Ngồi trên bàn, Hoàng Việt cùng Minh Vĩ Đại Tông Sư rót rượu cho nhau, Hoàng Việt khẽ cười, nhìn bộ dạng Minh Vĩ Đại Nhân, xem ra đây là một người rất nghiện rượu, nhìn ông ta không nỡ rót rượu là đủ hiểu loại rượu này trân quý đến cỡ nào.

  

"Đây là rượu Mai Hoa, sở dĩ có tên làMai Hoa, cũng là bởi vì chủ vị được ngâm với Hoa Mai, nhưng đây cũng không phải là loại Mai bình thường, mà là loại Mai biến dị được trồng trong Mai Hoa phái, của giang hồ Trung Quốc, ta phải mất rất nhiều công sức mới có thể trộm về mấy vò, đây đã là vò cuối cùng, nếu không phải ta rất trân trọng ngươi, ngươi đừng hòng phục dụng!"

  

"Hắc hắc! Vinh hạnh cho ta rồi" Hoàng Việt cũng cảm thấy rất sảng khoái, vừa ngửi thì hắn đã biết đây hẳn là rượu ngon, lại là loại rượu nặng, rất nồng, hẳn là loại rượu này cũng có ích cho tu vi đi.

"Ngươi chưa thể uống quá nhiều đâu, một chén thôi, nếu không chỉ có hại mà không có lợi!"

"Ngài không cần quản!" Hoàng Việt không nói gì thêm, liền túm lấy vò rượu, nốc từng ngụm.

  

"Ngươi... ngươi!" Minh Vĩ thấy vậy, chỉ biết câm nín, haiz, thôi thì chút nữa mình giúp nó hóa giải bớt dược lực của rượu vậy, loại rượu này chỉ có người tu vi cao mới uống nhiều được à...

  

"Ha ha ha, sảng khoái, sảng khoái!" Hoàng Việt cười lớn, rượu vừa vào miệng, phải nói là uống xong còn sảng khoái hơn cả nước Linh Tuyền.

  

"Sảng khoái rồi chứ gì? Sau này nhất định phải đền cho ta!" Minh Vĩ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đúng thật là, đứa bé này còn khó bảo hơn xa so với ông nghĩ.

"Ha ha, cái đó ông không cần phải lo, ta không ăn không của ai bao giờ!"

"Được, ngươi nhớ kỹ những gì ngươi nói đó!"

Hai người tuy mới gặp, nhưng dường như đã quen rất lâu, trên bàn rượu, Minh Vĩ không ngừng kể lể:

"Ngươi biết không, khi ta còn ở cảnh giới của ngươi, lúc đó ta gặp được một vị nữ hiệp, cô ấy và ta từng có một đoạn tình cảm nhỏ, nhưng dĩ nhiên chỉ là ta ái mộ cô ấy, sau này ta mới biết cô ấy là đại đệ tử của phái Tiêu Dao, bây giờ đã trở thành Đường Chủ của Tiêu Dao phái, là cô ấy đã truyền thụ Quy Tức Công cho ta."

"Ồ, còn có chuyện như vậy sao?"

"Đúng vậy, giờ đây cô ấy đã có cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ, tiếc là ta tài hèn sức mọn, không thể sớm đột phá, cả hai lại là người của hai quốc gia, mối tình này, ta không biết bao giờ mới có thể giải!"

"Haiz!" Hoàng Việt cũng thở dài, xem ra ngài Minh Vĩ lăn lộn trong giang hồ cũng không thoải mái gì cho cam a...

"Được rồi, hôm nay gặp được ngươi, là một kiện sự tình rất vui, tại sao lại nhắc tới chuyện buồn nữa đây, trong lúc hành tẩu giang hồ, cũng không phải không có chuyện thú vị, nhưng làm ta vui vẻ nhất là mỗi khi đột phá cảnh giới, tuy rằng cảm giác đó đã hơn chục năm qua ta chưa thể tiếp tục nếm trải..."

"Rồi ngài cũng sẽ đạt được thứ gì ngài muốn thôi, hắc hắc!"

"Ha ha, tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ thật tốt!" Minh Vĩ cảm khái, Hoàng Việt quả thật vẫn còn rất trẻ, không hiểu sự đời, âu đó cũng là cái hay của tuổi trẻ, có điều sau này khi hành tẩu giang hồ một thời gian, nếm phải đắng cay ngọt bùi, hẳn là sẽ rèn giũa cho trái tim của hắn càng thêm trầm ổn đi...

Hai người Hoàng Việt và Minh Vĩ đại nhân cùng hàn huyên suốt cả đêm, Hoàng Việt lúc này cũng đã biết sơ bộ về võ lâm thực thụ, có điều ngài Minh Vĩ cũng không tham gia được những sự kiện mà võ lâm Trung Hoa tổ chức, nên cũng không biết quá nhiều, Hoàng Việt cũng biết được ngài Minh Vĩ cũng dùng dịch dung thuật, có điều thuật dịch dung của ngài ấy cũng không quá cao siêu, chủ yếu chỉ lựa được những võ giả cảnh giới Hóa Kính, chứ cao thủ cảnh giới Hậu Thiên liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra được.

Tiếc là thuật dịch dung của Hoàng Việt là do hệ thống truyền thụ, vả lại yêu cầu hệ thống cải tạo cơ mặt, mới có thể dịch dung thành người khác một cách hoàn hảo, nên Hoàng Việt cũng không thể chỉ giáo gì đó cho đối phương, nếu không ngài Minh Vĩ hoàn toàn có thể qua mặt những cao thủ Đại Tông Sư của Trung Quốc.

Hoàng Việt cũng biết, người Trung Quốc có hàng trăm Đại Tông Sư, gấp Việt Nam hàng trăm lần, thế mới nói nền võ học của Trung Quốc phát triển rất thịnh, dù gì bọn họ cũng có ưu thế người đông thế mạnh, nhờ đó sở hữu rất nhiều tài nguyên, cao thủ tầng tầng lớp lớp xuất hiện cũng là chuyện quá mức bình thường.

Nhưng nên nhớ, một cao thủ chân chính, có thể địch nổi hàng tá cao thủ cấp trung, cũng không phải như những người bình thường, song quyền nan địch tứ thủ, ở trong giới Võ Lâm, chỉ cần luyện đến tầng thứ cao, một bước giết một người, tung hoành giữa vạn quân cũng là chuyện không phải không được.

Ngoài Quy Tức Công ra, Hoàng Việt còn biết Minh Vĩ Đại Tông Sư luyện tập công pháp Quy Huyền Công, thật ra đây là công pháp do người Việt Nam sáng tạo, giúp tăng lực phòng ngự cực kỳ vững chắc, khiến cho Minh Vĩ Đại Nhân càng khó chịu tổn thương hơn, cũng do kết hợp giữa Quy Tức Công và Quy Huyền Công, Minh Vĩ Đại Tông Sư đã sống sót sau bao phong ba của giới giang hồ, bị người Trung Quốc cực kỳ dè bỉu, tuy nhiên bọn họ cũng rất nể trọng Minh Vĩ, phải biết nếu như Minh Vĩ sinh ra ở Trung Hoa, giờ đây có khi đã là một siêu cấp Đại Tông Sư đức cao vọng trọng đó à...

Hoàng Việt còn hỏi thêm Minh Vĩ Đại Tông Sư về Hoàng Long phái, thì hắn mới biết được đây là môn phái ở vòng trong của Thiên Đảo, cũng là một môn phái cỡ vừa, chưởng môn có cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ cao giai, mạnh hơn Minh Vĩ Đại Tông Sư một tiểu nấc thang, sở dĩ Hoàng Việt hỏi thêm về môn phái này bởi vì Sơn Rồng Xanh cũng từng là một thành viên của môn phái đó, dường như còn có hiềm khích gì đó với đại sư huynh của môn phái này nữa.

Ngoài ra, Hoàng Việt còn kể cho Minh Vĩ Đại Tông Sư về những gì mình trải qua ở Sài Gòn, ông nghe mà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, tuy những gì Hoàng Việt trải qua so với lịch duyệt của ông thì hết sức nhỏ bé nhưng đối với một thiếu niên chưa đầy 18 tuổi, đó có thể nói là những biến chuyển kinh hoàng, nhất là khi ông nghe tin Hoàng Việt trúng đạn, bị truy nã khắp cả nước.

Minh Vĩ Đại Tông Sư cũng nói Hoàng Việt cứ yên tâm, ông sẽ cho người về đất liền, sai người bảo vệ thật tốt người nhà Hoàng Việt, tăng cường bảo vệ gấp hàng trăm lần, bảo đảm người nhà hắn sẽ không mất một cọng lông, đối với điều này, Hoàng Việt không chút nghi ngờ, mà hẳn là khi lão Dương biết được Minh Vĩ Đại Nhân đích thân tận miệng yêu cầu phải bảo hộ người nhà Hoàng Việt chắc chắn sẽ hoảng sợ lắm đây.

Nói chuyện suốt, cuối cùng trời cũng rạng sáng, lại có thêm một điều khiến Minh Vĩ ngạc nhiên về Hoàng Việt đó là hắn nốc mấy ngụm rượu Mai Hoa Tửu mà không tỏ ra khó chịu chút nào, cả người vẫn bừng bừng sức sống, tuy rằng cũng khá say nhưng lại không mất đi tỉnh táo, mà thật sự là vậy, Hoàng Việt không thể nào say quá nhiều được, nếu không khi hắn lỡ buột miệng buông lời về hệ thống ra thì cả hắn và thằng nhóc trong hệ thống sẽ bị mạt sát mất.

Tuy rằng không tu luyện cũng không đột phá đến nửa bước Hóa Kính nhưng Hoàng Việt cũng không có bao nhiêu lo âu, nhưng mà nếu hỏi về cảnh giới sau khi uống Mai Hoa Tửu có tăng lên chút nào không thì hắn có thê trả lời là chỉ cần một chút xíu, một chút xíu xíu nữa thôi là hắn có thể đột phá bán bộ Hóa Kính rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play