Sự trở về của Mùa như một ngọn lửa hy vọng thắp sáng những chuỗi ngày đen tối sống trong u uất, đau buồn và tuyệt vọng của mẹ cô. Những lo lắng, nhớ thương, những nỗi ân hận, những tháng ngày hành khất nơi xứ người Mùa đem ra kể hết cho mẹ nghe. Mẹ cô cũng thế, tính từ lúc cô đi khỏi, ở nhà xảy ra chuyện gì, bố cô ra đi như thế nào, cuộc sống ra sao bà cũng tâm sự cho con gái hiểu.
Tâm sự cả buổi chiều, đêm đến hai mẹ con nằm với nhau, vì vui quá nên cũng không ai chợp mắt nổi, chuyện to chuyện nhỏ lại rì rầm nói không thôi. Hiểu thì mệt, anh ngả lưng xuống là ngủ tít mít đến sáng hôm sau chẳng biết gì, Mùa biết được nguyên nhân cái chết của bố là vì lo lắng cho cô, muốn đi tìm cô mà ra nông nỗi này nên cô càng hận bản thân mình. Nếu như hôm nay cô không trở về, thiết nghĩ mẹ cô cứ sống trong cảnh này thì sớm muộn bà cũng bỏ cô mà đi theo bố về nơi chín suối mất.
Sờ vào bàn tay nhăn nheo, gân guốc của mẹ, Mùa tự hứa với lòng mình. Cuộc đời này của cô chỉ có duy nhất một người bố và một người mẹ, cô vô phúc đã mất đi bố, hiện tại chỉ còn người mẹ già yếu này mà thôi. Những tháng ngày sau này chắc chắn cô sẽ không bao giờ rời bỏ mẹ mà đi đâu nữa. Mẹ cô đã khổ quá rồi, thiết nghĩ cuộc đời của bà sao mà thiệt thòi quá, ông trời ơi, tại sao ông lại bất công với người phụ nữ ấy đến vậy? Đến gần cuối đời mà chưa bao giờ cô thấy mẹ mình được hưởng thụ những ngày hạnh phúc và sung sướng, phải chi lúc sinh ra bà đã nhận cái mệnh khổ vào bản thân mình?
Mùa về đến nhà là bắt đầu quay lại với cuộc sống trước đây, một cô gái quê lam lũ và tần tảo. Thấy cô về cùng một anh chàng cao to, khỏe mạnh, lại có ô tô, bà con lối xóm liền nghĩ ngay chắc con bé đi làm xa nhà có bạn trai giờ dẫn về ra mắt đây. Nhưng số nhiều cũng bình phẩm Mùa là đứa không ra gì, ngày bố cô mất mà con gái không về chịu tang bố, mải đú đởn ở nơi xa với bạn trai... rằng cô là thứ hư hỏng, bất hiếu.
Trăm cái miệng nói ra nói vào, nếu có thanh minh giải thích thì cũng chẳng thể vừa lòng được tất cả mọi người. Mẹ cô khuyên nên giữ im lặng, nhưng vẫn phải ôn hòa với mọi người, mình thanh cao hay vẩn đục ông trời khắc có mắt nhìn. Người đời có thể nói đến vạn điều nhưng cuộc sống của mình thì mình làm chủ, không ai can thiệp được cả, được sống và may mắn trở về chính là phúc lớn rồi, những thứ khác không cần để tâm quá nhiều. Tâm tư của người mẹ già khiến Mùa thật cảm phục, bởi bà có cái nhìn bao dung và sâu sắc quá.
Nhà quê, không làm thì chẳng có ăn, nghề nghiệp lại không ổn định. Nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ 3, Mùa mặc quần áo lao động và vác cuốc ra đồng, trước đây còn có Hiểu bao nuôi và săn sóc từng tí một. Nhưng bây giờ, cô không thể dựa dẫm vào ai được nữa, tự bản thân phải cố gắng làm chỗ dựa cho mẹ già thôi.
Hiểu thấy cô ra đồng thì cũng đòi theo đi, Mùa khuyên anh nên ở nhà vì trời nắng nóng, anh lại chưa lao động như thế bao giờ, chỉ sợ không chịu nổi. Nhưng anh ở nhà buồn quá, không lẽ cứ nói chuyện với mẹ già suốt, bắt chước Mùa, anh lấy cái nón của mẹ cô đội lên đầu rồi bước theo.
Cánh đồng rộng bạt ngàn chia theo ô thửa, một bên là ruộng lúa xanh mướt, một bên là hoa màu, những luống ngô, khoai, lạc.... rất quy củ về hàng lối, nhưng nắng quá. Thực sự là nắng gay gắt, mới chớm hè mà nắng thế này thì chịu sao nổi đây. Gần một năm sống trong bao bọc, vừa cuốc đất Mùa đã thấy hai tai đỏ ửng lên, người mệt lả, cảm giác như sức mạnh trước đây tự nhiên trốn đi đâu mất.
Anh không nghĩ là em lại có thể làm những công việc này đấy?
Hiểu không quen nên anh đứng núp bên bụi cây và quan sát Mùa làm.
Thì em đã nói rồi mà, quê em nghèo lắm, cuộc sống bám sát vào những mảnh ruộng như thế này, phải anh chưa chắc đã trụ được!
Lao động thế này quá vất vả mà thu nhập chẳng đến đâu. Tại sao em không nghĩ tìm kiếm một công việc nào đó thích hợp hơn với mình?
Nắng mưa thế này còn gì là vẻ đẹp của người con gái nữa!
Xấu vậy thì mới không bị người ta dòm ngó.
Nghe Hiểu nói câu đấy Mùa liền nhớ lại ngày trước, chị Vân về tìm người cũng nói giống vậy. Nghĩ đến mà cô thấy bực tức ghê, không biết giờ này chị ta đang ở nơi nào nữa, người như vậy chắc chắn sẽ không bao giờ có được kết cục tốt đẹp. Mùa tự nhủ.
Em làm sao mà mặt đăm chiêu thế?
Em không sao. Chắc nắng quá nên vậy thôi... mà anh tính khi nào thì lên đường?
Mùa đã nghĩ nhiều đến chuyện này, dù cô không muốn rời xa anh nhưng cô không thể ích kỷ giữ anh mãi bên mình được.
Nghe cô hỏi, Hiểu buồn buồn.
Hay là anh ở lại đây rồi em nuôi anh nhé! Cuộc sống bình yên thế này thật là dễ chịu.
Hiểu không nói đúng tâm tư hiện tại của mình.
Dễ chịu sao? Còn chưa biết ngày nào không có cơm mà ăn đâu anh ạ!
Mùa nói đùa thêm.
Em chăm làm như thế chắc là thu hoạch được nhiều nông sản rồi, lo gì không có cái ăn?
Chỉ sợ anh bỏ cuộc giữa chừng thôi.
Nói thế nhưng anh đang tính trở về quê nhà, còn nhiều việc anh chưa giải quyết xong, hơn nữa ở đây lâu cũng không hay...
Khi nào thì anh lên đường?
Em có vẻ thích anh đi lắm nhỉ? Vừa nói anh đi là liền hỏi ngay, một câu giữ anh ở lại cũng không nói!
Hiểu buông lời giận dỗi.
Em là đang quan tâm anh đấy chứ?
Như vậy là quan tâm à? Thấy anh đòi về thì phải nói mấy câu kiểu dạng như "Anh đừng về", "Ở lại với em được không", "Em sẽ nhớ anh lắm",... thế!
Hihi... Em không có ý đó...
Hoặc không thì nói "Anh vất vả đưa em về đây thì ở lại thêm ít ngày cho khỏe đã, đừng vội đi ngay kẻo mệt.. em thương... "
Anh đúng là nuông chiều em quá rồi, một chút quan tâm anh em cũng không nói ra được.
Hiểu được thể buông lời trách móc. Nói xong anh chạy đến đoạt lấy cái cuốc trong tay Mùa rồi vứt chỏng chơ xuống đất, Hiểu lôi Mùa vào chỗ bóng mát ngồi, không cho cô đứng đấy lí sự nữa.
Vào đây nghỉ cho mát, nghe anh nói chuyện nghiêm túc đây này!
Anh nói đi.. em đang nghe đây.
Hiểu nhìn Mùa, ánh mắt anh không chớp, cứ đăm chiêu nhìn cô làm Mùa có cảm giác e thẹn.
Sao nhìn em lạ lùng thế? Bao lâu nay nhìn còn chưa rõ à?
Mùa hơi ngại nên cô đẩy anh ra, nắng gay gắt làm trán Hiểu lấm tấm mồ hôi, nước da sạm màu vì thời gian qua chạy xe đường dài đầy nắng mưa, sương gió. Người đàn ông này thực sự là tri kỷ mà cô trân trọng nhất đời, anh vì cô mà đến đây, sự hy sinh ấy cô biết lấy gì mà bù đắp lại.
Anh bị nắng làm cho hoa mắt nên nhìn em không được rõ lắm!
Muốn tranh thủ nhìn em thêm chút nữa...
Anh cứ như vậy em ngại lắm!
Nhìn mà cũng ngại, ấy... nhau còn không thấy kêu ngại...
Hiểu châm chọc.
Anh!!!
Mùa định cãi lại nhưng cô đuối lý, không biết biện bạch làm sao.
Em cứ muốn đuổi anh về nhà, mà em biết rồi đấy, một khi anh đã về là nghìn trùng xa cách, không biết khi nào mới có dịp quay lại đây.
Em không cho anh ngắm em một chút thì sau anh quên mất em thì sao?
Hiểu trầm tư.
Mùa nghe vậy liền cảm thấy hụt hẫng, cô tưởng tượng đến thời gian sau này, anh ấy đi mất, hàng ngày không có anh cô sẽ thế nào đây? Nhớ anh thì phải làm gì....
Anh có thể quay lại thăm em được không?
Có thể!!!
Vậy khi nào thì được...
Cái này anh không dám dứa trước, vì tính chất công việc và gia đình, mọi thứ trong khoảng thời gian anh vắng nhà đến nay chắc chắn rất hỗn độn. Anh phải về thì mới biết được cục diện ra sao...
Vâng..gg...
Hay là em đi theo anh?
Mùa tròn mắt nhìn Hiểu khi nghe anh đề nghị, thoáng chốc trái tim cô mềm yếu hẳn đi, cô đã hứa với lòng mình từ nay về sau sẽ ở bên và phụng dưỡng mẹ già, quyết không đi xa nữa. Vậy mà, giây phút này khi nghe Hiểu nói thế cô lại muốn đi. Muốn được cùng anh, bên anh vượt qua sóng gió, cùng nhau thức dậy mỗi ngày. Mùa ơi, như vậy là tham lam quá rồi đấy có biết không?
Cuộc sống này không hề tồn tại hai chữ hoàn hảo, chọn cái này thì phải chấp nhận mất cái kia, không thể cùng lúc có hai thứ được. Nghĩ vậy, cô thấy lòng mình trùng xuống, chẳng có giây phút chia ly nào dễ chịu cả, nhưng tại sao cuộc đời cô luôn phải đối diện với những cảm xúc không tên như thế này???
Hiểu lấy từ trong túi quần ra một cái hộp màu đỏ vuông vắn, nhìn qua cô đoán được ngay đây là hộp đựng đồ trang sức. Cô lặng lẽ quan sát xem anh định làm gì, Hiểu mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền và hai cái nhẫn. Trên mặt của sợi dây chuyền lồng ghép hai chữ cái lại với nhau M&H, Mùa đoán ngay hai chữ viết tắt ấy chính là tên cô và anh ghép lại, Hiểu lấy sợi dây chuyền ra đeo lên cổ Mùa, anh nói:
Vốn dĩ định tặng cho em từ lâu rồi...
Hiểu ngập ngừng.
Từ cái ngày biết tin em có thai, anh sung sướng và hạnh phúc biết mấy, bởi vậy đã đi mua những thứ này, định bụng sẽ tặng cho em một bất ngờ.
Nhưng thật không may, con đã bỏ anh và em mà đi mất, em buồn nên anh vẫn luôn giữ bên mình.
Cả cặp nhẫn này nữa...
Mùa rưng rưng xúc động...
Anh vốn định sẽ tổ chức một hôn lễ thật to, sẽ chuẩn bị thật nhiều thứ cho em... nhưng tình thế này thật sự anh bất lực, không làm được như những gì anh đã dự liệu.
Hiểu lấy tiếp một chiếc nhẫn từ trong hộp ra, anh nhẹ nhàng đeo lên ngón áp út của Mùa, vừa đeo anh vừa nói:
Em có thể đồng ý gả cho anh được không?
Câu nói này dù là hơi sớm nhưng Mùa thực sự rất rất muốn nghe, tay cô run run để anh trao nhẫn.
Nhẫn cưới chính là vật để đính ước, hứa hẹn và khẳng định mình là của nhau. Em đeo chiếc nhẫn còn lại cho anh đi!
Hiểu đề nghị. Mùa không chút do dự, cô lấy nhẫn và đeo lên tay anh ấy tương tự như anh vừa làm cho cô.
Xong nhé! Từ nay em hứa là không được tháo vòng, tháo nhẫn ra, vì đeo nó chứng tỏ em là người phụ nữ của anh, dù xa cách nghìn trùng nhưng em chỉ cần nhìn vào tay mình là nhớ tới anh...
Cả anh cũng vậy chứ.?
Anh đương nhiên là thế rồi!!!
Em đeo nhẫn của anh rồi. Đừng để ai khác ngoài anh nhòm ngó em được không?
Em hứa!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT