*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ hôm hai bố con Vũ đến nhà cô giáo Hạ thì khoảng 4, 5 ngày sau cô Hạ tìm đến dạy học cho cu Mạnh. Buổi tối, lúc ấy là 7h, hai bố con vừa ăn cơm tối xong, Mạnh phụ bố dọn dẹp, Vũ rửa bát thì nghe tiếng có người gọi cổng. Là tiếng phụ nữ:
Anh Vũ có nhà không ạ?
Lạ nhỉ. Sao giờ này còn có cô nào gọi cửa nhà mình nhỉ?
Vũ lẩm bẩm, bởi anh quên mất việc tìm giáo viên về dạy kèm cho con trai, mà cô Hạ lại chưa đến lần nào, thành ra anh không nhớ đến. Nhưng mà... giọng nói này hình như nghe có chút quen thuộc, dù là người lạ hay người quen đi nữa thì theo đúng phép lịch sự là phải ra mở cổng. Vũ bỏ dở chậu bát đĩa cạnh bể nước rồi đi ra, ánh đèn từ trong nhà hắt ra cổng, trời ơi nhìn người Vũ mới nhớ ra. Là cô giáo Hạ, đến dạy học cho cu Mạnh.
Ôi, cô giáo đấy ạ. Mời cô vào nhà!
Vũ mở cửa ra giúp cô Hạ dắt xe đạp vào trong sân.
Vâng. Chào anh ạ. Em đến dạy học cho cháu Mạnh. Anh chị và cháu ăn tối chưa ạ?
Chúng tôi vừa ăn xong, cô giáo đã ăn chưa?
Em ăn rồi anh ạ. Em ăn xong rồi mới đến đây.
Dù là buổi tối, không phải dạy ở trường học nhưng Hạ ăn mặc rất lịch sự, tác phong y như ở trên lớp. Chiếc áo non trắng dài tay, trên vải có in hoa văn những cánh hoa màu trắng nhẹ, chiếc quần âu màu xám, tóc Hạ dài, tết thành một bím lớn ở phía sau gáy. Gọn gàng và giản dị, song hình ảnh ấy làm Vũ rất thích. Người phụ nữ nhẹ nhàng, khéo léo như vậy có đôi chút khiến anh động lòng. Anh năm nay đã 30 rồi còn gì... dù chưa có vợ... nhưng không hẳn là không có cảm giác với phụ nữ. Chỉ là cảm giác này chỉ xuất hiện khi đứng trước người anh thích mà thôi...
Vũ không làm phiền công việc của hai cô trò, anh loay hoay rửa bát và giặt quần áo. Lúc giải lao, Hạ có hỏi nhỏ vì tò mò:
Mạnh, mẹ em đâu sao để bố nấu cơm giặt giũ như thế?
Mạnh thật thà:
Thưa cô, em không có mẹ. Hằng ngày chỉ có bố chăm sóc cho em thôi.
Sao lại không có mẹ được? Mạnh nói dối cô đúng không?
Không có mẹ thì làm sao có Mạnh ngày hôm nay được? Nhưng mà thôi, Mạnh không muốn kể thì thôi, cô cũng ko hỏi nữa...
Hạ nghĩ mình đã quan tâm hơi quá vào chuyện của người khác nên cô chủ động dừng lại cuộc trò chuyện. Song Mạnh lại cố thanh minh, vì trong lời của cô giáo có chút không tin cậy lời mình nói. Bởi vậy cu cậu lại kể lể:
Em nói thật mà. Từ lúc em bé xíu đến giờ chưa khi nào em được gặp mẹ cả...
Cậu bé nói với ánh mắt buồn buồn.
Hạ biết nếu như còn tiếp tục nói chắc chắn Mạnh sẽ khóc, bởi vậy cô tiếp lời:
Cô tin. Cô tin Mạnh mà. Cô tin chứ. Thôi chúng ta cùng tiếp tục vào bài nhé. Đúng rồi, Chữ này Mạnh viết rất giỏi, đẹp lắm..
Vũ ở ngoài đều nghe thấy cả, anh thấy cu Mạnh buồn mà lòng anh đau nhói. Không phải anh muốn giấu cu Mạnh, chỉ là nó hãy còn nhỏ, anh định khi nào con lớn lên, đủ hiểu biết khi ấy anh sẽ kể cho Mạnh nghe cậu bé được sinh ra như thế nào. Bố mẹ cậu bé vì sao mà chết... còn bây giờ... thì không. Vì Vũ biết tâm lý trẻ con rất nhạy cảm, anh biết chắc ở trường học Mạnh đã bị bạn bè trêu chọc chuyện gì đó liên quan đến mẹ. Mạnh đã 6 tuổi rồi, hiểu đc thế nào là lời khích bác hay trêu đùa.
Anh chỉ biết động viên con phải mạnh mẽ, ko chấp nhặt mấy chuyện đó với các bạn ở trường. Đúng như cái tên, cu cậu có phần hiểu chuyện, nghe bố phân trần và giải thích Mạnh ko cố gặng hỏi vì có cố thì bố cũng sẽ ko nói thêm điều gì cả nên Mạnh chỉ biết im lặng mà thôi. Nhưng cu cậu vẫn nuôi hy vọng, đến một ngày nào đó cậu có mẹ, được gặp mẹ, được gọi mẹ như bao bạn khác. Cậu bé thèm cảm giác mỗi buổi chiều được mẹ đến trường đón như bao người, được mẹ dẫn đi ăn kem, cho đi công viên...
Vũ luôn cố gắng tỏ ra mình là một ông bố thật tốt, cố gắng dành mọi điều tốt đẹp đến cho Mạnh. Anh nghĩ mình đã hiểu con lắm... nhưng thực ra Mạnh nghĩ gì, muốn gì anh lại hoàn toàn ko hiểu được.
Trẻ nhỏ học rất nhanh chán, bởi vậy buổi học đầu tiên hơn 8 giờ tối đã kết thúc. Cô giáo khen Mạnh tiếp thu tốt, hiểu bài làm cu cậu phấn khởi lắm, trẻ nhỏ thích nhất là được khen và động viên, lúc học cô Hạ luôn nhẹ nhàng nên Mạnh rất thích. Khác hẳn với Vũ, mỗi lần con ko hiểu bài là anh cáu kỉnh, mắng con. Chính điều này làm con chán học, không muốn học, thậm chí là rất sợ ngồi vào bàn học.
Đều đặn một tuần hai buổi, cứ tối đến lịch học là Hạ lại đạp xe đến nhà Vũ. Không khí trong nhà tươi vui hơn hẳn mỗi khi Hạ đến. Cu Mạnh như có thêm người thân, nó quý Hạ lắm, coi cô như người nhà, và rất mong đến ngày cô Hạ đến dạy. Vũ cũng cảm thấy vậy, không những Mạnh mong đến lịch học mà anh còn mong hơn cả con trai. Hôm nào cô đến muộn 5 phút là anh đã nóng lòng rồi, chỉ lo Hạ bị ốm, bị bệnh hay gì đó nên ko tới...
Anh nhận ra dường như mình đã thích Hạ mất rồi. Anh còn trai tân, độc thân, công việc cũng ổn định, hoàn toàn có thể kết thân với Hạ nếu cô đồng ý. Nhưng anh lại ngại mở lời, anh ngại sự làm quen hay tán tỉnh. Bởi lẽ anh nhận nuôi Mạnh, đã 6 năm lên chức làm cha, anh cảm thấy mình có chút già nua và cổ hủ trong suy nghĩ. Chính vì vậy anh sợ, sợ Hạ chê anh già, chê anh có con.... Sợ cô thấy phiền phức khi phải yêu một người đàn ông đã có một đứa con.
Trái lại với suy nghĩ của Vũ, Từ lúc đến dạy học cho Mạnh, Hạ thấy mình có cảm tình với Vũ. Cô biết chỉ có hai bố con sống trong nhà này, mỗi lần đến đây đều có thể xảy ra chuyện gì đó kiểu dạng như bị phụ huynh học sinh trêu ghẹo hay tán tỉnh... vì nhà chỉ có hai bố con, việc này hoàn toàn có thể xảy ra. Thế nhưng cô vẫn đến. Mẹ của Mạnh là 1 bí ẩn, vì đến Mạnh cũng chẳng biết mẹ mình là ai...
Mà trong thời gian Hạ giảng dạy cho cu cậu, hoàn toàn ko thấy Mạnh nhắc tới người phụ nữ nào cả. Trong nhà cũng ko có vật dụng của phụ nữ. Bởi vậy Hạ suy đoán, 1 là mẹ của Mạnh đã chết, 2 là Vũ và vợ đã ly hôn và anh ở vậy nuôi con một mình. Hơn nữa, cô là đàn bà con gái chưa chồng, ngoại hình ưa nhìn, ko hề xấu xí, thế nhưng chưa bao giờ Vũ có thái độ khiếm nhã, trêu ghẹo hay đùa giỡn thái quá... càng làm cô thấy thích anh hơn.
Ko phải chỉ vì anh lịch sự, mà bề ngoài của Vũ cũng rất ưa nhìn, anh cao ráo, đẹp trai, da dẻ trắng trẻo vì làm công chức nhà nước nhàn hạ. Đối với phụ nữ lại khiêm nhường và từ tốn, ko vồ vập... Vũ càng giữ khoảng cách thì Hạ lại càng thấy thích anh hơn. Ko hiểu sao lại thế... Ở trường, ở gần nhà có rất nhiều anh đò đưa tán tỉnh song Hạ vẫn chưa mở lòng với ai. Với ngoại hình xinh xắn, công việc ổn định Hạ kiếm đâu chẳng được anh chàng tử tế... nhưng cô vẫn ko đồng ý người nào, mặc cho người ta tán tỉnh cho đến khi gặp Vũ, người đàn ông có một đứa con trai, lạnh lùng, ít nói lại đặc biệt khiến Hạ thấy si mê. 😁
Dạy được một thời gian, cu Mạnh đọc thông, viết thạo, hoàn toàn có thể tự học được và ko cần kèm nữa... nhưng Hạ vẫn cứ đến, và cô không nói cho bố con Vũ biết chuyện đó. Vì cô muốn đc gặp anh thường xuyên hơn.
:)))
Có lần trời mưa, Hạ cố ý ko mang áo mưa đi làm trên đường đi người ướt như chuột lột, cô muốn làm như vậy để thử lòng Vũ xem anh có tình ý gì với mình không.
Quả nhiên anh lo lắng lắm, lóng ngóng tìm khăn và quần áo khô cho Hạ thay. Nhưng nhà chỉ có hai bố con, lấy đâu ra quần áo phụ nữ cho Hạ mặc bây giờ?? Hạ lại nói:
Anh cho em mượn tạm áo sơ mi và quần ngủ của anh cũng được.
Vũ sợ Hạ bị cảm nên anh làm ngay, Hạ đc mặc quần áo của anh thì thích lắm, cảm giác như đc ôm anh vào lòng nên cả buổi dạy cô vui vẻ, thậm chí còn kéo dài thời gian dạy hơn hẳn mọi khi. Còn Vũ, trong lúc cô giáo dạy con học, anh ko ngại đem quần áo của Hạ đi hong khô để cô ấy có quần áo mặc về. Tối đi ngủ, anh ôm khư khư bộ quần áo mà Hạ mặc lúc tối vào lòng. Chờ cu Mạnh ngủ say, anh đưa quần áo lên mũi ngửi... chà.. mùi hương phụ nữ trên người Hạ còn vương lại thật tuyệt! Anh giữ như thế 3 ngày liền ko nỡ giặt vì tưởng tượng ra cảnh đc ôm người đẹp vào lòng. Rõ là... cả hai đều có ý với nhau nhưng lại chẳng chịu nói ra.