Hoàng Việt giờ phút này thật sự cảm thấy rất bối rối, thầy Quân là một người hắn rất kính trọng, tính tình hiền lành, tâm lý, đối xử rất tốt với học sinh, đặc biệt là rất yêu nghề, kiến thức giảng dạy của thầy phải nói là tuyệt vời, thầy học khoa Sư Phạm CNTT tại trưởng CNTT Arizona của Mỹ, vì muốn đóng góp cho nền giáo dục của Thành Phố mà xin vào trường Nguyễn Thượng Hiền, chứ bằng khả năng lập trình của thầy nếu muốn xin vào một ít công ty chuyên về phần mềm hẳn là cũng không quá khó khăn.
Vì thế, mặc dù chính hắn đã bố cục tốt tất cả mọi chuyện, hắn cũng rất tự tin rằng thầy có thể thoát khỏi ải này, nhưng hắn cũng hẳn là nên báo cho thầy biết một ít về tên Hữu Phú, dù gì thầy đã tát nó trước mặt cả lớp, nếu như bây giờ không nhắc nhở thầy hoặc là ráng xin lỗi hắn hoặc là trốn đi vậy thì rất dễ bị tên này gọi đàn em đến trả thủ, mà lúc đó thì không còn là những tên hạng xoàng như Vinh Mặt Thẹo, mà là đại ca cộm cán hơn, đến lúc đó dù hắn có ra mặt hỗ trợ cũng sẽ không dễ dàng giải quyết.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, đã là nam nhi thì co được giãn được, cứng quá dễ gãy đó là quy luật thép, chịu hạ mình một đoạn thời gian, chờ nếu sau này có cơ hội tốt thì mượn gió bẻ măng mới là vương đạo.
Đạp xe quay trở lại trường, Hoàng Việt tìm kiếm khắp sân, hỏi một thầy giáo thì nghe được thầy ấy chỉ ra căng tin, Hoàng Việt đến thì đúng là thấy thầy Quân đang chậm rãi dùng bữa, bèn lễ phép đến gần chào thầy.
“Thưa thầy, em có chuyện muốn nói với thầy!” Hoàng Việt khoanh tay nói.
“À, Việt sao, ngồi đi em, có chuyện gì cứ nói!” Thầy Quân thấy học sinh gương mẫu và có thành tích tốt nhất lớp đến gặp mình, cũng ráng miễn cưỡng nở ra một nụ cười gượng.
“Dạ, chuyện là thế này, em nói thầy đừng quá hoảng hốt!” Hoàng Việt bèn nói ra những lời Vinh Mặt Thẹo đã từng kể vể Hữu Phú cho hắn, thầy Quân nghe xong thì trầm ngâm, liên tục ngao ngán lắc đầu.
“Ai, xem ra thầy không dạy được ở đây lâu nữa!”
“Thầy yên tâm, người tốt sẽ được trời giúp, thầy chỉ cần tạm thời xin lỗi hắn, cố gắng nhẫn nhịn một tí là được ạ!” Hoàng Việt cười hì, lém lỉnh.
“Ai, em không hiểu đâu, nếu đơn giản như thế đã tốt, thầy cũng không ngại xuống nước, nhưng chuyện phức tạp lắm, có chuyện gì để sau nói tiếp em hen, thầy muốn yên tĩnh một lát!” Thầy Quân thấy Hoàng Việt giờ phút này còn cười được, cũng bắt đầu không kiên nhẫn.
“Thầy có thể nói với em mà, yên tâm đi, em không nói cho ai nghe đâu!” Hoàng Việt hiếu kỳ, có chuyện gì mà thầy lo lắng thế, chẳng phải thầy lúc này hẳn phải nghĩ rằng mình không làm gì sai, dù cho có như thế nào quá lắm cũng chỉ là tên Hữu Phú thoát tội thôi sao.
“Ừm, không được, chuyện người lớn, em ráng học tập thật tốt là được rồi!”
“Hệ thống, hối đoái thẻ thành thật!” Hoàng Việt liền lập tức yêu cầu hệ thống.
“Đinh! Kí chủ hối đoái thẻ thành thật thành công, còn lại 200869 điểm tích phân!”
“Đinh! Hệ thống nhắc nhở, thẻ thành thật trong vòng một quý chỉ có thể sử dụng tối đa ba lần, kí chủ sử dụng lần này là lần thứ ba, muốn sử dụng lần kế tiếp phải chờ bốn tháng sau!”
“Còn có chuyện này nữa sao, mặc kệ vậy, sử dụng lên người thầy Quân!” Hoàng Việt mặc niệm.
“Bây giờ thầy nói em nghe đi, em hứa sẽ không tiết lộ cho ai đâu mà!” Hoàng Việt cười hì hì nói.
Thầy Quân ánh mắt trong một chớp mắt hiện lên vẻ mê man, sau đó tinh thần ổn định lại, mới chậm rãi nói: “Tên Bảo hiệu phó ấy, hắn là theo phe tên Phú, em cũng biết, tên Phú rất giàu, ba hắn tài trợ ngầm rất nhiều cho trường, tên Bảo không dám cho thầy biết, nhưng hắn nói thầy sắp phải rời đi ngôi trường này rồi, mà cho dù chuyện không có vấn đề gì thì bị hắn nhìn chằm chằm thầy cũng không thoải mái, xem ra ngày mai thầy nên viết đơn xin nghỉ việc!”
“Em có thể tin được thầy không? Nếu em nói cho thầy nghe bí mật của em, thầy có thể hứa không kể với bất kỳ ai không?” Hoàng Việt nghe vậy, tấm tắc, thì ra là có tấm màn đen, bây giờ thì hắn không thể không nói lời thật, nếu không thầy Quân chắc chắn sẽ nghĩ việc, nhưng phải xem thầy có đáng tin không đã.
“Em yên tâm, thầy chưa bao giờ tọc mạch bí mật của ai cho người khác!”
“Tốt, em là kẻ đã Hack vào máy tính của thầy và bật lên đoạn Video đó!”
“Cái gì!” Thầy Quân hét lên, làm chị bán cơm quầy căng tin đứng dậy, ngoái đầu sang nhìn.
Ý thức được mình đã thất thố, thầy Quân bèn chữa, tiếp tục hét: “Em đã có người yêu rồi sao?”
“Ai, tụi trẻ thật là” chị bán căng tin lắc đầu, sau đó tiếp tục ngồi lướt điện thoại.
“Ừm, em là một Hacker chuyên nghiệp đấy, thật ra thì em muốn chơi tên Hữu Phú một vố vì hắn đã chơi khăm em mấy lần, em đã cài vài đoạn mã trong cái ổ cứng đó rồi, thầy yên tâm, em sẽ có cách giúp thầy, chỉ là em phải hỏi thầy một chuyện...”
“Chuyện gì, em hỏi gì thầy cũng trả lời hết!” Thầy Quân đầy chân thành, nhất là sau khi tìm được người cùng nghề, còn tài cao như vậy, máy tính của hắn gia trì rất nhiều tầng bảo mật kiên cố, không ngờ lại có người phá được, hẳn là trình độ hơn xa chính mình.
“À, em muốn hỏi...”
“Tốt, đó là..., em tính thế này... thế này này..”
“Nhưng mà....Em làm được thật không...”
“Phải thử mới biết được, nếu cần thầy trợ giúp em sẽ báo cáo,
Được rồi, thầy cứ yên tâm đi, tốt nhất là hãy xuống nước với tên Hữu Phú, giả vờ nhận lỗi, nhận sai, em nghĩ hắn tạm thời cũng sẽ không làm quá đâu, sau một tuần thầy sẽ thấy kế hoạch của em có hiệu quả hay không, hứa với em, phải bình tĩnh được chứ.”
“Được, thầy nghe em!” Thầy Quân mắt sắng quắc, lấy lại được tự tin vốn có.
...
Sau khi bắn Momo cho anh tí 2 chai, Hữu Phú mang theo vẻ hí hửng về nhà, ăn uống sửa sang quần áo, sau đó vô cùng hấp tấp đến trường, hắn ta ngồi trên một chiếc Mercedes-Benz dòng C, mang vẻ trẻ trung và năng động.
“Đến rồi, cậu chủ!”
“Ừm, 1 tiếng sau đến đón em!” Trời trưa nắng nóng, Hữu Phú thích ngồi xe hơi hơn, chứ thật ra đường thành phố ở Việt Nam đi bằng xe máy cũng có nhiều thuận lợi, bởi vậy, buổi chiều tên tài xế của hắn sẽ đi chiếc SH Ý đến đón hắn, bước xuống cửa xe, hắn lại tương tự như trước đây đón lấy ánh nhìn ngưỡng mộ của các cô gái, Hữu Phú vốn đã bảnh trai lại cộng thêm là một thiếu gia công tử, điều này khiến hắn rất dễ dàng lấy được trái tim thiếu nữ tuổi trăng tròn, nhưng thật ra hắn không quá thích con gái trong trường, vì rất có thể gây ấn tượng không tốt cho Kiều Linh, nếu nói về âm thầm tán gái thì trường này hẳn là không có ai qua hắn, việc xấu hắn làm thường che lấp rất kỹ, do đó cũng không có quá nhiều tai tiếng truyền ra.
Bước vào phòng làm việc của hiệu phó, Hữu Phú không gõ cửa mà vào, tuy vậy thầy Bảo vẫn không hề tỏ ra phật ý, mà ngược lại còn coi đó như là chuyện tốt, nếu cậu ta mà quá khách sáo mới mình đó mới là chuyện lạ.
“A ha, cậu Phú, sao rồi, tình hình ổn chứ?” Thầy Bảo hớn hở hỏi.
“Tốt lắm, em đã có bằng chứng chứng minh tên Quân là gay, và hắn xem phim người lớn trong giờ học!” Hữu Phú cười hì hì, sau đó móc ổ cứng ra.
“Ừ, hồi nãy thầy cũng đã nghe nói, có thể cho thầy xem thử qua phim thế nào được không?”
“Tôi biết thế nào thầy cũng nói thế mà!”
“Ài, cái tên Quân đó, hắn chỉ thích con Lan, hí hí, nhưng mà lần này tôi nắm được chuôi của hắn rồi, cậu Phú, có thể nể tình tôi, tha cho hắn lần này được không, tất nhiên tôi sẽ lấy ra trao đổi với hắn một đêm, cậu biết đấy, tên này tôi nhắm đã lâu lắm rồi!”
“Ha ha, thật không ngờ, trái đất tròn như vậy, hai người có cùng tâm hồn nhạy cảm gặp nhau, thú vị, thú vị, được, thầy đã nói thế tôi cũng có thể tạm tha cho hắn lần này, nhưng thầy khi cùng hắn đi nhà nghỉ, nhớ quay clip lại, dù gì hắn dám vu oan tôi, chờ khi nào thầy chơi chán hắn rồi thì nói, tôi sẽ làm cho hắn biết thế nào là thân bại danh liệt!”
“Được, được, đa tạ cậu Phú, đa tạ cậu Phú, nào, mau mau mở clip...!”
“Khoan đã, từ nãy đến giờ ông tắt Camera giám sát chưa?” Hữu Phú nhìn lên trần nhà, có một máy camera chất lượng cao đang xoay vòng quanh.
“Chết, tôi quên mất, cậu Phú, yên tâm, tôi sẽ xóa dữ liệu ngay!” Tên Bảo cười khà khà, nhấn vào máy tính, điều khiển Camera ngừng hoạt động, sau đó xóa đoạn thời gian từ sáng đến nay, dĩ nhiên là hắn còn giữ lại khúc mình đe dọa thầy Quân, bởi vì nhìn vẻ mặt tên Quân khi ấy quả thật khiến hắn động lòng xúc cảm, thầm nhủ sau này phải xem đi xem lại, đây là cột mốc đánh dấu ngày tên Quân ấy bị phủ phục dưới chân mình, ha ha ha!
Làm xong mọi sự, tên Bảo nhận lấy ổ cứng Hữu Phú đưa qua, lập tức mở ra, quả nhiên là trong lịch sử duyệt web Chrome có một hàng là truy cập vào Xv**s lúc 8 giờ 43 phút, đoạn clip có tên.. [Boy.....], dài 11 phút.
“Tốt, thầy biết tên clip rồi, trả ổ cứng cho em, chờ thầy hiệu trưởng đi công tác về chúng ta sẽ xử lý hắn!” Hữu Phú nói, sau đó chờ tên Bảo gỡ ổ cứng ra, sau đó hắn rời đi văn phòng, để lại tên Bảo hí hửng ráp lại máy tính.
Nhưng tên Bảo không biết, hồi nãy khi ổ cứng kia gắn vào máy tính của hắn, webcam của màn hình iMac của hắn lóe lên một vệt sáng đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT