Cuối cùng, đại hội tranh tài võ thuật thiếu niên nước Việt cũng chính thức hạ màn, tất cả võ giả ai nấy đều xem đến mãn nhãn, tuy rằng Nhất Huyền Công của phái Nhất Việt rất mạnh nhưng Yến Phi Quyền và bộ pháp của Vân Du Công cũng rất lợi hại à, rất nhiều người tâm tư rục rịch, muốn bái sư vào Vân Việt phái, phải biết vào được môn phái này chắc chắn sẽ nước lên thuyền lên, khi mà Vân Việt phái có hậu thuẫn là một cây đại thụ như vậy, không phải sao? Ngay cả Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng cho phép Vân Du Chưởng Môn gọi mình là sư huynh đó à...

"Minh Vĩ huynh, trước khi rời đi, có thể cho Hoàng Việt ở lại cùng sư huynh đệ vài ba hôm để từ biệt không?" Vân Du Chưởng Môn mon men lại gần Minh Vĩ Đại Tông Sư, cầu khẩn nói.

"Dĩ nhiên là được, thật ra thì, ta đã tâm sự với đứa bé Hoàng Việt này một đêm, nó quyết định tự mình hành tẩu giang hồ, việc ta nói sẽ bảo vệ nó chỉ là muốn tránh cho các môn phái khác dòm ngó đến nó thôi, dù gì ta cũng biết phái Minh Việt có một chút hiềm khích với đứa bé này!" Minh Vĩ Đại Tông Sư nói nhỏ.

"Ồ... Ra là vậy!" Vân Du Chưởng Môn lúc này cũng đã hiểu, quả là ngài Minh Vĩ, hành sự cực kỳ cẩn trọng, không một chút sơ hở a.

Lúc này, trên hàng ghế khán đài, Huỳnh Minh cùng sư phụ Minh Dương lúc này đã nhìn đến đỏ mắt, vô cùng căm ghét nhưng chỉ tiếc không thể làm được gì.

"Sư phụ, con không cam tâm a!"

"Biết làm sao được, ai dám đắc tội Minh Vĩ Đại Nhân chứ!" Minh Dương Chưởng Môn lắc đầu tiếc nuối, sau đó dẫn Huỳnh Minh rời đi, trước khi đi ánh mắt còn nhìn về Hoàng Việt mấy lần.

Mấy người Hiếu Long, Đỗ Trung, Lạc Kỳ, lúc này cũng ở trên khán đài, ai nấy đều đầy hậm hực, xem ra thù này của bọn họ là không thể báo, riêng về Đỗ Trung, thầm hô may mắn, may là mình cũng chỉ hơi đắc tội ngầm đối phương, nếu không ngày sau sợ rằng chính mình sẽ ăn ngon ngủ không yên mất.

Các môn phái võ lâm nước Việt cũng chuẩn bị lên đường, quay về môn phái của mình, còn về phần Vũ Nam, không ai để tâm đến hắn, sau khi bị khiêng đi trong trạng thái hôn mê, cũng không ai nhắc tới việc hắn có thể vào được môn phái cấp trung hay không, lúc này mọi người chỉ chú ý tới Hoàng Việt, mọi người rất muốn biết tương lai sau này Hoàng Việt sẽ đi đến một bước nào, liệu rằng hắn có thể vượt qua Minh Vĩ Đại Tông Sư, trở thành một trụ cột vững chắc cho nền võ thuật nước nhà.

Trái với suy nghĩ của Hải Đường công tử hay các sư huynh đệ rằng Hoàng Việt sẽ trở lại khách điếm một mình, ngược lại hắn còn dẫn thêm Minh Vĩ Đại Tông Sư, Minh Vĩ Đại Tông Sư yêu cầu mọi người hãy coi ông như một vị trưởng bối bình thường, yêu cầu cùng tổ chức một bữa tiệc, làm ai nấy cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, được ngồi cùng bàn với Minh Vĩ Đại Tông Sư, khác nào vinh hạnh khi người thường được ăn cơm với Thủ Tướng, ai nấy đều bất ngờ, không thể tin nổi Minh Vĩ Đại Tông Sư lại dễ gần như vậy.

Tuy nhiên bữa tiệc diễn ra trong không khí ai nấy đều ngại ngần, dĩ nhiên, Hoàng Việt và Minh Vĩ Đại Tông Sư ngược lại rất tự nhiên, hai người, một người tự tin với tiềm lực của mình, một người thì tự tin rằng thực lực không kém ai, quả nhiên là cặp bài trúng khó gặp.

Tối hôm đó, Hoàng Việt từ biệt Hải Đường công tử, Vân Du Chưởng Môn, sau đó cùng Minh Vĩ Đại Tông Sư rời đi, trong quá trình từ biệt, hắn còn nhớ rõ câu nói của công tử Hải Đường, dặn dò hắn rằng: "Nếu em không an toàn trở về, Hiểu My và Kiều Linh sẽ là của anh đấy!", làm Hoàng Việt cười phì không thôi, hắn biết câu nói này chỉ là nói đùa, nhưng mà cũng làm hắn phải suy nghĩ lại, nếu như mình chết đi, ai sẽ lo cho Hiểu My và Kiều Linh, hai người đó liệu có thể sống tốt được không?

Thật ra chuyến đi này của Hoàng Việt cũng không có bao nhiêu phong ba, hắn dự định sẽ dùng dịch dung thuật hoán đổi thành một người khác, đồng thời sẽ dùng tích phân tăng cấp Quy Tức Công lên thành đầu tiên, đến khi đó cho dù là cao thủ Hóa Kính cũng đừng hòng dò xét được hơi thở của hắn, mà đối với Đại Tông Sư, những Đại Tông Sư cấp thấp muốn giết hắn cũng là không thể, chớ quên ngoài thể công ra, hắn còn có Linh Điền Không Gian, vật phẩm này có thể nói là có thể bảo đảm hắn an toàn cho dù gặp phải là Dương Siêu Quần đi chăng nữa...

Còn về Huỳnh Liên, Hoàng Việt quả thật có một chút xoắn xuýt, chuyện là trước khi hắn rời đi vào tối nay, Huỳnh Liên yêu cầu gặp mặt riêng hắ một lần, haiz, thôi thì mình cũng phải dứt khoát với mối quan hệ này, gặp cô ta một lần vậy.

"Ngươi cứ thoải mái mà tâm sự với tiểu nữ hài ấy đi, ngày hôm sau sáng mai gặp lại ở quảng trường!"

"Được!" Hoàng Việt nói xong, hắn và Minh Vĩ Đại Tông Sư tách ra, còn hắn thì hướng về Túy Hương Lâu, hôm nay nơi này đã được bao, Huỳnh Liên bảo rằng cô có món quà muốn tặng hắn.

Đi đến Túy Hương Lâu, hôm nay Đại Việt Thành đã trở lại không khí như thường ngày, những người võ giả đã rời thành, những người dân thường trở lại với nhịp sống tấp nập, nên Hoàng Việt đi trên đường cũng không ai nhận ra, những người dân này nào có được phép quan chiến thi đấu, một phần là vì do họ quá đông, một phần là vì chỉ những tiếng hô của người chủ trì cũng có thể khiến bọn họ đinh tai nhức óc a...

Đến Túy Hương Lâu rồi, hôm nay Hoàng Việt không còn thấy những người nữ nhân chèo kéo khách, mà là mấy người nam tiểu nhị, ai nấy nhìn thấy Hoàng Việt đều tất cung tất kính, dĩ nhiên bọn họ biết Hoàng Việt là ai, đây chính là vị công tử đạt giải nhất đại hội luận võ lần này, đệ tử của ngài Minh Vĩ đó à...

Đi lên lầu, Hoàng Việt thấy Huỳnh Liên đã đợi sẵn, vừa thấy hắn, cô liền hô: "Huynh ngồi đi!"

"Ta..." Hoàng Việt rất muốn nói Huỳnh Liên đừng gọi huynh, nhưng nhìn kỹ Huỳnh Liên, tối nay cô trang điểm rất đẹp, ăn mặc cũng rất hở hang, tuy rằng vẫn là bộ áo cổ trang, nhưng cô cố tình để lộ một phần bầu ngực trắng nõn nà, làm Hoàng Việt nhìn mà không ngừng liếm môi, dục hỏa dường như muốn bùng phát.

Đã hơn một tháng Hoàng Việt chưa được gần nữ sắc rồi, tuy rằng trên đảo không thiếu nữ nhân, nhưng nữ nhân cực phẩm như Huỳnh Liên gần như không có, tuy rằng về nhan sắc, Huỳnh Liên không đẹp hơn Kiều Linh là bao, cũng không thể so với Hiểu My, nhưng cô mang một khí chất anh tư hiên ngang mà chỉ có những nữ tử mạnh mẽ, trải qua phong trần trong chốn giang hồ mới có thể sở hữu.

"Được rồi!" Hoàng Việt liền ngồi xuống, sau đó, Huỳnh Liên liền rót rượu cho hắn, khẽ bảo:

"Hôm nay, ta đẹp không?"

"Đẹp... rất đẹp!" Hoàng Việt bối rối nói.

"Vậy ngươi có muốn yêu ta không?"

"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, "Huynh có bạn gái rồi a!"

"Ở trên đất liền sao?" Huỳnh Liên có vẻ không để tâm cho lắm.

"Đúng!"

"Vậy cô ta và ta, ai xinh đẹp hơn?"

"Dĩ nhiên là muội xinh đẹp hơn!" Hoàng Việt dĩ nhiên không dám nói thật, hắn cũng rất biết cách ăn nói với nữ nhân à.

"Vậy ngươi muốn ăn ta không?" Huỳnh Liên cười khúc khích, nhìn Hoàng Việt, nói một cách đầy câu dẫn, làm Hoàng Việt đỏ hết cả mặt, cô ta muốn mình làm gì chứ? Ăn cô ta sao???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play