủm tỉm cười, hoạ hoằn lắm mới quay sang buông vài lời, đại loại rằng Alex biết tao nằm viện nên đang hối hận, Alex thật ngốc, Alex chắc đẹp trai lắm, nói chuyện duyên thế cơ mà.
Vâng, Alex thì tuyệt vời nhất quả đất rồi. Tôi kệ chị, húp tô phở ba mang vào rồi cũng cắm cúi tám chuyện trong nhóm chat. Mọi người đang đòi tẩy chay phim của Nguyên vì gia đình FC chúng tôi không muốn tương lai sẽ có những nhà sản xuất khác đối xử với thần tượng của mình như vậy.
Khí thế chiến đấu phừng phừng suốt mấy ngày liền, trưởng FC lắng nghe ý kiến tứ phía, rốt cuộc không duyệt phương án tẩy chay. Thôi dù sao bàn đi tính lại thì tiếng tăm của Nguyên sẽ bị ảnh hưởng nếu phim flop, chúng tôi đành đổi chiến lược thành vẫn hẹn nhau đi xem phim, nhưng chỉ đem băng rôn cổ vũ cho Nguyên, về nhà cũng chỉ đăng những trạng thái liên quan tới cảnh quay của Nguyên chứ tuyệt đối không thèm động tới những người đối xử bất công với cậu ấy. FC của chúng tôi là một đại gia đình, mà đã là "đại", thì sức mạnh không thể "tiểu" được.

Thật ngoài sức tưởng tượng, không chỉ fan mà hầu hết những người xem phim đều thích nam phụ hơn, bày tỏ tiếc nuối khi Nguyên không phải nam chính. Một số người gay gắt chê đạo diễn mắt kém, thậm chí một số fan quá khích của Nguyên còn không nghe lời trưởng FC xông vào gây sự khiến ông ấy phải tạm khoá trang cá nhân.
Trong thời gian phim công chiếu, tất cả những clip nhà sản xuất tung ra mà có phân cảnh của Nguyên đều đạt lượt xem cao ngất ngưởng, cậu ấy được chọn để trở thành gương mặt đại diện cho nhiều nhãn hàng nổi tiếng. Tôi chợt nhớ tới câu châm ngôn, trời xanh không phụ lòng người có tâm, quả không sai.

FC chúng tôi tổ chức ăn mừng, vui lắm!
Còn vui hơn khi Nguyên bí mật xuất hiện. Cậu ấy khiến không gian tưởng như bùng nổ. Đứng từ xa, tôi nấp sau bạn khác rồi trong lúc mọi người không để ý tới mình, lén lút đeo chiếc máy nhỏ vào tai sau đó bỏ tóc xoã. Nếu như tôi không bị dị ứng như một số bạn khiếm thính khác thì tốt, tôi sẽ được nghe giọng Nguyên thường xuyên hơn, giọng hát của cậu ấy nhiều cảm xúc lắm, trầm ấm và ngọt ngào như dòng nước mát vỗ về tâm hồn tôi.

Kết thúc điệu nhạc là trò chơi bịt mắt bắt dê, tôi bỏ máy vào túi rồi bê cái ghế đứng lên cao để cậu ấy có thể trông thấy cánh tay của mình. Được chọn là một trong mười người chơi, tôi phấn khởi chạy lên sân khấu, chưa vui sướng bao lâu đã thấy nhột dễ sợ, một bạn nam trong FC tới lượt bịt mắt, bạn ấy sờ hết mặt tôi lại tới sờ môi tôi, rồi còn cù cù tay tôi, mãi mà không chịu đoán tên gì cả.

Chắc trả thù vụ hôm trước tôi giành ngồi cùng "anh iu" của tôi, chính là "em iu" của bạn. Trẻ con ghê á, tôi cười ngất. Nhưng nụ cười đã bị tắt ngấm khi chợt thấy Nguyên đang lườm. Là cậu ấy lườm thật hay tôi quan trọng hoá vấn đề nhỉ? Rõ ràng đang vui mà?

-"Kiều Anh."

Mãi sau tên bịt mắt mới chịu mở lời, tôi tuy phải thế chỗ nhưng rất hào hứng, bởi theo như Mẫn Tiên nhận xét, một vài giác quan của tôi nhạy hơi người bình thường. Tôi có thể dựa trên mùi hương để đoán ra chỗ bạn đứng và trả đũa bằng cách cù lại.

Bạn không chịu nổi tháo khăn bịt mắt của tôi, đá chân tôi rồi tình nguyện thua. Chúng tôi liếc xéo nhau, và khi liếc qua thần tượng của mình, tôi thấy vẻ mặt đó không được tốt cho lắm, có thể do tối qua tập vũ đạo khuya nên giờ cậu ấy bị mệt. Tới cuối buổi trưởng FC đề nghị Nguyên chọn một bạn nữ để tặng quà, tôi hồi hộp hùa theo những bạn khác gào thét khản cổ, tiếc rằng lần này tôi chẳng phải người may mắn.

Rõ ràng Nguyên đã dừng ở chỗ tôi một lúc, cho tôi ăn dưa bở kha khá, nhưng tay cậu ấy lại nắm lấy tay bạn gái đứng bên cạnh tôi. Là nắm tay hẳn hoi đấy, lúc trao quà còn giao lưu lâu ơi là lâu, ánh mắt nhìn bạn kia tình tứ ghê luôn ý, hại tôi đêm về sao mà khó ngủ. Tôi cứ trằn trọc mãi, còn vào cả trang cá nhân của bạn kia săm soi.
Bạn đó đúng là rất may mắn. Nhưng không hiểu giữa bạn ấy và cô gái sau này được Nguyên tỏ tình tận hay lần, ai là người may mắn hơn? Tôi của bây giờ, đối diện với ánh mắt thâm trầm của người trong mộng dành cho một cô gái khác, trong lòng vẫn khó chịu y như năm đó.

-"Thôi, người ta đã từ chối thì cậu thổ lộ thêm làm gì? Cậu xứng đáng có được người con gái thật lòng thương cậu."

Như tớ đây này! Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong đầu, tôi đâu dám nói ra, vì tôi sợ sẽ là gánh nặng cho cậu ấy, tôi sợ người ta sẽ phải suy nghĩ làm cách nào để từ chối mình. Tâm trạng Nguyên chùng xuống hẳn, bàn tay ghì chặt lên vai tôi, cơ thể như bị rã rời mà ép xuống người tôi. Cậu ấy mặc kệ như thế một lúc lâu mới thở dài đứng dậy, kéo tôi dậy theo rồi chậm rãi đề nghị.

-"Tớ đưa cậu về!"

Tôi gật đầu, lúc mới lên xe là tôi tự thắt dây bảo hiểm, nhưng lúc về tới nhà Nguyên đột ngột ghé qua chỗ tôi, tay cậu ấy tháo dây nhưng cánh môi lại chạm qua cổ tôi. Tôi không rõ vì sao cậu ấy làm thế? Tôi không rõ vì sao cậu ấy thật lâu cũng không rời? Tôi chỉ biết, nụ hôn ấy như mật ngọt lịm qua da thịt rồi rót thẳng vào tim tôi. Cả người tôi cứng nhắc, mãi lúc sau thoát khỏi cơn mụ mị rồi mới ấp úng hỏi người bên cạnh.

-"Cậu coi tớ là cô ấy ư? Là cái người cậu tỏ tình hai lần nhưng thất bại?"

-"Ừ."

Chỉ ừ thôi, nhưng chẳng khác nào dao nhọn giày xé người khác. Tôi tủi thân mở cửa xe lao xuống rồi chạy một mạch lên nhà. Vì đêm đó Nguyên bay sang Thái quay quảng cáo nên những ngày sau chúng tôi không gặp lại nhau nữa.
Chiều thứ sáu tôi xin về sớm, tắm gội rồi xếp vali áo quần gọn ghẽ, tôi đã nhờ bác Hường hàng xóm đại diện người thân để ký giấy tờ cam kết trước khi phẫu thuật rồi, tôi cũng chọn gói có y tá chăm sóc toàn diện. Việc của tôi giờ chỉ là tới bệnh viện kiểm tra tổng thể để mai phẫu thuật thôi.

Mọi việc đều thuận lợi, nhưng tôi vẫn không sao ngủ được. Tôi xa xứ năm mười tám, bôn ba trên đất Pháp ngót nghét ba năm, tính tới nay tôi cũng mới chỉ hơn hai mốt tuổi một xíu thôi. Tôi muốn trở thành một nhà biên kịch với những bộ phim lay động lòng người, tôi còn phải lấy chồng, còn đẻ con nữa, còn muốn có một mái nhà êm ấm, cuộc đời biết bao nhiêu điều tươi đẹp đợi chờ ở phía trước, tôi thực sự không muốn chết trên bàn phẫu thuật.

Trong lúc căng thẳng cực độ, tôi chợt nghĩ tới Nguyên, nhớ tới năm bảy tuổi chúng tôi cùng nhau nắm tay ngắm pháo hoa trên đại lộ Champs-Élysées, tới năm mười bảy tuổi cậu ấy lại một lần nữa dắt tôi chạy dọc bên bờ sông Hàn. Nhớ về những ký ức đẹp đẽ ngày đó, nước mắt tôi chợt rơi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play