Triệu Phong hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi giận trong lòng. Tiếp tục hít sâu và thở mạnh, tâm trạng của hắn dần ổn định hơn. Khi đã bình tĩnh, hắn gác chuyện những tấm ảnh kia lại, nhanh chân ra ngoài, khép cổng và cửa nhà. Ngay sau đó, hắn đi vào bếp, nhấc nhẹ cái nồi trên bếp lên. Cảm nhận được độ nặng của cái nồi, Triệu Phong mới thở phào một hơi.
Ít nhất mọi chuyện không quá tồi tệ. Ít nhất quả trứng pokemon vẫn còn.
Kiểm tra xong cái nồi, Triệu Phong bỏ nó lại vị trí cũ, rồi đi về phòng ngủ, lấy những tấm ảnh kia, cùng với một tấm giấy có ghi số điện thoại ra phòng khách. Nhìn số điện thoại ghi trên giấy, khuôn mặt Triệu Phong trở nên âm trầm. Hắn không biết hắn có gì để đám trộm cướp được chống lưng kia phải làm vậy để uy hiếp hắn, nhưng hắn biết rõ nếu lần này hắn thỏa hiệp, cả cuộc đời hắn sợ rằng sẽ nằm vững trong tay bọn họ, rằng bọn họ muốn hắn làm gì, hắn phải làm thế!
Kẻ dở người mới tin tưởng bọn vô đạo đức kia chỉ uy hiếp một lần rồi dừng lại. Triệu Phong không ngớ ngẩn cho rằng chỉ cần hắn thỏa mãn yêu cầu của bọn họ một lần, bọn họ sẽ xóa hết những tấm ảnh gốc, xóa luôn cả tập tin ảnh gốc.
Trong lòng kiềm chế cơn giận mãnh liệt, Triệu Phong cảm thấy khó thở, mỗi một lần hít thở đều trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi hắn chỉ có một mình, khi hắn đơn độc ngồi im trong không gian đè nén này.
Hắn phải làm gì bây giờ? Hắn nên làm gì bây giờ? Triệu Phong hắn không muốn thỏa hiệp, nhưng hắn cũng không muốn cái sỉ nhục này đi theo mình cả đời! Hắn cần phải nghĩ ra cách giải quyết thích hợp nhất.
Báo công an? Hoàn toàn là phí công. Triệu Phong làm sao không biết chống lưng cho bọn chúng là đám công an cơ chứ. Bọn chúng ăn chia với nhau cả mà thôi. Giờ này đi báo, hắn cũng chỉ nhận lấy những cái lắc đầu, rằng không có cách nào, hoặc là bị đám công an hành lên bờ xuống ruộng với đống giấy tờ chúng yêu cầu. Không chỉ thế, khi đã lên công an, đó chẳng khác gì hắn đưa đầu vào rọ, gián tiếp báo cho bọn trộm cướp kia biết hắn đã đến đường cùng. Đến lúc đó, hắn không chỉ phải thỏa mãn cho chúng bằng một lớp da, mà hắn phải róc cả thịt ra, róc tới tận xương mới đủ.
Hẹn bọn trộm cướp đến một địa điểm vắng vẻ nào đó, rồi ra tay giết chết bọn họ, nhân tiện xóa luôn tập tin ảnh gốc? Không nói đến việc Triệu Phong hắn có dám ra tay giết người thật sự không, cho dù có, bọn trộm cướp không phải những kẻ ngốc, hắn cũng chưa chắc đủ cái thực lực ấy.
Làm thế này không được, làm thế kia không xong. Triệu Phong cảm thấy hắn không có bất cứ sự lựa chọn nào. Chẳng lẽ hắn phải dâng thân thể của mình lên tận miệng bọn chúng? Dẫu trường hợp này khó xảy ra, nhưng ai dám nói chắc là không thể xảy ra.
Trong cái thế giới tăm tối này, mọi người đều co cổ lại mà sống, mọi người đều chỉ chăm chăm lo cho bản thân mình, Triệu Phong cũng thế. Khi sự bất công xảy ra với người khác, mọi người đều bỏ mặc người đó, Triệu Phong cũng vậy. Giờ này sự bất công nghiêm trọng xảy ra với hắn, Triệu Phong lâm vào bối rối. Hắn cố gắng khiến mình bình tĩnh, cố gắng khiến mình tỉnh táo, nhưng đầu óc hắn cứ lâm vào rối loạn, cả người hắn cứ thấp thỏm không yên.
Nhìn số điện thoại trên tờ giấy kia, nhìn thêm nó một lúc, lại tiếp tục nhìn nó... Cứ thế, cứ thế...
Không biết đã qua bao lâu, cả người Triệu Phong như trở nên xơ xác hơn. Triệu Phong quyết định mặc kệ chuyện này, hắn quyết không chịu thỏa hiệp, dù là gọi điện hỏi xem chúng muốn gì. Triệu Phong biết khi hắn không thỏa hiệp, bọn chúng sẽ có cách làm nhục hắn bằng những tấm hình ấy. Nhưng vậy thì thế nào? Nhục nhã thì nhục nhã, hắn cảm thấy mình sẽ vượt qua, hắn tin vào bản thân mình.
Triệu Phong đã có quyết định, nhưng khuôn mặt hắn không trở nên thoải mái chút nào. Hắn ngồi im ở trên ghế salon.
9h, dường như quá lâu không thấy Triệu Phong gọi đến, bọn cướp gọi vào số điện thoại của Triệu Phong.
Reng, reng...
Triệu Phong nhìn thấy số điện thoại gọi đến trùng với số điện thoại ghi trong tờ giấy kia, hắn hít một hơi thật sâu, bắt máy.
- Alo?
- Mày đã thấy những tấm ảnh trần trụi của mày chưa? – Một tiếng chết giễu từ đầu bên kia truyền lại.
- Thấy rồi! Chụp cũng sắc nét đấy! Những tấm ảnh đấy chúng mày muốn làm gì thì làm đi nhé, tao không quan tâm.
Nói xong, không để bọn kia lắm lời, Triệu Phong tắt cái rụp.
Reng, reng...
Tiếng chuông điện thoại lại reo, Triệu Phong tiếp tục nhấc máy.
- Alo?
- Mày muốn những tấm ảnh của mày được rải đầy trường học và cả thành phố này không?
- Ha ha! – Triệu Phong cười gằn. – Muốn rải thì chúng mày cứ rải, bớt lắm lời và làm phiền tao đi bọn chó đẻ.
Kiềm chế cơn giận của mình, Triệu Phong không muốn nói nhiều, cúp máy.
Bên kia đầu dây như bị Triệu Phong chọc giận, kết thúc cuộc gọi thứ hai, chúng không còn gọi cho Triệu Phong nữa.
...
Trưa đến, Triệu Phong khóa cửa bằng ổ khóa mới, rồi đạp xe ra khỏi nhà. Thời điểm này là lúc hắn bắt đầu đi đến trường. Vừa ra khỏi nhà, Triệu Phong đã nhìn thấy không biết bao nhiều tờ giấy A4 in hình hắn vương vãi khắp nơi. Dĩ nhiên đó không phải tấm ảnh gì tươi đẹp, mà là những tấm ảnh khỏa thân do bọn trộm cướp chụp.
Nhìn thấy tình cảnh này, cả người Triệu Phong run lẩy bẩy, khuôn mặt dần trắng bệch.
Trong lúc hắn như rơi vào vực thẳm, từng cái chỉ trỏ của những hàng xóm xung quanh, từng đôi mắt nhìn về phía hắn càng khiến hắn trở nên thê thảm hơn. Chúng như ngàn thanh đao không ngừng đâm vào tim hắn, làm cho vết thương trong lòng hắn lan rộng ra và đẫm máu hơn.
Triệu Phong cúi đầu, không nhìn những đôi mắt kia, không nhìn những con người kia, cưỡi xe đạp của mình đi tiếp đến trường. Triệu Phong rất muốn trốn chạy, rất muốn tìm một nơi nào đó yên tĩnh, chui rúc vào một xó xỉnh nào đó, ôm tấm thân tàn của mình mà khóc thật to. Nhưng giây phút này hắn không làm vậy, đây là lựa chọn của hắn, hắn cần phải đi đối mặt. Ít nhất, hắn cần tỏ ra mạnh mẽ, chứng tỏ hắn không hề sợ hãi. Ít ra hắn phải làm thế để bọn chó đẻ kia nhìn cho kĩ.
Nếu như giờ phút này hắn mềm yếu, sợ rằng không lâu sau, nhân lúc hắn ngủ say, bọn chó đẻ kia sẽ còn làm ra những bức ảnh tệ hại hơn nhiều, sẽ làm ra những chuyện tồi tệ hơn nhiều. Khi đó mới thật sự là tai nạn với hắn.
Cắn chặt hai hàm răng, Triệu Phong đạp xe thật nhanh qua con đường đến trường. Ngày bình thường, con đường này không quá xa xôi. Nhưng hôm nay nó lại trở nên xa vời vợi, lại trở nên xa lạ cực kỳ.
Đạp xe băng băng, Triệu Phong vẫn nhìn thấy những tờ giấy A4 ma quỷ kia xuất hiện ở dọc đường, vẫn cảm nhận được từng đôi mắt soi mói phía sau lưng mình.
Đến trường, xuống xe, dắt xe vào cổng, lủi thủi vào lớp, Triệu Phong làm liền một mạch bằng tốc độ nhanh nhất. Dẫu vậy, ở bất cứ đâu, Triệu Phong đều nhìn thấy những tờ giấy A4 ác mộng, đều nghe thấy những tiếng bàn tán chói tai, đều cảm nhận được những ánh mắt mang đủ loại cảm xúc hướng về mình. Có ánh mắt giễu cợt, có ánh mắt cười trên nỗi đau, có ánh mắt thương hại, có ánh mắt khinh thường...
Khi hắn ngồi vào chỗ ngồi, vẫn có người đứng ở trước cửa lớp chỉ vào hắn, bàn tán to nhỏ bằng những tiếng tệ hại. Thậm chí, Triệu Phong còn nghe được những tiếng giễu cợt to lớn từ chính những bạn học cùng lớp.
Thời gian cứ thế trôi qua, bạn học cùng lớp của Triệu Phong vào lớp mỗi lúc một đông, lượng người kéo đến trước trước lớp của hắn cũng càng nhiều hơn. Hầu hết mọi ánh mắt đều tập trung vào hắn, hầu hết mọi cuộc trò chuyện đều liên quan tới hắn.
Triệu Phong lẳng lặng ngồi đó, như một cái xác chết. Hắn cúi gằm mặt, không hề ngẩng lên. Trái tim Triệu Phong đau nhói vô cùng, cơ thể hắn như thủng trăm nghìn lỗ. Đặc biệt là khi hắn cảm nhận được ánh mắt châm chọc và giễu cợt từ người con gái hắn yêu. Chính bản thân hắn cho rằng hắn đã giấu tình cảm vào thật sâu bên trong, đã mạnh mẽ từ bỏ thứ từ cảm vô vọng của mình. Song thực tế nào có đơn giản như vậy, nào có dễ dàng như vậy. Triệu Phong hắn có thể nào quên nhanh như vậy, có thể từ bỏ ung dung như thế.
Thời khắc này, cảm nhận được ánh mắt kia, Triệu Phong triệt để tuyệt vọng. Nếu như bị rơi vào vực thẳm, Triệu Phong đã rơi vào chốn tận cùng của vực thẳm. Nếu như đặt thân vào chốn lạnh giá, Triệu Phong đang ở nơi rét lạnh nhất thế gian này.
Mỗi dấu chân đều để lại những vụ nổ, mỗi lựa chọn sẽ quyết định xem vụ nổ ấy là vụ nổ nhỏ, hay là một vụ nổ lớn, cực lớn. Triệu Phong biết mình phải đối mặt với điều gì khi đưa ra quyết định, nhưng đến tận khi phải đối mặt, hắn mới biết hậu quả của vụ nổ này kinh khủng ra sao. Triệu Phong hắn vẫn còn là một đứa bé, dù rằng suy nghĩ của hắn chín chắn hơn những đứa trẻ cùng lứa, suy nghĩ của hắn cũng còn non nớt. Triệu Phong cứ tưởng rằng vì mục đích, bọn trộm cướp kia sẽ không trở mặt ngay. Cho dù có trở mặt, chúng sẽ không hoàn toàn vạch mặt. Triệu Phong từng nghĩ đến hậu quả, nhưng hắn nghĩ đến một hậu quả giản đơn, hắn không lường trước được hậu quả to lớn thế này.
Việc làm của bọn trộm cướp chó đẻ ngoài ý muốn của Triệu Phong, tuy vậy nó không đủ đẩy Triệu Phong xuống tận cùng tuyệt vọng. Những con người xung quanh mới là kẻ dìm chết hắn.
Triệu Phong tuyệt vọng, bi thương. Vậy nhưng Triệu Phong không hận nổi đám người xung quanh. Bởi vì chính hắn đã từng là một thành viên trong số họ, đã từng làm người ngoài cuộc, đứng nhìn những người khác rơi vào thảm cảnh.
Triệu Phong hận bọn trộm cướp chó đẻ bao nhiêu, hắn càng hận những người chống lưng cho chúng bấy nhiêu, càng hận cái chính quyền Liên Bang khốn nạn này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT