Xe ngựa đi nửa ngày đường thì cũng đến tổng đàn Minh Giáo, Hoàng Việt trong thời gian này cũng đã nghe thêm khá nhiều thông tin về những tuyển thủ thi đấu, ngoài Dương Siêu Phong, Huyền Đạt đạt tới cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ thì hắn chỉ chú ý đền Ngưng Sương tiên tử thôi, quả thật đời này phái Thiếu Lâm đã có phần dẫn trước Võ Đang, trong khi Phương Nguyên đại sư huynh còn chưa đột phá đến cảnh giới nửa bước Hậu Thiên thì Huyền Đạt đã đột phá Hậu Thiên từ lâu rồi, đúng thật là Phương Nguyên sư huynh thiên phú tuy tốt nhưng lại quan tâm quá nhiều chuyện, bị cờ vây làm trễ nãi tu luyện a!
Còn Ngưng Sương tiên tử, nghe đồn đây là đệ nhất mỹ nhân Trung Hoa, Hoàng Việt nghe xong mà cực kỳ hứng thú, Trung Quốc vốn dĩ là một quốc gia có nhiều mỹ nữ, đệ nhất mỹ nữ của Trung Quốc đẹp ra sao thì hắn còn không biết đây? Hơn nữa còn là mỹ nữ giỏi võ công, hẳn là làn da sẽ trắng hồng hào đầy sức sống, toàn thân toát ra khí chất phiêu trần thoát tục chứ, lại đã là người sản sinh ra nội lực cảnh giới sơ thành nữa đó à!
Tuy vậy Hoàng Việt đã có rất nhiều người đẹp bầu bạn rồi, ngoài Hiểu My và Kiều Linh ra thì dường như còn có cô gái Băng Nhi có cảm tình với hắn nữa, tuy rằng hắn cũng rất yêu thích gái đẹp nhưng dường như nhiều quá thì không tốt đâu, e hèm, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ hắn giờ đây đã muốn xem thử dung nhan cô gái tên Bạch Ngưng Sương ra sao lắm lắm!
"Liệu có phải là họa quốc ương dân không đây a!" Mỹ nữ, nhất là mỹ nữ đỉnh tiêm, một người có thể khiến cho cả đế quốc gặp phải gian lao đó à.
"Thiếu hiệp, đang nghĩ tới Bạch Ngưng Sương phải không, đừng nghĩ nhiều, Dương Siêu Phong thiếu chủ lần này đã trông vừa mắt Bạch Ngưng Sương tiên tử rồi!" Tên hộ vệ của đoàn xe thấy Hoàng Việt có vẻ đăm chiêu thì lên tiếng nhắc nhở, quả thật là Hoàng Việt bị hắn đoán trúng tim đen rồi a! Hừ, Dương Siêu Phong là gì chứ, chỉ cần là cô nương lọt mắt bản công tử, cho dù là Dương Siêu Quần cũng đừng hòng nhúng chàm!
Mấy người hộ vệ thấy Hoàng Việt không nói gì thì cười khoái chí, quả nhiên là tên này đang nghĩ tới Bạch Ngưng Sương rồi, nhưng muốn tranh giành Bạch Ngưng Sương với thiếu chủ của bọn họ thì quả là một chuyện hoang đường viển vông, phải biết Dương Siêu Phong thiếu chủ của bọn họ ngoài có ngoại hình anh tuấn ra, còn là nhân kiệt, ngoài Huyền Đạt, gần như không ai có thể khiêu khích quyền uy của hắn, bàn về võ lực, ngay cả Huyền Đạt gặp hắn cũng phải cam bái hạ phong đó à...
Hoàng Việt chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm, hắn cũng không thèm lảm nhảm với đám lâu la này, ngựa xe vẫn không ngừng vó, sau vài phút thì dừng lại trước một dãy kiến trúc xa hoa, chung quanh còn có vô số giáo chúng canh gác, xem ra chính là tổng đàn của Minh Giáo rồi.
"Ha ha... chào mừng tuyển thủ của phái Võ Đang!" xe vừa dừng, Hoàng Việt liền nghe thấy tiếng hô lớn của một tên dường như là người phụ trách tiếp đãi, là một trung niên râu rậm, tên này nhìn về Hoàng Việt, quét từ trên xuống dưới, dường như muốn đánh giá xem hắn có điểm gì đặc biệt mà lại được thay mặt phái Võ Đang thi đấu lần này.
Hoàng Việt có thể nhìn ra ánh mắt đối phương khinh thường nhìn mình, cũng phải thôi, hắn đã thu liễm khí tức lại còn Hóa Kính đỉnh phong, phải biết cho dù là chưởng môn Thanh Phong của phái Võ Đang khi quan sát Hoàng Việt cũng không dám chắc là hắn đã đột phá Hậu Thiên đó a, Hoàng Việt cho rằng trừ khi Dương Siêu Quần đã đạt đến Bán Bộ Tiên Thiên, may ra mới nhận ra tầng thứ cảnh giới thật sự của mình.
Còn về tại sao Hoàng Việt không thể ra khí tức Hậu Thiên sao, để cho bọn họ ngạc nhiên mới có thú a, Hoàng Việt hiện nay đã học được Lăng Ba Vi Bộ, cho dù Dương Siêu Quần có là Bán Bộ Tiên Thiên muốn bắt hắn cũng không dễ, hắn còn có Linh Điền Không Gian, chỉ cần đến lúc bộc lộ thực lực, đánh bại Dương Siêu Phong giành ngôi vị hạng nhất đại hội lần này là được rồi, vả lại tin tưởng trước mặt quần hùng thiên hạ, cho dù Hoàng Việt có đánh bại Dương Siêu Phong, Dương Siêu Quần cũng chả dám làm gì, dĩ nhiên, trừ khi hắn bất chấp tất cả muốn trừ khử Hoàng Việt, mà mặc kệ, hắn muốn trừ khử Hoàng Việt là một chuyện, Hoàng Việt có để cho hắn nhẹ nhõm trừ khử lại là một chuyện khác.
Hoàng Việt cũng không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường của đối phương, theo chân đối phương đến nơi dừng chân của các môn phái, đại hội sẽ được khai mạc sau vài ngày, các môn phái bốc thăm chia bảng đấu với nhau, riêng Dương Siêu Phong sẽ được đặc cách vào thẳng Tứ Kết, thể thức thi đấu là đấu loại trực tiếp, tức ai xui xẻo gặp phải Huyền Đạt sẽ là môn phái sớm ra về.
Đây cũng không phải là đại hội thiên tài nước Việt, các môn phái tuy rằng có mạnh có yếu nhưng cũng không ngán ngẩm gì nhau, cứ hợp ý mà làm, không hợp ý thì quay về, quy tắc đã được lập ra nhiều năm, nếu Dương Siêu Quần quá bá đạo sẽ bị các môn phái hợp lực công kích, về phần tà phái, ngoài Minh Giáo ra, còn có các phái như Thiên Ưng Giáo, Ngũ Độc, Tinh Túc, những môn phái này đại biểu cho tà đạo, đặc biệt nhất là phái Ngũ Độc, do chuyên dùng độc và cung cấp độc dược cho những môn phái này nên tà phái gần như rất khó chơi, những người của Ma Giáo ai nấy đều rất biết sử dụng độc.
Lần đại hội này cũng không phải toàn bộ đều là các môn phái lớn, cũng có những môn phái nhỏ tham gia như phái Thúy Yên, bang Trường Lạc, phái Thanh Thành, còn có người của Thiên Hạ hội, một hội nhóm chuyên lo chuyện bao đồng.
Tuy rằng Hoàng Việt không phải là người hoàn toàn quen mặt với những đại biểu các môn phái, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không quen biết a, dù gì Phong Mậu cũng hành tẩu giang hồ lâu năm, cũng là một trong những đệ tử chân truyền của Võ Đang, tiếp xúc với những người của môn phái khác vẫn là có, để tránh gặp phải tình huống rắc rối, Hoàng Việt quyết định bế quan trong phòng của mình không ra, hắn cũng muốn chuyên tâm tu luyện, chờ đến ngày đại hội khai mạc, chính mình xuất trận là được rồi, haiz, tiếc là không thể sớm gặp mặt để xem Ngưng Sương tiên tử rốt cuộc có dung mạo như thế nào.
Tối hôm đó, vốn rằng hắn tưởng mình sẽ được yên bình, ai ngờ đâu, đang ở trong phòng bế quan tu luyện, ngoài cửa vang lên tiếng gõ: "Phong mậu sư huynh, là muội đây!"
"Muội là?" Hoàng Việt không biết là ai.
"Mới hai năm không gặp, huynh đã không còn nhớ giọng người ta sao?" Từ bên ngoài vang lên thanh âm ríu rắt êm tai, nhưng đầy vẻ hờn dỗi, xem ra cũng là một tiểu cô nương nhí nhảnh đây à!
"Hệ thống, cô ta là ai?"
"Cô ta là Trần Mộ Hoa của phái Thúy Yên, bạn đồng hương, cũng có tình cảm với Phong Mậu thưa kí chủ!"
"Ách!" Hoàng Việt bó tay rồi, tên Phong Mậu này cũng thật là, lại đẩy mình vào tình thế khó xử.
"Hoa nhi, muội vào đi!" Hoàng Việt nói to.
"Ân! Phong Mậu ca ca!" Trần Mộ Hoa lập tức mở cửa mà vào, vừa thấy Hoàng Việt liền chạy tới ôm chầm hắn.
"Ha ha! Phong Mậu ca ca, muội khi nghe tin huynh đến đây một mình, còn lo sốt vó đây, còn tưởng rằng huynh ít nhất cũng mất đi một tay hay một chân chứ!" Trần Mộ Hoa, cô gái này vui vẻ nói, Hoàng Việt vừa rồi cũng đã nhìn thấy dung mạo của cô, quả nhiên có chút thanh thuần, đáng yêu, xem ra tên Phong Mậu này cũng có phước lắm à.
"Ân, muội tu luyện ở phái Thúy Yên tốt chứ?"
"Có, Ngọc Tuyết tỷ tỷ rất tốt với muội, Phong Mậu ca ca, người ta nhớ huynh lắm luôn á!"
"Ừm... Huynh cũng thế!" Hoàng Việt tuy rằng không có tình cảm với cô gái này, nhưng hắn cũng không muốn gây khó khăn cho tên Phong Mậu sau này a!
Trần Mộ Hoa nghe Hoàng Việt nói thế, trong lòng mừng thầm, hôn lên má Hoàng Việt một cái, sau đó mới chịu bứt ra, ngưng mắt nhìn Hoàng Việt: "Để muội xem, sau hai năm huynh lớn lên dài ngắn thế nào!"
"Muội cũng xinh xắn hơn trước nhiều a!" Hoàng Việt nói là lời thật, cô gái này cũng khá dễ thương.
"Phong Mậu ca ca, tại sao lần này huynh lại đến đây một mình? Thật sự là huynh đại diện cho phái Võ Đang thi đấu sao?" Trần Mộ Hoa hỏi tới tấp, xem ra cô cũng rất quan tâm đến Phong Mậu à, tin tức Hoàng Việt đại diện phái Võ Đang thi đấu hẳn là cũng làm cho rất nhiều tuyển thủ bất ngờ đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT