Tối hôm đó, như thường lệ, Hoàng Việt đi ra ngoài thành, mua một ít đồ ăn cho mấy vị sư huynh, ở trong thành Nam Kiếm cũng có những nơi bán những thức ăn mà mấy vị sư huynh thích, hắn chỉ cần hỏi dò đôi chút là có thể tìm thấy địa điểm.
Có điều, Hoàng Việt đang đi trên đường, thì bỗng thấy một tên trung niên chặn đường hắn lại, tên này mặc quần áo bình thường, cũng không phải là đặc hữu của môn phái gì.
"Ngươi là ai?" Hoàng Việt thắc mắc hỏi.
"Chủ nhân của ta muốn gặp ngươi!"
"Để làm gì?"
"Giao lưu kỳ thuật!"
"Chủ nhân ngươi là ai?"
"Hồng Bảo thiếu hiệp!"
"Được!" Hoàng Việt không chút do dự đồng ý luôn, hắn cũng muốn xem đối phương muốn tìm mình có chuyện gì, là thật muốn giao lưu cờ thuật, hay là muốn làm gì hắn đây, dĩ nhiên, hắn cũng không sợ đối phương có ý xấu với mình, phải biết cho dù là Ân Kiến Bật thành chủ, cảnh giới cũng ngang bằng với cảnh giới Luyện Thể của hắn thôi, muốn làm gì tổn thương đến hắn cũng là điều khó như lên trời.
Hoàng Việt đi theo đối phương đến một trạch viện nằm ở phía Nam của Nam Kiếm thành, không phải là trạch viện của phủ thành chủ, trên đường đi, dường như tên tùy tùng của Hồng Bảo này cố ý chọn những đường vắng người, làm Hoàng Việt cũng có chút nghiền ngẫm, xem ra đối phương hẳn là không có ý tốt, chẳng lẽ là muốn làm gì mình sao?
Quả thật hắn nghĩ gì thì đúng là như vậy, trước cổng trạch viện này, hầu như không có người qua lại, xem ra nếu như tối nay hắn mất tích thì mấy người Phương Nguyên sư huynh cũng sẽ không biết hắn đi đâu, dù gì tên trung niên này mặt mũi cũng rất phổ thông, muốn dựa vào ngoại hình người này mà tra hỏi những thường dân hoặc dân giang hồ trên đường cũng hẳn sẽ không dễ dàng.
Nhưng như vậy cũng tốt, hẳn là nếu tên Hồng Bảo đã làm vậy, hắn nhất định sẽ không nói cho Ân Kiến Bật biết, Hoàng Việt rất tự tin về cách nhìn người của mình, hắn cho rằng tuy Ân Kiến Bật có thể không phải là hảo hán tử, nhưng cũng không phải là người có tính cách âm độc, chắc hẳn sẽ không làm ra những hành vi xấu, chỉ có tên Hồng Bảo này, cực kỳ âm trầm, mà hắn đã tìm mình, mình cũng bớt đi một ít công phu, dù gì Hoàng Việt cũng đã dự định mượn thân phận của hắn để tham dự Hoàng Lung Kỳ Hội lần này.
Bước vào trạch viện, quả nhiên, đối phương không lừa mình, đúng là tên Hồng Bảo ở trong đó, hắn nhìn Hoàng Việt, sau đó nhìn về phía tên tùy tùng, dường như hai người vừa trao đổi thông tin gì đó, Hoàng Việt thấy đối phương lập tức cười hả hê, âm hiểm nói: "Ngươi có vẻ rất giỏi cờ vây nhỉ?"
"Không, ta chỉ biết sơ sơ!", Hoàng Việt gãi gãi đầu, "Lần này ngươi mời ta đến đây làm gì?"
"Không biết nên nói ngươi rất thông minh, hay là quá ngu ngốc đây?"
"Ý ngươi là sao?"
"Ngươi hẳn là biết ta mời ngươi đến đây làm gì chứ?" Hồng Bảo cười hắc hắc.
"Hẳn là, ngươi không muốn ta giúp cho sư huynh ta hôm nay đi!"
"Đúng, nếu như ngươi thật sự là người thông minh, hẳn là sẽ không làm vậy!"
"Vậy là ngươi muốn trừ khử ta?" Hoàng Việt cười lạnh nói, có vẻ không hề sợ hãi đối phương, "Ngươi không sợ Phương Nguyên sư huynh truy ra sao?"
Hồng Bảo liền cười ha ha: "Mặc kệ hắn, dù sao ta với hắn cũng không đội trời chung, vả lại, hắn không có bằng chứng, có thể làm gì được phái Hành Sơn ta chứ?"
"Ngươi cho rằng ăn chắc ta?"
"Phong Mậu, đại đệ tử thứ 18 của phái Võ Đang, tu vi Hóa Kính sơ kỳ cao giai, chuyên về kiếm pháp, được, nếu như ngươi có bản lĩnh như tên Phương Nguyên, có thể đấu kiếm thắng ta, ta sẽ chỉ nhốt ngươi vài chục năm, sau đó sẽ thả ngươi đi, như thế nào?"
"Hắc hắc, nếu ngươi đấu kiếm không lại ta, còn giữ ta lại được sao?"
"Lâm bá!" Lập tức, Hồng Bảo quát, lão già tùy tùng lúc nãy liên vận công, dường như biến thành một người khác, chỉ tay điểm huyệt Hoàng Việt, có điều, sau khi đôi tay hắn điểm vào người Hoàng Việt, liền sợ hãi hô: "Luyện Thể Tông Sư!"
Hoàng Việt không cho hắn nhiều thời gian bỡ ngỡ, lập tức vận dụng uy lực của thể tu, thật ra người ta nên gọi hắn là Luyện Thể Đại Tông Sư thì đúng hơn, hắn liền tung một đòn như trời giáng vào ngay cổ người mà Hồng Bảo xưng là Lâm bá, đối phương không kịp né đòn, liền choáng váng, Hoàng Việt lập tức rút kiế, đâm thẳng vào ngực đối phương.
"Không thể nào, Lâm bá là Hóa Kính trung kỳ cao thủ!" Hồng Bảo hoảng rồi, nhìn thấy Lâm bá bị Hoàng Việt đơn giản đâm chết, lập tức phi thân chạy trốn.
"Mơ tưởng!" Hoàng Việt vốn đã thăng cấp Vân Du Công lên Đại Tông Sư, cước bộ của hắn rất nhanh, vả lại trong Linh Điền Không Gian có phi đao, hắn ném ra hai cái, hai thanh phi đao xé gió bay về hai chân của Hồng Bảo.
"A!!!" Người sau lúc này hét lên thành tiếng, ngã khụy xuống, Hoàng Việt liền tiến tới, chỉ kiếm vào người đối phương.
"Ngươi dám???" Hồng Bảo hoảng sợ quát.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Hoàng Việt cười hắc hắc, "Yên tâm, ta sẽ không giết ngươi!" Nói rổi, hắn xoay kiếm, đập cán kiếm vào đầu Hồng Bảo, đối phương lập tức ngất đi, Hoàng Việt liền cho đối phương vào Linh Điền Không Gian, làm tương tự như tên Phong Mậu.
Sau đó, hắn liền quay về khách điếm, trước khi về còn mua ít đồ ăn, sau đó báo cho mấy vị sư huynh biết hắn lần này muốn ở lại Nam Kiếm thành chơi mấy ngày, mấy vị sư huynh tuy có chút không nỡ nhưng nói mãi Hoàng Việt vẫn không chịu nghe, nên đành để mặc hắn đi, dù sao Phong Mậu cũng là cao thủ, lại là đệ tử Võ Đang, hẳn là cũng không có ai dám nhắm vào.
Tiếp đó, Hoàng Việt liền đến một ngõ vắng, dịch dung thành Hồng Bảo, sau đó mua ngựa, tiến đến Vô Nhai Sơn, trước khi đi còn không quên nhờ người chuyển lời cho thành chủ cùng đám sư đệ của phái Hành Sơn, nói rằng mọi người không cần quan tâm đến hắn, hắn không muốn ai đi cùng mình đến tham dự Hoàng Lung Kỳ Cục lần này.
Nói gì thì nói, tính tình của Hồng Bảo, hẳn là các sư huynh đệ của hắn cũng không xa lạ gì, nên hẳn là ai cũng sẽ nghe chỉ thị của hắn đi, Hoàng Việt cũng lười cùng tên Hồng Bảo này nói nhiều, nên hắn cũng không có thẩm vấn đối phương, cứ thế mà đi, hắn cũng đã thay y phục và lấy lệnh bài trên người đối phương rồi, hẳn là đến Vô Nhai Sơn, sẽ có người nhận ra hắn, những người phụ trách hỗ trợ Vô Nhai Tử tiền bối tổ chức Hoàng Lung Kỳ Hội lần này cũng sẽ không làm khó dễ hắn đi...
Tuy rằng Hồng Bảo cũng chỉ mới học tập đánh cờ vây, nhưng cũng có một chút danh tiếng đó à, vả lại người không dám chắc mà dám phá giải thế cờ, sẽ phải chịu một đòn của Vô Nhai Tử, mọi người cũng hẳn là không ai cho rằng Hoàng Việt đến là muốn phá rối, dù gì hắn cũng chỉ là một đại đệ tử của một môn phái nhỏ, dám quấy rối thịnh hội mà có các bậc tiền bối đức cao vọng trọng tham gia, chẳng phải là muốn tìm đường chết sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT