Giữa trưa ngày hôm sau, Tống Nhất Viện nhận được tin nhắn WeChat của Vũ Nghị.
[Vũ Nghị]: Mẹ anh muốn ăn một bữa cơm với em.
Buổi tối Tống Nhất Viện báo lại với mẹ Tống, bà vừa mừng vừa sợ vừa nghi
ngờ: “Hai ngày trước hỏi con còn khó chịu mà, bây giờ đã gặp phụ huynh
rồi à?”
“Xác định quan hệ, ăn một bữa cơm, rất bình thường mà mẹ.”
Hai bên gia đình gặp mặt.
Hai người bố đều không phải là người nói nhiều, Vũ Nghị lại càng ít lời,
Tống Nhất Viện cũng không nói gì cả, toàn bộ quá trình chỉ có mẹ Tống và mẹ Vũ Nghị nhiệt tình nói chuyện với nhau.
Bàn chuyện kết hôn.
Mẹ Vũ: “Nhà tân hôn đã chuẩn bị xong rồi.”
Mẹ Vũ: “Tôi không ở với hai đứa. Hai thế hệ chung sống thì thế nào cũng có mâu thuẫn. Hiện tại chúng tôi sống ở khu nhà cũ, quen biết hàng xóm
láng giềng, nếu không có chuyện gì thì lập nhóm đi du lịch, thú vị lắm!”
Mẹ Vũ: “Khi nào sinh con còn tùy vào hai đứa. Đây là chuyện của hai vợ chồng nó.”
Mẹ Vũ: “Muốn kết hôn ra sao cũng tùy bọn chúng. Chúng tôi đều tôn trọng.”
Mẹ Vũ: “Chúng ta cũng đừng nói “cưới” hay “gả”, “cưới” là lấy về đây, “gả” là tiễn qua, giống như con gái là đồ vật, lấy về đây thì giống như
không còn quan hệ gì với bố mẹ nữa vậy. Nói “kết hôn” là được, “kết” là
hai sợi dây thừng đan lại thành một, vừa không phải lấy về đây vừa không phải tiễn qua, mà “kết” một mối quan hệ mới, hai người kết duyên, người ba nhà thành một là tốt nhất. Bà thông gia, bà nói có phải không?”
Mẹ Tống cảm động bởi lời nói của mẹ Vũ, hai mắt đỏ hoe, liên tục đáp: “Phải phải phải.”
Tống Nhất Viện nhìn người bên cạnh im lặng cứng ngắc như cục đá, trong lòng chậc một tiếng, sao không di truyền chút nào nhỉ?
Chuyện kết hôn cứ được quyết định như thế.
Chẳng mấy chốc đã đến lễ mừng năm mới, người hai nhà chúc Tết nhau, Tống Nhất Viện theo Vũ Nghị về quê anh, cô nhận được rất nhiều bao lì xì không
nhỏ. Tống Nhất Viện vốn định lì xì cho trẻ con nhưng bị Vũ Nghị ngăn
lại, “Anh cho rồi.”
Mẹ Vũ cũng nói: “Nào có chuyện người một nhà gửi hai bao lì xì chứ.” Nên cô đành phải thôi.
Đến buổi tối, hai người đứng ở trong phòng, người này nhìn người kia.
Chỉ có một cái giường.
Đây cũng là chuyện Tống Nhất Viện dự đoán được, hơn nữa đã ngầm chấp nhận,
nhưng khi thấy Vũ Nghị đứng như cọc gỗ không hề có động tác nào, Tống
Nhất Viện cũng không tự nhiên nổi.
Hai người ở nhà ông bà cụ chắc chắn sẽ không làm gì, cũng chỉ là ngủ chung một giường mà thôi.
Cứ nằm lên ngủ là được. Tống Nhất Viện nghĩ nếu không anh hoặc em ngủ
trước đi, sau đó một người leo lên là được. Đứng đờ ở mép giường làm gì? Đón giao thừa à?
Nghĩ rồi lại nghĩ, loại chuyện này nếu con gái cứ đứng im, con trai chủ động thì có vẻ háo sắc, mình vẫn nên làm trước thì tốt hơn.
Vì thế Tống Nhất Viện bình tĩnh bước qua, xốc chăn lên chui vào, chỉ lộ ra đôi mắt, lẳng lặng nhìn người đàn ông cắn răng đứng thẳng tắp ở cuối
giường.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Vũ Nghị cũng có động tác, anh đi đến đầu giường.
Tống Nhất Viện nhắm mắt, mặt nóng lên, tim đập nhanh. Thì ra mình cũng không bình tĩnh như trong tưởng tượng.
Cạch một tiếng khá nhỏ, phòng tối lại.
Tống Nhất Viện cắn môi.
Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ, tiếp theo là tiếng đóng cửa còn nhỏ hơn. Trong phòng im ắng.
Tống Nhất Viện: ???
Cô mở mắt ra, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Dưới nhà loáng thoáng vang lên tiếng TV và âm thanh nói chuyện.
“Sao anh lại xuống đây?”
“Đánh bài với các em.”
“À à à…”
Tâm trạng Tống Nhất Viện rất phức tạp.
Chơi bài đến sáu giờ sáng mới giải tán, mọi người đều về phòng, mẹ Vũ dậy đi vệ sinh thì gặp Vũ Nghị ở hành lang tầng hai, bà thấy dáng vẻ anh giống như không ngủ thì nhíu mày: “Đánh bài suốt đêm à?”
Vũ Nghị gật đầu.
Mẹ Vũ không vui: “Viện Viện nhà người ta lần đầu về quê, con bỏ mặc con bé chơi bời suốt đêm, sao con lại thế hả?” Nói xong thì càng cảm thấy có
lý nên càng không vui, “Chơi bài có gì hay ho chứ? Có thể thoải mái bằng việc ôm người vợ mềm mại thơm tho sao? Con để tâm chút đi chứ!” Nói
xong trừng mắt với con trai nhà mình, bà dùng tay đẩy anh, “Đi vào! Mau
vào đi!"
Cửa mở ra, mẹ Vũ nhỏ giọng dạy dỗ: “Con còn tùy tiện bỏ lại Viện Viện một mình thì cứ đợi mẹ trừng trị con đi!”
Người đàn ông không nói tiếng nào.
Mẹ Vũ trách mắng: “Con có nghe lời mẹ không đấy!?”
Tống Nhất Viện bị đánh thức, mơ mơ màng màng lẩm bẩm hai tiếng. Mẹ Vũ lập
tức im lặng, duỗi tay đánh Vũ Nghị rồi lặng lẽ ra ngoài.
Vũ Nghị đi đến mép giường, Tống Nhất Viện mở hé mắt, giọng còn ngái ngủ: “Mấy giờ rồi anh?”
“Sáu giờ.”
Tống Nhất Viện “ồ” một tiếng mơ hồ, bọc chăn lại, dịch sang một bên, chừa nửa giường lại cho người ta rồi mơ màng ngủ tiếp.
Người đàn ông đứng ở mép giường không động đậy.
Năm phút đồng hồ sau, Tống Nhất Viện nhíu mày, buồn ngủ không chịu được
nhưng sao cứ cảm giác có một bóng đen đứng ở mép giường? Cô hé mắt, thấy rõ bóng đen thì tức giận: “Đứng ở đó làm gì, muốn lên thì mau lên đây.”
Vũ Nghị bèn xốc chăn lên nằm xuống.
Bỗng chốc giường trở nên nhỏ bé chật hẹp, ngay cả việc trở mình cũng cảm
thấy khó khăn. Tống Nhất Viện cảm thấy một mùi hương lạ lẫm làm lòng
người hoảng loạn bủa vây cô, khiến cô không thở nổi. Từng tiếng tim đập
vững vàng mạnh mẽ của người đàn ông chấn động đến mức đầu cô choáng
váng. Tống Nhất Viện bực mình, cách lớp chăn tức giận ấn lên trái tim Vũ Nghị, “Đừng đập nữa!”
Vũ Nghị không nói lời nào, chậm rãi hít sâu rồi từ từ thở ra, tiếng tim ổn định hơn một chút.
Tống Nhất Viện quấn chặt chăn trở mình rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Sau khi Tống Nhất Viện ngủ, người phía sau mới từ từ động đậy thân thể cứng đờ, duỗi chân vào trong chăn.
Đột nhiên, Tống Nhất Viện xoay người.
Gò má hai người gần trong gang tấc.
Mặt Vũ Nghị cứng đờ, yết hầu không khống chế được trượt lên trượt xuống. Mà ngay lúc này, chân Tống Nhất Viện đụng vào chân Vũ Nghị. Máu cả người
người đàn ông như muốn bùng cháy, khí nóng vừa xông lên đỉnh đầu vừa
hướng đến chỗ không thể miêu tả.
Đúng là đòi mạng.
Tống Nhất Viện nằm trong chăn ấm áp, ngủ không phát hiện gì.
Không biết Vũ Nghị cứng đờ bao lâu, anh vươn bàn tay to mướt mồ hôi ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tống Nhất Viện.
Rất trơn, rất mềm, rất đẹp.
Chạy trối chết.
Tống Nhất Viện cảm thấy hôm nay Vũ Nghị hơi kỳ lạ. Vốn mấy ngày Tết thường
xuyên ở chung, hai người tiếp xúc đã tự nhiên hơn rất nhiều. Nhưng hôm
nay ở cùng nhau, hai người vừa đối mắt trên bàn ăn lại cảm thấy một đêm
trở lại trước giải phóng.
Tống Nhất Viện chẳng hiểu tại sao.
Trên đường về thành phố, mẹ Vũ phát hiện giữa hai người im lặng khác thường, bà liếc mắt với bố Vũ rồi cười nói: “Viện Viện, hai ngày trước nhà tân
hôn của các con đã dọn dẹp sửa sang lại xong rồi, hôm nay hai đứa về có
muốn qua đó xem thử không?”
Tống Nhất Viện gật đầu.
Xe chuẩn bị chuyển hướng chạy về nhà mới thì mẹ Vũ vội kêu lên: “Ôi ôi ôi, con đưa mẹ và bố con về nhà trước đã rồi hai đứa đi xem đi.”
Vì thế Vũ Nghị đưa bố mẹ về trước.
Trong xe chỉ còn lại Vũ Nghị và Tống Nhất Viện. Hai người im lặng không nói
gì cả quãng đường. Chạy xe vào bãi đỗ xe dưới hầm, Vũ Nghị dừng xe xong, Tống Nhất Viện nhíu mày hỏi: “Anh sao thế?”
Vũ Nghị không hề nhìn cô, “Không có gì.” Nhưng mồ hôi trong lòng bàn tay
anh lại chảy ròng ròng, dường như vẫn còn xúc cảm khi chạm vào làn da
trắng trẻo mềm mại đó.
Tống Nhất Viện nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt vô cảm.
Giọng Vũ Nghị khàn khàn; “Anh… Hôm nay…”
Tống Nhất Viện mở cửa xuống xe, lạnh nhạt bỏ lại một câu: “Không nói thì thôi.”
Vũ Nghị vội vã đuổi theo.
Tống Nhất Viện tức giận nên đi nhanh, cho anh khó chịu chết luôn!
Vũ Nghị đi theo sau cô, không kéo cô cũng không nói năng gì, chỉ buồn bực đi theo.
Tống Nhất Viện dừng bước, người đàn ông cũng nhanh chân dừng lại, còn vội
vàng lùi về sau vài bước, giữ một khoảng cách với cô. Tống Nhất Viện
quay đầu nhìn thấy dáng vẻ anh vội vã lùi ra sau thì càng tức điên, cô
bùng nổ, cất giọng chất vấn: “Em có độc à, chạm vào một cái sẽ chết
sao?”
“Không có.”
“Vậy anh trốn gì mà trốn?”
Vũ Nghị không nói gì.
Tống Nhất Viện thấy anh lại im lặng, tức muốn nổ tung, còn kết hôn cái rắm!
Cô mở miệng định nói thì bị một sức lực rất lớn kéo mạnh về phía trước,
lao vào lồng ngực rắn chắc của người nào đó, đầu bị ấn chặt, đôi tay và
thân thể bị hai cánh tay siết chặt.
“Xin lỗi em, hôm nay anh lén lút chạm vào em.” Vũ Nghị mấp máy môi, “Em đừng tức giận, cũng đừng nói những lời tức giận.”
Tống Nhất Viện hỏi: “Anh sờ chỗ nào?”
“Mặt.”
“Khi nào?”
“Lúc em ngủ.”
“Chỉ sờ mặt?”
“Ừm.”
Tống Nhất Viện đã hiểu được điểm mấu chốt.
“Vì sao muốn sờ mặt em?”
“…”
Tống Nhất Viện hơi lùi người lại, nhìn anh, hỏi: “Muốn hôn à?”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện hỏi lại: “Anh có biết một tuần nữa chúng ta sẽ đăng ký kết hôn không?”
Người đàn ông vẫn nhìn cô chằm chằm.
Tống Nhất Viện nhướng mày, giây tiếp theo, một nụ hôn ấm áp dừng ở giữa trán cô. Môi dán ở trán hồi lâu, Tống Nhất Viện không kiên nhẫn động đậy, cô hơi ngẩng đầu sáp lên phía trên, bốn cánh môi chạm vào nhau.
Tống Nhất Viện tức giận nghĩ thầm: mẹ nó, đến cả hôn môi cũng muốn cô chủ động.
Cũng trong chớp mắt đó, Vũ Nghị ôm chặt cô, trước khi Tống Nhất Viện có động tác, anh ma sát đôi môi, miệng nhếch lên rồi khẽ cắn cô, lặp đi lặp lại động tác liếm mút môi cô, đầu lưỡi cạy mở hàm răng để xông vào.
Hai đầu lưỡi mềm mại trơn bóng chạm vào nhau, đôi bên dường như bị điện giật, khẽ run lên một cái.
Tống Nhất Viện nhắm mắt, hai má ửng đỏ, mơ mơ màng màng nghĩ, cũng chỉ biết chủ động trong chuyện này thôi à?
Đến lúc kết thúc nụ hôn ướt át này, hai người đều thở hồng hộc, môi người
nào cũng đỏ và ẩm ướt. Khóe môi Tống Nhất Viện còn có vệt nước trong
suốt. Vũ Nghị nhìn chằm chằm vệt nước mập mờ kia, động tác còn nhanh hơn ý nghĩ, anh sát lại gần, dùng đầu lưỡi liếm rồi mút mạnh một cái.
Lông mi Tống Nhất Viện run lên, khuôn mặt đỏ bừng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người lại hôn nhau lần nữa.
Sức lực của người đàn ông mạnh hơn vừa rồi rất nhiều, một tay ôm đầu cô,
một tay đặt ở eo, siết chặt cô vào trong lòng, hàm răng ngậm lấy đôi môi mềm mại, giống như muốn cắn nát rồi nuốt nó vào trong bụng. Môi lưỡi
quấn quýt, tê dại, hít thở không thông… Tống Nhất Viện cảm thấy có lẽ
bản thân sẽ chết.
Tống Nhất Viện không chết.
Đúng lúc đó Vũ Nghị buông cô ra, từ hôn sâu chuyển thành nụ hôn quyến luyến
bịn rịn. Tống Nhất Viện dựa vào lòng anh, liều mạng hít thở.
Chờ hai người đều bình tĩnh lại, Tống Nhất Viện giả vờ bình tĩnh bảo: “Đi thôi.”
Vũ Nghị nhìn cô: “Được.”
Ngày hôm sau, mẹ Vũ gọi điện thoại tới: “Viện Viện à, chúng ta vừa mới xem
ngày, mẹ phát hiện đăng ký kết hôn vào ngày mai còn tốt hơn một tuần sau nữa!”
Mẹ Tống tìm gặp cô: “Mẹ chỉ muốn tốt hơn thôi. Nếu không thì ngày mai hai đưa đi đăng ký kết hôn luôn nhé?”
Ngày hôm sau, hai người tới Cục dân chính đăng ký.
~~~ Tác giả có lời muốn nói:
Tống Nhất Viện: Độc giả đều nói cậu đáng yêu, cậu thấy thế nào?
Vũ Nghị: Khen tôi đẹp trai thì được, nói tôi đáng yêu thì không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT