Tống Nhất Viện suy nghĩ một lúc, trong lòng ngột ngạt đến phát hoảng, cứ như vậy không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Vũ Nghị ngắm gương mặt ngủ say của cô, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Đôi mắt này, cái mũi này, đôi môi này, khuôn mặt này, dường như vầng
trán cũng đặc biệt.
Bây giờ là của anh.
“Như nhặt được báu vật” là một trải nghiệm thế nào?
Không thể nào diễn tả được.
"Thuyết văn giải tự" (1) giải nghĩa "đến" như sau: Giống một con chim bay từ trên cao xuống đất. Từ
một và cũng đến một. Từ tượng hình. Không đi lên và đi xuống quá.
(1) Thuyết văn giải tự thường được gọi tắt là Thuyết văn, là tự điển chữ Hán xuất hiện hồi đầu thế kỷ thứ II trong thời Nhà Hán
Đối với anh mà nói, đó là đột nhiên có một bảo bối từ trên trời rơi xuống, ngã vào trong lòng anh.
Tiên nữ bay trên trời, cô không cẩn thận vấp ngã rồi rơi vào vòng tay anh.
Tiên nữ nhìn anh, ôm lấy anh, hôn anh rồi làm tổ trong lòng như thể anh
sẽ không tổn thương cô.
Anh có được cô, không dám cho người khác nhìn, không dám để người khác bàn
tán, không dám tổn thương cô dù chỉ một chút, cũng không dám để cô xinh
đẹp hơn.
Có ngày cô sẽ bay đi, vậy nên anh cũng không dám thổ lộ chút yêu thương nào, anh sợ lúc cô đi sẽ đau lòng.
Như nhặt được báu vật là chuyện không thể nào phấn khích, hạnh phúc, thỏa
mãn, tự hào hơn và cũng không thể nào sợ hãi, bất an và hèn nhát hơn
được nữa.
Từ rất lâu, anh đã biết bầu trời có một nàng tiên nhỏ, cũng từ rất lâu,
anh đã trông coi phía dưới bầu trời. Lúc anh thấy nàng tiên rơi xuống
liền bắt đầu vươn tay.
Ngày hôm sau thức dậy, Tống Nhất Viện không nói một lời, hai người ngồi vào bàn cơm nhưng không nhìn ngó gì nhau.
Ăn xong, Tống Nhất Viện thay một chiếc váy trắng tôn lên mái tóc dài mềm
mại và làn da trắng nõn như cô gái mười tám tuổi. Cô cầm cái túi nhỏ, vẻ mặt lạnh nhạt lên tiếng: “Em hẹn uống trà với Thẩm Phong Bách ở quán cà phê, trưa sẽ về.”
Cô nhìn Vũ Nghị, xác định anh đã nghe thấy, không hy vọng xa vời anh sẽ trả lời, Tống Nhất Viện mở cửa đi luôn.
Thẩm Phong Bách thấy tư thế Tống Nhất Viện bước tới giống như một con chim
nhỏ xù lông, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Thẩm Phong Bách
không tự giác cười rộ lên, cô thế này giống hệt Tống Nhất Viện lúc học
đại học, khi anh ta chọc giận cô, cô cũng y như thế.
“Sao vậy?”
Tống Nhất Viện ngồi xuống, cảm thấy hơi nóng. Cô uống một ngụm trà lạnh, im
lặng một lúc rồi mới cất giọng buồn bực: “Hồi cấp hai Vũ Nghị thích một
cô gái.”
Thẩm Phong Bách khó hiểu: “Rất bình thường mà?”
“Hình như anh ấy vẫn còn để ý.”
Thẩm Phong Bách: “Em nghĩ nhiều rồi.”
Tống Nhất Viện: “Không phải.” Cô có phần buồn phiền giải thích, “Tôi chỉ
thuận tiện hỏi anh ấy, anh ấy không chịu nói gì cả, cứ đụng vào chuyện
có liên quan đến cô gái kia thì sẽ cực kỳ im lặng, còn không dám nhìn
tôi.” Tống Nhất Viện tức giận uống một ngụm trà lớn, “Đó không phải chột dạ thì là gì?”
“Không phải chứ?” Thẩm Phong Bách buồn cười, “Em tính xem, đây đã là chuyện mười mấy năm trước rồi.”
“Đúng là thế, mười mấy năm trước nếu anh ấy chỉ đơn giản thích một người con
gái thì qua hai ba năm cũng đã hết rồi. Bây giờ đã lâu như thế, hỏi cái
gì anh ấy cũng không nói, không phải vẫn còn chưa buông bỏ thì là gì?”
“Đứng ở góc độ một người đàn ông trả lời em nhé.” Thẩm Phong Bách thản nhiên, “Thật ra bọn anh không quá thích việc con gái các em hỏi đến người cũ,
đặc biệt là tình cảm lúc còn trẻ.”
“Vì sao?”
“Xâm phạm lãnh địa.” Thẩm Phong Bách đáp, “Bọn anh cũng thích nhớ nhung, dẫu sao cũng đã từng thích mà.”
Tống Nhất Viện cười khẩy: “Nhớ nhung gì chứ? Nhớ từng yêu nhau thế nào, cùng nhau rung xe ra sao à?”
“Nếu không thì sao? Nhớ lại lúc đó đã rung động ngây ngô như thế nào, vừa
ngại ngùng vừa khẩn trương ra làm sao ư?” Tống Nhất Viện không nể nang
đáp trả, “Mẹ nó, vậy nhớ nhung một lần có khác gì yêu lại một lần
không?”
Thẩm Phong Bách nhìn cô: “Này, đây là chuyện thường tình của người ta. Ai
cũng thích những hồi ức tốt đẹp, sẽ không tự giác mà nhớ lại khi gặp
phải những chuyện liên quan.”
“Hừ.”
Thẩm Phong Bách buồn cười, “Anh nói em này, không phải điều em tôn sùng nhất là sự tôn trọng, độc lập, cảm thông và tự do lý luận à? Em phải tôn
trọng những gì anh ta từng có chứ.”
“Tôi tôn trọng mà.” Tống Nhất Viện trợn mắt nói dối, “Những gì anh ấy từng
có thì cũng đã là từng có rồi, có lẽ còn yêu đương hai ba lần. Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ấy còn nhớ nhung cô ta, nhớ mãi
không quên.”
“Có lẽ anh ta chỉ không ngờ em sẽ hỏi thôi.”
“Trong lòng không có gì thì sao phải bất ngờ khi tôi hỏi chứ?”
“Bị hỏi rồi, nếu trả lời thì phụ nữ các em sẽ bám lấy không tha.”
“Tôi không như thế, cứ bình thường thì tốt rồi.”
“Ừ, anh ta sẽ nói cho em biết lần đầu tiên anh ta viết thư tình cho một cô
gái như thế nào, nụ hôn đầu của anh ta dành cho ai, lần đầu tiên với
người nào, mỗi ngày bọn họ cùng tan học rồi lén lút nắm tay…”
“Đủ rồi.” Mặt Tống Nhất Viện đen như than.
Thẩm Phong Bách nhún vai: “Đàn bà.”
“Phiền phức quá!” Tống Nhất Viện bực mình, “Anh ấy không cần kể ký ức tốt đẹp
ra sao, nói đơn giản hai câu là được, để chứng tỏ anh ấy đã buông bỏ
không được à?”
“Ví dụ như?”
“Tên cô ta là gì, hiện tại đang làm gì này, đã kết hôn hay chưa.”
Thẩm Phong Bách cười: “OK, chúng ta tưởng tượng nhé, nếu Vũ Nghị thật sự trả lời, anh ta nói cho em biết tên cô gái kia là gì, bây giờ thế nào, kết
hôn hay chưa. Em có biết phản ứng của em là gì không?”
“Còn có thể là gì?” Tống Nhất Viện liếc anh ta, rất bình tĩnh trả lời, “Vấn đề này cứ thế mà cho qua thôi.”
Thẩm Phong Bách lắc đầu, “Em sẽ chua xót đáp rằng: Ôi, hiểu rõ tình trạng
bây giờ của người ta quá nhỉ, nhiều năm như vậy còn liên lạc ư? Vẫn đang dõi theo cô ta đấy à?”
“…” Tống Nhất Viện lại uống một ngụm trà, bình tĩnh hỏi: “Chẳng lẽ không đúng?”
Thẩm Phong Bách không nhịn được mà phì cười, ra vẻ “em thắng rồi”: “Thế nên
bọn anh không nói là sai, nói cũng là sai. Làm đàn ông khó lắm.”
Tống Nhất Viện nhíu mày, cô không đáp.
Một lúc trôi qua, Thẩm Phong Bách nhìn Tống Nhất Viện như suy tư gì đấy.
Tống Nhất Viện ngước lên nhìn, “Làm sao?”
“Anh hỏi em...”
Tống Nhất Viện nhìn anh ta.
“Tình cảm của em là gì khi gả cho Vũ Nghị?” Thẩm Phong Bách nhìn cô chằm chằm, “Nói thật.”
Tống Nhất Viện rất bình tĩnh, “Đến tuổi, tìm một người thành thật để góp gạo thổi cơm chung.”
“Vũ Nghị thành thật chỗ nào?” Thẩm Phong Bách nhìn cô như nhìn kẻ thiểu
năng trí tuệ, “Có ai thật thà mà mới gặp đối tượng xem mắt hai ba lần đã quyết định kết hôn không?”
“Anh đang nói xấu anh ấy đấy à?”
“Anh ăn ngay nói thật mà.”
Hai người nhìn nhau, Thẩm Phong Bách lên tiếng: “Được, chúng ta không nói chuyện đấy nữa, nói về em nhé.”
“Nếu em chỉ tìm một người góp gạo thổi cơm chung, vậy người ta có người
trong lòng hay không thì mắc mớ gì đến em?” Thẩm Phong Bách nói huỵch
toẹt ra, “Chỉ bởi vì không thể ở bên người trong lòng, thế nên anh ta
cũng tìm một người góp gạo thổi cơm chung thôi.”
“Không phải.” Tống Nhất Viện phiền muộn phản bác, “Anh ấy không phải vì cái đấy.”
“Ờ, thế vì gì?”
Tống Nhất Viện cúi đầu không đáp.
Thẩm Phong Bách không gặng hỏi mà chuyển sang một vấn đề sắc bén hơn: “Em
thích anh ta nên em ghen, ham muốn chiếm hữu của em không thể chấp nhận
việc anh ta đặt em ở cùng một vị trí với cô gái khác, thậm chí có lẽ em
còn thấp hơn cả cô ta?”
Thẩm Phong Bách quá hiểu Tống Nhất Viện, hiểu sự tự cao tự đại và chiếm hữu
khác hẳn người thường của cô. Mặc kệ là tình cảm gì, cô đều nhất định
phải đặc biệt nhất, không thể giống nhau, không thể có cũng được mà
không có cũng chẳng sao. Cô trao cho bạn một tình cảm đặc biệt, bạn
không thể trả lại cho cô một người bạn bè bình thường. Nếu trong lòng
bạn đã không dành vị trí đặc biệt cho cô thì cô thà rằng không cần.
Cả đời cô ghét nhất bị bắt chước, cũng ghét nhất là thay thế, kiêu ngạo gần như ngông cuồng, bá đạo đến nỗi ngang ngược vô lý.
Tống Nhất Viện không trả lời anh ta, cô cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.
Lại một lúc trôi qua, Thẩm Phong Bách thở dài.
“Hử?”
“Không ngờ anh lại ngồi đây giải đáp thắc mắc về tình cảm cho em.”
“Giữa bạn bè không phải nên thế à?”
“Chúng ta là bạn bè?”
Tống Nhất Viện nghiêm túc nhìn anh ta: “Nếu không thì sao?”
“Anh không nghĩ thế.”
Hai người nhìn nhau thật lâu.
Tống Nhất Viện trịnh trọng lên tiếng: “Chuyện quá khứ là chuyện quá khứ, con người phải tiến về phía trước để có cuộc sống mới. Giữa chúng ta, bây
giờ tôi chỉ có tình cảm bạn bè lâu năm. Nếu anh có suy nghĩ khác, vậy từ nay chúng ta hãy giữ khoảng cách. Tôi kết hôn rồi và cũng không có ý
định ly hôn.”
“Em sẽ nói chuyện của chúng ta cho Vũ Nghị à?”
“Đã nói rồi.”
“Anh ta phản ứng thế nào?”
Tống Nhất Viện không trả lời.
“Anh chỉ nói một lời cuối cùng.” Thẩm Phong Bách nói, “Tống Nhất Viện, em
thật sự có thể trải qua cả đời với một người trầm tính như thế ư?”
Tống Nhất Viện vẫn không trả lời.
“Đúng là anh vẫn có ý với em.” Thẩm Phong Bách tiếp tục, “Rất nhiều lần anh
nói từ bỏ nhưng kết quả đều thất bại. Mỗi khi ở bên một người phụ nữ nào đó, anh đều so sánh cô ấy với em, vì thế tất cả họ đều có vẻ nhàm chán
và không thú vị. Anh không thể tìm thấy một người nói chuyện hòa hợp tâm hồn như vậy, các cô ấy không hiểu anh, anh cũng không hiểu bọn họ, các
cô ấy không muốn hiểu anh, anh cũng không muốn tìm hiểu bọn họ. Không
còn một Tống Nhất Viện ngồi cả đêm trên sân thượng giải thích về từng vì sao cho anh, cũng không còn một Thẩm Phong Bách bằng lòng đạp xe ba
ngày hai đêm với cô gái nọ chỉ để ngắm mặt trời mọc trên bờ biển nữa.
Những điều này đã khắc sâu vào quỹ đạo sinh mệnh của anh, hình thành nên tất cả tưởng tượng và nhận thức của anh về tình yêu. Những người khác
có ý đồ che phủ nó, anh sẽ rất tức giận. Anh cũng chỉ hy vọng tình yêu
là em, tất cả khát khao với tình yêu của anh cũng chỉ có em.”
Tống Nhất Viện không thể ngờ được Thẩm Phong Bách đột nhiên bộc bạch những lời này.
“Anh thật sự đã từng có suy nghĩ muốn buông tay nhưng mà không làm được.”
Thẩm Phong Bách nói tiếp, “Nhất là khi nhìn thấy em ở bên người khác.”
Tống Nhất Viện nhíu mày.
“Anh cũng không muốn làm một người bạn lâu năm của em, nghe em tâm sự phiền
não về chuyện tình cảm của mình với một người khác.” Thẩm Phong Bách
cười khổ, “Cảm giác đấy, bản thân không trải qua thì không thể nào cảm
nhận được.”
“Không đau đớn nhưng rất khổ sở.”
Người đối diện không nói gì.
Một lúc lâu sau, cô lên tiếng: “Xin lỗi anh.”
“Không phải lỗi của em.”
Tống Nhất Viện đáp: “Anh nên biết tôi không thể nào đáp lại tình cảm của
anh.” Cô hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Sau này cố gắng ít gặp nhau đi.”
Suy nghĩ hồi lâu, cô vẫn cất lời, “Nếu là sáu bảy năm trước, tôi sẽ rất
vui.” Tống Nhất Viện nhìn anh ta, “Nhưng bây giờ tôi chỉ cảm thấy rất
đáng tiếc.”
Thẩm Phong Bách cười.
Lúc Tống Nhất Viện ra về, Thẩm Phong Bách thở dài, anh ta nói với cô: “Em
là người hiểu ngôn ngữ nhất, thế nên áp dụng ngôn ngữ cho tốt nhé.”
Chương 22: Viện Viện Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Quán cà phê này rất gần nhà, đi bộ về cũng được nên Tống Nhất Viện không
định gọi điện thoại cho chú Vương nữa. Nhưng vừa ra khỏi quán cô đã thấy xe đỗ ở bên ngoài, bước tới thì thấy người đến là Vũ Nghị.
Tống Nhất Viện khẽ hừ một tiếng.
Cô ngồi vào xe, “Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Phải đi công tác.”
“Đi đâu?”
“Nước Đức.”
“Đi bao lâu?”
“Nửa tháng.”
“Ờ.”
Hai người yên lặng về nhà.
Trong lòng Tống Nhất Viện có phần hoảng sợ nhưng cô không rõ vì sao.
Cô không tự giác đi theo anh. Vũ Nghị vào phòng sách lấy tài liệu và máy
tính, cô đứng ở cửa nhìn; Vũ Nghị quay về phòng ngủ lấy hộ chiếu và ví
tiền, Tống Nhất Viện ngồi ở mép giường nhìn anh. Đến lúc Vũ Nghị thật sự muốn đi, bước chân Tống Nhất Viện bỗng khựng lại.
Nước mắt trào ra rơi xuống gối, cô vừa khóc vừa thầm mắng mình, không chịu
cố gắng! Khóc gì mà khóc! Có cái gì mà phải khóc! Khốn kiếp! Tên đàn ông xấu xa!
Càng mắng càng muốn khóc, cuối cùng Tống Nhất Viện nằm trong chăn khóc nấc lên.
Dì Triệu đi lên định gọi Tống Nhất Viện xuống ăn cơm, kết qua tới cửa liền nghe được tiếng khóc bên trong, bà dừng bước chân, lặng lẽ lắng nghe
một lúc rồi thở dài, nhẹ nhàng đi xuống gọi điện thoại cho Vũ Nghị.
Điện thoại vừa kết nối bà đã oán trách anh: “Viện Viện có ngủ đâu, rõ ràng
con bé không nỡ để cháu đi nên trốn ở trong chăn khóc đấy!”
Trái tim Vũ Nghị thắt lại, “Đang khóc ạ?”
“Đúng vậy, cũng không biết đã khóc bao lâu. Khóc đau lòng lắm.”
Vũ Nghị im lặng.
“Hầy, con bé không nỡ để cháu đi, lại không muốn làm lỡ công việc của cháu
nên trốn rồi lặng lẽ khóc thầm, đúng là khiến người ta đau lòng mà."
Nửa tiếng sau, Tống Nhất Viện đã khóc đủ, cô dần dần im lặng lau nước mắt, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Cô ném cái gối đã ướt về phía chỗ ngày thường Vũ Nghị nằm rồi cầm gối của Vũ Nghị, làu bàu: “Cho gối của anh ướt luôn!”
Cô gối đầu lên gối Vũ Nghị, trên đó là mùi của anh, giống như hai người
đang tựa đầu vào nhau. Tống Nhất Viện cọ đầu vào gối, dường như tâm
trạng tốt hơn nữa.
Lúc này, dưới nhà đột nhiên truyền đến tiếng vang giống như ai đó về.
Dì Triệu kinh ngạc: “Sao lại về rồi?”
“Chuyến bay bị hoãn ạ.”
Chân Vĩ đi theo phía sau anh, cũng bất đắc dĩ giải thích: “Nhân viên sân bay nói ít nhất phải chờ đến buổi tối, thời gian dài như vậy, thôi cứ về
trước đã, buổi tối lại tới ạ.”
“Lỡ việc không?”
Chân Vĩ cười: “Không lỡ đâu dì.” Không lỡ cái đầu ấy! Hôn quân!
Vũ Nghị đã bước đến cầu thang, anh nói với Chân Vĩ: “Vào phòng sách chờ tôi đi, tôi về phòng ngủ thay quần áo.”
Chân Vĩ cười: “Vâng. Anh cứ từ từ.”
Dường như tai mới nghe được tiếng động bên dưới thì cửa phòng ngủ đã bị mở ra.
Tống Nhất Viện không biết sao, cô lập tức chui đầu vào trong chăn, hô hấp chậm lại như đang ngủ say.
Người đàn ông im lặng tiến vào, anh đi đến mép giường. Lông mi Tống Nhất Viện khẽ run rẩy rồi nhanh chóng giữ bình tĩnh, cô nghĩ thầm, bình thường
anh không xốc chăn, hôm nay chắc cũng không nhỉ?
Nhưng mà hôm nay Vũ Nghị khác hẳn, anh nhìn cô một lúc, cảm thấy hình như cô ngủ say rồi.
Cô khóc mệt quá à?
Mang tâm trạng phức tạp khó tả, người đàn ông nhẹ nhàng xốc chăn lên, bỗng
chốc nhìn thấy đôi mắt ửng đỏ vì khóc của cô, thoáng thấy cái gối đã ướt sũng nước mắt ở bên cạnh, trái tim anh như bị ai dùng sức véo một cái.
Vũ Nghị còn nhận ra cái gối cô nằm là gối của mình.
Tống Nhất Viện đang giả vờ ngủ.
Cô tiên nữ kiêu ngạo như thế, sao có thể để người khác biết cô khóc thầm chứ?
Vũ Nghị nâng mặt cô, ngón cái vừa dịu dàng vừa lưu luyến vuốt ve, mũi cô cũng đỏ bừng vì khóc.
Tống Nhất Viện cảm thấy nếu còn tiếp tục thì cô sẽ không giả vờ được nữa,
sao tự nhiên anh lại về? Sao anh vuốt ve mặt cô? Sao anh lại nhìn cô
chăm chú? Sao lại…
Hai cánh môi mềm mại chạm vào môi cô, liếm rồi cắn, sau đó mút một cái. Lông mi Tống Nhất Viện run lên.
Đầu lưỡi chui vào khoang miệng, quét qua môi cô, đảo qua hàm răng trên.
Người cô run lên.
Phạm quy.
Tống Nhất Viện mở mắt ra. Vũ Nghị cắn môi cô, anh nhìn cô. Mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở quấn quít.
Mắt cô hồng hồng, lông mi còn ẩm ướt, ánh mắt trong trẻo.
“Đánh thức em rồi.”
Tống Nhất Viện nhắm mắt lại, đáp một tiếng khàn khàn: "Ừm."
Vũ Nghị buông môi cô ra, bàn tay to nâng đầu cô lên, khuôn mặt vẫn cách
rất gần, đường nét gương mặt anh rõ ràng, ánh mắt sâu thẳm, “Chuyến bay
bị hoãn, phải tới tối mới đi được.”
“Ồ.”
“Anh muốn hôn em.” Không hề nhắc đến chuyện cô khóc.
Tống Nhất Viện ngoảnh đầu sang một bên, “Không cho.”
Vũ Nghị vuốt ve mặt cô, cũng không ép buộc, “Anh muốn ngủ trưa.”
Tống Nhất Viện không nói lời nào.
Vũ Nghị bèn leo lên giường từ bên phía cô, anh nằm xuống rồi ôm cô vào trong lòng.
Tống Nhất Viện nằm trong lòng anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.
Vũ Nghị ôm ấp rồi khẽ vỗ về cô.
Mặt cô đỏ lên, sao như kiểu người lớn dỗ con nít vậy?
Tống Nhất Viện túm lấy cánh tay anh, “Không được vỗ.”
“Ừ.” Sau đó anh siết tay để cô sát vào lòng mình hơn, giống như ôm đứa bé khi còn nhỏ.
Thế là Tống Nhất Viện biết anh đã biết mình khóc rồi giả vờ ngủ, cô vừa xấu hổ vừa lúng túng tránh ra khỏi vòng tay anh, dịch sang một bên, “Nóng.”
Vũ Nghị kéo cô lại, một tay ôm cô, một tay sờ soạng điều khiển điều hòa từ xa, “Mở điều hòa.”
Tống Nhất Viện quan sát anh: “Nhất định phải ôm em ngủ à?”
“Ừ.”
Tống Nhất Viện không nhúc nhích.
Thật ra trong lòng cô vẫn rất muốn hỏi chuyện có liên quan đến cô gái kia
nhưng giờ phút này cô không muốn phá hỏng bầu không khí, nghĩ một lúc,
cuối cùng Tống Nhất Viện vẫn không lên tiếng.
Cái ôm này là của cô.
Tống Nhất Viện hít một hơi thật sâu. Dù thế nào cũng là của cô, từ trong ra ngoài đều là của cô.
Sờ cơ bụng anh, nó cũng là của cô. Tay Tống Nhất Viện di chuyển xuống phía dưới, xoa nơi nào đó của Vũ Nghị, ở đây cũng là của cô.
Vũ Nghị cảm nhận được cánh tay đang làm loạn của Tống Nhất Viện, trong
lòng thở dài, vợ anh thật sự rất to gan, vừa to gan vừa thích trêu chọc, đáng yêu quá.
Tống Nhất Viện mới sờ một tí mà người anh em đã nhiệt tình đứng dậy cúi chào, cô rất vừa lòng: “Em không ngủ được, chơi đã.”
Vũ Nghị lập tức xoay người đè lên người cô, anh nhìn cô: “Bây giờ có thể hôn không?”
“Không.” Một tay cô làm loạn ở dưới, một tay che miệng anh lại, “Chỉ em được hôn anh thôi.”
Ánh mắt Vũ Nghị sâu thẳm, yết hầu trượt lên trượt xuống: “Vậy khi nào em hôn anh?”
Tống Nhất Viện ngửa đầu, khẽ hôn lên mũi của anh.
Giọng Vũ Nghị khàn khàn: “Chỉ hôn thế thôi à?”
Tống Nhất Viện lại hôn đôi mắt anh, cắn lỗ tai anh, cổ mỏi quá, cô gục đầu
xuống gối, Vũ Nghị chủ động lại gần, cô mút vành tai anh, hơi thở nặng
nề của anh phả lên tai cô, âm thanh rên rỉ gợi cảm muốn chết, cô nghe mà chân tay rụng rời: “Còn lại đến phần anh.”
Môi bị cắn rồi liếm láp, hô hấp nóng bỏng, tay Vũ Nghị quen cửa quen nẻo vuốt ve những chỗ quen thuộc, hai người quấn lấy nhau.
Sao vợ anh sao mềm như thế, thơm đến vậy? Muốn ăn cô từng miếng một quá!
Ánh mắt Tống Nhất Viện mơ màng, dáng vẻ sóng tình dập dềnh, vẻ mặt cao trào ôm lấy tấm lưng kiên cố của người đàn ông, cô không chịu nổi mà rên rỉ, lúc ân ái, Tống Nhất Viện hoảng hốt cảm thấy không phải Vũ Nghị thích
cô mà anh yêu cô. Yêu đến tận xương tủy, không chịu nổi chút xa cách,
thế nên luôn dán chặt da thịt với nhau, còn đi vào rất sâu.
Ảo giác chăng?
Sau khi ân ái, Tống Nhất Viện nằm ngủ trong lòng Vũ Nghị, anh ngắm cô một
lúc rồi hôn cô, cực kỳ đau lòng nhìn đôi mắt hồng hồng của Tống Nhất
Viện.
Trong mơ.
Tống Nhất Viện bị giam trong một cái lồng sắt, bốn phía tối đen không thấy bóng người.
Nhưng dường như tất cả mọi người đều thấy cô.
“Không học nghiên cứu sinh thì thôi. Tốt nghiệp đại học Y cũng rất dễ tìm việc.”
“Tìm công việc ổn định, nuôi sống bản thân, làm quen vài người, thích hợp
thì kết đôi. Cả đời người con gái không phải đều theo quỹ đạo như vậy
à?”
“Mày đừng nói văn với chả học với mẹ! Mẹ không hiểu! Học hành không phải để
mày học đến phát điên mà là vì tìm một công việc tốt! Mẹ và bố mày đã
năm mươi rồi, mày còn muốn để bố mẹ nhọc lòng tới khi nào?”
“Mày cũng phải nghĩ cho bố mẹ đi chứ, nuôi một đứa con gái, việc đứng đắn
thì không làm, suốt ngày ở trong nhà, tuổi càng lúc càng lớn mà còn
không tìm đối tượng, người bên ngoài sẽ nói kiểu gì đây?”
“Mày muốn tìm người thế nào? Hả? Bạch mã hoàng tử chăng? Mỗi ngày có người
bưng trà rót nước hầu hạ mày một ngày ba bữa cơm à? Mày cụt tay hay mất
chân? Làm gì có chuyện tốt như vậy! Không phải cuộc sống nên tìm một
người bình thường, bị bệnh có người đưa đi bệnh viện thôi à? Mày còn
muốn thế nào nữa?”
“Nhất Viện, tớ biết chuyện này không thể trách cậu, nhưng tớ không có cách
nào đối mặt với cậu cả. Ai cũng yếu đuối, tớ không thể xem như chưa có
chuyện này xảy ra, để tớ thở với, tớ không muốn nghĩ nữa.”
“Mấy cô gái các cô thật sự đã làm mất hết mặt mũi người học văn chúng tôi! Chẳng biết xấu hổ! Các cô làm thế mà được cơ đấy!?”
“Không được! Không thể thương lượng đường sống! Chuyện này có một thì sẽ có
hai, nếu không trừng phạt nghiêm khác, anh để những sinh viên bảo vệ
luận văn sang năm nghĩ thế nào?”
“Chuyện như vậy cũng đổ lên đầu em ấy ư?"
“Không công bằng!”
“Anh trở về đi, anh Đỗ, chuyện này tôi không giúp được anh.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Anh đã thử trải qua cả đời với một người anh không yêu, nhưng ngày tháng như thế không dễ dàng gì. Anh không quên được cô ấy.”
“Xin lỗi em, Tống Nhất Viện, anh còn yêu cô ấy.”
…
Đến giờ phải đi, Vũ Nghị định nhẹ nhàng buông cô ra. Tống Nhất Viện chìm
trong giấc mơ nhíu mày, ôm lấy anh không buông tay. Vũ Nghị hôn cô rồi
thả tay đứng dậy, Tống Nhất Viện lập tức ôm chặt anh. Vũ Nghị không còn
cách nào khác, anh thì thầm bên tai cô: “Anh phải đi.”
Không biết Tống Nhất Viện đã tỉnh chưa, cô “vâng” một tiếng nghẹn ngào.
Vũ Nghị lại hôn cô, mang theo sự dịu dàng quyến luyến vô tận: “Ngoan, anh
phải đi cho kịp giờ bay.” Tống Nhất Viện vẫn bám chặt, nằm trong lòng
anh.
Vũ Nghị nhìn cô, cảm thấy rất bất đắc dĩ nhưng ánh mắt anh vô cùng ngọt ngào, vợ anh lại làm nũng, làm sao bây giờ?
Rõ ràng bất chấp bỏ qua chuyện này đến chuyện khác phải giải quyết, người nào đó lại cố tình không buông tha.
Chân Vĩ gửi từng tin nhắn tới, Vũ Nghị không có cách nào khác, anh đành phải nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai Tống Nhất Viện lần nữa: “Ngoan nào, anh thật
sự phải đi rồi.” Tống Nhất Viện như nghe rõ, cuộn chặt người lại, Vũ
Nghị còn tưởng cô đã tỉnh, anh nhìn mặt cô thì thấy cô đang ngủ. Vì thế
Vũ Nghị đành phải nhẫn tâm gỡ tay cô ra. Tống Nhất Viện không chịu, tay
không gỡ được, chân cũng quấn lấy anh.
Lúc này Tống Nhất Viện nhíu chặt mày, có vẻ cô sắp tỉnh.
Vũ Nghị nhìn cô, tim đập thình thịch, mang theo tâm tình đã giấu kín, anh nhẹ giọng gọi cô: “Viện Viện?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT