“Tốt lắm, tôi sẽ hỗ trợ ông đưa công trình nghiên cứu này phổ biến ra thế giới!”

“Cám ơn... cám ơn cậu!” Giọng nói của tên Phó Giáo Sư Thành nghẹn ngào, Hoàng Việt qua điện thoại cũng có thể đoán được giờ phút này hắn đang nước mắt nước mũi giàn dụa rồi...

“Vậy trước tiên chúng ta phải làm thế nào?” Tên này nói tiếp.

“Ông hãy viết một bài giới thiệu về công trình này, về thông tin thì cứ viết sao cho khúc chiết, nói rằng ông nghiên cứu về loại Virus họ Corona đã lâu, không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện một loại mới, nhưng do những công trình nghiên cứu của ông may mắn phù hợp với cách có thể tiêu diệt loại Virus này nên may mắn thành công, ừm... đại loại vậy!”

“Vậy còn vắc xin thì sao?”

“Tôi sẽ cho người chuyển cho ông!” Hoàng Việt trấn an hắn, hiển nhiên nếu không đưa tận tay cho hắn, hắn sẽ không an tâm.

"Còn vấn đề làm sao có mã gen của Virus này thì giải thích thế nào?"

"Tôi sẽ làm nó rò rỉ trên mạng, ông yên tâm!"

Sau đó, Hoàng Việt cặn kẽ giải thích cách tiêu diệt Virus Corona, tên Thành vừa nghe mà như được khai sáng, quả thật đúng là như vậy a, nếu kia đúng là mã gen của con Virus này thì cách đó hoàn toàn khả thi, giờ đây thì ông ta đã hoàn toàn tin lời Hoàng Việt nói rồi, dù cho có sai thì đây cũng là cách diệt trừ một loại Virus lạ a!

Thật ra với công trình Virus Corona, thường thường là do chính phủ hoặc một tổ chức tiến hành nghiên cứu, mới có thể kịp lúc tung ra thị trường, việc một cá nhân tìm ra vắc xin diệt trừ loại Virus ác quỷ này có thể gây nên địa chấn khắp thế giới, bởi vậy bảo sao tên Phạm Ngọc Thành không hưng phấn muốn điên cơ chứ, đây là cơ hội để hắn trở thành danh nhân văn hóa thế giới a!

Tuy vậy, Hoàng Việt đã lường trước là tên này có viết bài nghiên cứu thì cũng không được kết quả gì đâu, chắc chắn sẽ bị hầu hết các tòa báo từ chối đăng lên, nhưng đó là mưu tính bước đầu của hắn, đại loại như tạo thành một câu chuyện là, “Nhà nghiên cứu thành công tạo ra vắc xin nhưng không ai công nhận, từ đó bắt đầu hành trình đi chứng minh”, có như vậy cố sự mới cảm động, mới có thể gây nên rung động nhân tâm.

Tên Phạm Ngọc Thành không kịp chờ đợi, đã nói với Hoàng Việt rằng mình sẽ bắt đầu viết ngay, Hoàng Việt chỉ ậm ừ, sau đó nói rằng sau khi ông ta viết xong hắn sẽ chuyển vắc xin qua luôn, vắc xin rất quan trọng, quan trọng nhất là cách điều chế, phải biết nếu muốn điều chế hàng loạt 100 ngàn ống vắc xin cần có mấy tháng đó a!

Tên Phạm Ngọc Thành cũng hỏi Hoàng Việt rằng tại sao cậu ta lại có thể tìm ra cách tiêu diệt loại Virus này và điều chế vắc xin nhanh như vậy thì hắn chỉ nói rằng không nên suy nghĩ nhiều, điều này ông không cần biết, làm tên Phạm Ngọc Thành cũng không dám hỏi thêm.

Chỉ mất 2 tiếng sau, lúc này đã là hơn 5 giờ chiều, tên Phạm Ngọc Thành đã viết xong, hắn yêu cầu tên này đăng bài viết này lên blog, facebook, các trang báo của mình trước, và gửi cho tòa soạn các tờ báo.

Hoàng Việt liền truy cập vào trang facebook của tên này và chờ đợi, quả thật hắn lập tức đăng tin này lên mạng, vừa vài phút đã nhận được hàng ngàn lượt phẩn nộ rồi, dù gì facebook này của hắn đã rất lâu không dùng và toàn là người căm hận hắn vì hành vi của mình follow không đó a!

Vừa rồi hắn cũng đã tung đoạn mã Gen về virus lên toàn mạng thế giới, vào những trang chuyên tải dữ liệu có thể tải về được.

Và dĩ nhiên, hắn cũng đã gọi điện thoại nhờ anh Vinh cho người chuyển giao một hộp đựng 20 ống vắc xin giùm mình rồi, chỉ cần có mẫu, hẳn là chế tạo ra cũng là chuyện đương nhiên thôi.

“Đinh! Kí chủ nhận được 531342 tích phân!” Hệ thống thông báo.

Hoàng Việt cười hắc hắc, mình gián tiếp khiến người khác gây nên tâm tình tiêu cực cũng được tích phân, tuy chỉ là 50% nhưng cũng không phải là một con số nhỏ à!

Đúng như dự đoán của hắn, tên Phạm Ngọc Thành gọi qua và nói rằng những chủ tòa soạn các tờ báo đều không đồng ý đăng bài nghiên cứu của ông lên mạng, kể cả những tạp chí khoa học, cho rằng ông đã quá ngông cuồng, loại Virus này tất cả các chuyên gia Y tế đầu ngành của thế giới đều đang nghiên cứu nhưng phải vò đầu bứt tai, một người thiếu cẩn trọng như ông thì có thể làm nên gì ra hồn chứ?

Nhưng Hoàng Việt đã đoán đúng, có một vài báo lá cải vì kiếm lượt views nên đã đăng tin tên giáo sư Thành thành công nghiên cứu ra vắc xin ngừa Corona lên mạng này, làm mọi người đều căm phẫn dữ dội hơn, chưa gì Hoàng Việt đã thu về thêm 300 ngàn tích phân tiêu cực rồi.

“Hừ, rồi tất cả bọn bay sẽ phải hối hận!” Tên Phạm Ngọc Thành giờ phút này đang ngồi trước màn hình máy tính lẩm bẩm, ông ta rất căm tức khi có rất nhiều người comment chỉ trích mình, nhưng dù gì cũng đã lớn tuổi nên ông ta cũng không có cãi lại với đám trẻ, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.

“Cậu, tất cả các báo đều không đồng ý đăng tin của tôi lên tạp chí khoa học, phải làm sao bây giờ!” Phạm Ngọc Thành một mặt xoắn xuýt hỏi Hoàng Việt

“Ông nghĩ sao??”

“Tất nhiên là phải tìm người chữa thử!”

“Ai đồng ý cho ông chữa?” Hoàng Việt cười hắc hắc.

“Vậy... vậy tôi phải làm gì!” Phạm Ngọc Thành bối rối rồi, cách này cũng không được, cách kia cũng không được, phải làm sao bây giờ????

Hoàng Việt chỉ nói lên bốn chữ: “Lấy thân thử độc!”

“...”

Đầu dây bên kia im lặng rồi, đây là hành động đùa với lửa a, phải biết đã có người chết vì loại Virus này rồi, hơn nữa sức khỏe của ông ta cũng không tốt, không may chết thì sao.

“Không được, không được đâu!”

“Nếu ông không đồng ý, tôi sẽ tìm người khác, sự nghiệp của ông hay là tính mạng, mà ông cũng biết nó có công hiệu mà, khả năng ông mất mạng sẽ rất nhỏ, ông tự cân nhắc đi!” Hoàng Việt nói xong rồi cúp máy luôn.

Lúc này, Hoàng Việt mở mấy trang báo ra xem thì còn thấy thêm một tin giật gân, đó là Virus corona đã truyền ra khắp thế giới, ở nước ngoài đã có mấy trường hợp nhiễm bệnh như tại Mỹ, UAE, Đài Loan, vân vân, may là Việt Nam còn chưa nhiễm.

...

Phạm Ngọc Thành rất khó xử, ông phải chọn giữa đánh cược tính mạng và sự nghiệp, với một người rất sợ chết như ông thì việc tự thân thử thuốc là điều ông chưa bao giờ nghĩ tới khi làm trong ngành Y, vì vậy ông quyết định hỏi vợ ông về điều này.

“Bà nó, nếu như tôi có cách vực dậy sự nghiệp, nhưng để thành công tôi có 1% phải chết, bà nghĩ tôi sẽ chọn cách đó hay cứ thế này đây!”

“Hừ, thứ vô dụng như ông mà đòi vực dậy sự nghiệp, mơ đi thôi!” Đó là những gì vợ ông nói với ông sau khi ông tâm sự với bà.

Phạm Ngọc Thành tức rồi, lòng tự ái của ông bị đả kích nghiêm trọng, ông liền làm ra một quyết định mà sau này khi mà nghĩ lại ông luôn luôn tự hào về nó: “Sang Vũ Hán thử bệnh!”

“Sang Vũ Hán thử bệnh!” Ông lẩm bẩm, sau khi nhận vắc xin từ người của Hoàng Việt, ông quyết định đặt vé máy bay ngay lập tức.

Đi tới sân bay, khi ông đi lấy vé sang Vũ Hán thì người bán vé nhìn ông bằng ánh mắt như nhìn người điên, bộ ông ta bị điên sao, người dân Vũ Hán hiện đang bị phong tỏa, tìm mọi cách rời đi nhưng không được, nơi đó hiện tại bị đồn là địa ngục, vậy mà có người còn muốn đi vào, Phạm Ngọc Thành cũng bỏ mặc ánh nhìn của nhân viên bán vé, lấy xong liền làm thủ tục đi lên máy bay ngay.

Chuyến bay này chỉ có vài chục người thôi a, mà không khí cũng rất ảm đạm, ai nấy đều có việc khẩn cấp phải đến Vũ Hán, không thể không đi, Phạm Ngọc Thành cũng vậy, chuyến này đi chỉ có một đường là phải thành công, bằng không thì chết...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play