Sau bữa tiệc mừng xuân, Hoàng Việt về nhà, gia đình hắn mấy hôm này quả thật chơi muốn sướng luôn rồi, ba mẹ hắn vui vầy với bầy cháu, gặp gỡ ông bà, các anh chị em, quả thật khiến tâm trạng của mọi người cũng vui hơn, nhất là khi năm vừa rồi cả nhà bọn họ đều phất từ mọi sự, khiến cho bọn họ càng tự hào hơn, nhưng Hoàng Việt cũng không được yên tĩnh bao lâu, khi mà tối ngày hôm sau, tên Dũng đại bàng gọi điện thoại cho hắn:

“Alo, em Việt đó à, anh Dũng đây!” Dũng đại bàng nói với giọng khàn khàn.

“Dạ thưa đại ca, có chuyện gì thế ạ!” Hoàng Việt đành phải hợp tác.

“Lần này anh muốn em dẫn thằng Nhân đến một nơi, lần này anh nhất định phải xử nó!” Dũng đại bàng nói bằng một giọng điệu rất âm độc.

“Đệt!” Hoàng Việt thầm mắng trong lòng, tên này xem ra không từ bỏ ý đồ, nhưng nghĩ lại, có mình ở bên cạnh anh Nhân, mình có súng, chắc chắn có thể bảo đảm anh ấy an toàn, mình cũng có thể tương kế tựu kế, nhờ lần này mà xử lý tên Dũng luôn, liền bảo: “Được, ở đâu thế anh?”

“Tối mai, hẻm 65 Hồ Văn Huê, em cứ nói với nó là ở đó có một quán ăn rất ngon, nhất định phải đến, đúng 8 giờ, được chứ?”

“Vâng, em đã rõ, đại ca!” Hoàng Việt nói mà trong lòng muốn ói.

Thật ra không phải Hoàng Việt không nghĩ tới vụ tên Nam trọc có thể xuất hiện, nhưng tỷ lệ không cao, dù gì tên Dũng cũng không biết chân trái Nhân cá chép đã khỏi, có lẽ sẽ chỉ phái Phong cùi cùng Phi đen đi thôi, vì anh Nhân nếu đơn đả độc đấu với vết thương ở chân thì khó mà thắng được tên Phong cùi, khi mà không có mình ở một bên bày ra yếu điểm.

Vì vậy, hắn lập tức gọi cho anh Nhân cá chép ngay: “Anh Nhân, thằng Dũng lại yêu cầu anh đi với em nữa rồi!”

“Thế à, lần này đi đâu?”

“Chắc chắn lần này bọn nó sẽ cho người xử anh, ở hẻm 65 Hồ Văn Huê!”

“Phú Nhuận à... chắc bọn nó sẽ phong tỏa lại con đường đó, mà đám dân chúng cũng không dám dính vào bọn giang hồ, được, tối mai anh đi với chú!” Nhân cá chép không có chút nào sợ hãi.

“Được, buổi chiều em sẽ qua sớm, anh em mình cùng bàn kế sách!”

“Ok, em ngủ đi!”

“Vâng, đại ca!”

Để có được tinh thần tốt nhất, Hoàng Việt dùng một viên thuốc ngủ, ngày mai sẽ là một ngày không bình lặng.

...

Chiều hôm sau, Hoàng Việt sớm lên xe đi đến trụ sở của Nhân cá chép, hắn đã hối đoái một chiếc áo chống đạn từ hệ thống, để phòng ngừa vạn nhất, tuy vậy nếu bị bắn xuống dưới chân hay gì đó thì hẳn là vẫn rất nguy hiểm.

Hoàng Việt cũng không quá sợ hãi, dù gì cùng lắm là hắn trốn vào Linh Điền Không Gian, nhưng mà như vậy thì lộ ra quá siêu nhiên rồi, hẳn là sẽ khiến cho bọn hắn khiếp sợ, lúc đó rất nhiều hệ lụy sẽ xảy ra.

Còn về báo cho Lý lão ư, Hoàng Việt cũng không muốn ông biết mình đang là người trong giang hồ a, chắc chắn Lý lão sẽ khiển trách mình nhiều lắm.

15 phút sau, Hoàng Việt cũng đã đến nơi, Nhân cá chép đang ngồi trong nhà kho, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như thường, lộ ra hết sức tự tin, không có gì là sợ hãi.

“Em đừng lo, anh mặc áo chống đạn rồi!” Nhân cá chép nói xong, làm Hoàng Việt cũng rất mừng, xem ra anh Nhân cũng không phải là ngạo mạn, lập tức, hai người bàn tính một chút kế hoạch phối hợp, sau đó chuẩn bị đi.

“Em cầm lấy đi, đây là áo chống đạn, nếu chú em sợ, cứ giả bộ cùng phe với bọn Phong cùi, để một mình anh xử lý bọn hắn là được!”

“Không, đại ca, em quyết định vạch mặt ngay với bọn chúng, nhẫn nhịn và giả vờ làm người cùng phe với bọn này, việc đó làm em tức tối rất lâu rồi!” Hoàng Việt hừ lạnh nói.

“Hà hà, chú em không sợ chết sao?” Nhân cá chép cực kỳ bất ngờ với Hoàng Việt, phải biết lần này đi có rất nhiều nguy hiểm a.

“Em tự bảo vệ được mình, anh cứ yên tâm!” Hoàng Việt tự tin nói.

“Tốt, nghỉ ngơi một chút rồi đi!”

“Vâng, đại ca!”

7h30 tối, Nhân cá chép và Hoàng Việt ngồi lên con mô tô, đi tới hẻm 65 Hồ Văn Huê, Nhân cá chép đã mang súng theo, do tên Dũng yêu cầu không được dẫn thêm ai nên cả hai chỉ đi hai người, nhưng cũng đã thông báo với hai trưởng lão Quang và Khải, tuy rằng hai người bọn họ không thể đi vào quận Phú Nhuận do ở đó có rất nhiều tai mắt của tên Dũng, nếu đi vào sẽ bứt dây động rừng, nhưng cũng có thể ở địa điểm tiếp giáp giữa Phú Nhuận và Tân Bình.

Đi vào con hẻm, Hoàng Việt và Nhân cá chép thấy ở đây vắng hoe, hai người vừa đi đến giữa hẻm, bỗng nhiên trên đường có hàng rào, có mấy tên thanh niên đi ra chặn xe, cười hề hề nói:

“Xin chào Nhân cá chép!”

“Láo!” Nhân cá chép lập tức nhảy xuống xe, đạp mấy tên thanh niên này bay ra mấy chục bước, nhưng chợt, một bóng người phóng ra, ngăn cản Nhân cá chép tiếp tục tấn công.

“Cộp!” Cả hai bàn tay đấm vào nhau làm vang lên thanh âm xương cốt va chạm, Nhân cá chép rất nhanh thì nhận ra đây là tên Phi đen.

“Việt, làm tốt lắm!” Phi đen cười ha ha, hôm nay Nhân cá chép khó thoát rồi.

“Thằng Phong đâu, kêu ra luôn đi!” Nhân cá chép liếc mắt nhìn xung quanh, hẳn là tên Phi không dám tới một mình, dù gì tên này cũng chỉ đánh ngang tay với Hoàng Việt.

“Bốp bốp!” Tên Phong cùi từ trong một căn nhà đi tới, vỗ tay bôm bốp, hắn nói: “Không biết phải nói Nhân đại ca quá ngu hay quá tự tin, dám đi tới quận Phú Nhuận, Việt, chú em thật giỏi, bình thường thằng Nhân rất ít khi dám mò tới địa bàn của bọn này!”

“Còn thằng Dũng đâu, kêu ra đây gặp bố!”

“Hắc hắc, Nhân đại ca quả thật mạnh miệng, mày còn thua anh mấy tuổi!” Dũng đại bàng lúc này cũng bước ra, cười khà khà.

“Còn thằng Nam?” Nhân cá chép nói luôn, nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng.

“Xử mày còn chưa cần tới anh Nam!” Phong cùi hề hề nói, tiếp đó bảo:”Hôm nay tao sẽ phế luôn chân trái của mày!” Xem ra hắn lại định đánh vào điểm yếu của Nhân cá chép rồi a!

“Cứ việc lên!” Nhân cá chép dĩ nhiên không hề sợ hãi, chân trái của hắn đã tốt rồi, cỡ thằng Phong cùi hắn có thể chấp hai tên, ha ha.

“Ya!!!!!!!!!” Phong cùi không nói nhiều, kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, hắn hét to, sau đó phi thân đấm tới, Nhân cá chép cũng nhảy lên, quất chân trái đá ngay vào tay Phong cùi.

“Đệt mịa!” Phong cùi hoảng hốt, không phải chân trái tên này yếu lắm sao, làm sao lại dám dùng chân trái đánh thật rồi.

Hoàng Việt thì có chút tiếc nuối, anh Nhân quả thật là giữ bình tĩnh không tốt, chưa gì đã phô trương như vậy, nếu như dùng sự bất ngờ có lẽ tốt hơn, khi mà Phong cùi hoàn toàn không biết chân anh ấy đã khỏi.

“Cốp!”

“Cạch!”

“Rắc...”

Hai người liên tục quyền đấm cước đá, Phong cùi càng đánh càng sợ rồi, thằng Nhân này hồi phục chân trái rồi, đá mấy cái mà hắn suýt gãy xương, lập tức, hắn hô: “Phi, vào phụ tao!”

Tên Phi đen lập tức bay vô, hai người cùng kiềm hãm lại Nhân cá chép, cả hai bên bắt đầu lấy lại thế cân bằng.

Nhưng làm Phi đen và Phong cùi thất vọng rồi, Nhân cá chép giờ đây đã biết điểm yếu Triệt Quyền Đạo của Phong cùi, Thiếu Lâm và Côn Lôn của Phi đen do Hoàng Việt chỉ dạy, vì vậy càng đánh bọn hắn càng bị ép vào thế hiểm.

“Việt, em biết tin thằng Nhân phục hồi chân trái sao?” Dũng đại bàng khá ngạc nhiên, hỏi Hoàng Việt.

“Không sai!” Hoàng Việt vừa nói ra, tên Dũng đại bàng liền sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play