Tác giả: Già Đầu Vẫn Ế

" Cô gái kia chỉ là khách quen mà thôi"___Ryan cố gắng giải thích để Cẩm San hiểu

" Ok...ok.."

Như không để anh bạn Ryan bị khó xử Cẩm San quay qua chọn một loại rượu..

" Hôm nay nhẹ nhàng một chút vậy, rượu vang nhẹ dành cho phái nữ nhẹ nhàng "

Nói xong Cẩm San bước đi bỏ lại Ryan với gương mặt vừa bất ngờ vừa khó hiểu

" O my god, Cẩm San hôm nay thật lạ"

Cẩm San chẳng bận tâm anh bạn kia nghĩ gì, cô đi thẳng vào chỗ ngồi quen thuộc, đưa mắt nhìn xung quanh

Những vị trí xung quanh đều trống rỗng, hôm nay có vẻ vắng hơn thường ngày nhưng mà người Ryan nói là khách quen đó mới là trọng điểm của cô

" Hôm nay anh ta không đến hay sao nhỉ??"__bàn anh ta ngồi trống không, có vẻ như lần này cô không gặp được người đàn ông đẹp trai trong ký ức mơ hồ của cô rồi...

Lần này Ryan mang rượu ra để lên bàn cho Cẩm San, anh ta chỉ nhún vai nhẹ một cái khó hiểu rồi rời đi ngay lập tức...

Để đầu óc tỉnh táo hơn hôm qua lần này Cẩm San chọn rượu loại nhẹ, cô không uống vội mà ngồi đợi anh ta rất lâu

Nhưng cuối cùng nhìn đồng hồ 11h đêm vẫn không thấy bóng dáng anh ta nên cô quyết định sẽ uống một mình..

" Mùi vị cũng không tệ " nhâm nhi ly rượu trên tay, Cẩm San mỉm cười, lần này tới không gặp được anh ta nhưng cũng không phải là thất vọng lắm...

Hết ly rượu thứ nhất rồi đến ly thứ hai, nâng chai rượu lên nhìn dòng rượu màu đỏ thẫm đổ đầy vào ly...

Cô quyết định sẽ uống hết chai rượu này và về nhà ngủ một giấc thật ngon lành

" Cô gái, em không nên uống một mình như vậy "

Người đàn ông với vóc dáng cao to anh ta cúi mình xuống đưa tay nắm lấy bàn tay đang rót rượu của Cẩm San...

Rượu ngừng chảy, Cẩm San đưa ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Anh ta cao lớn, anh ta cúi xuống, cô ngước lên nhìn, hai khuôn mặt nhìn nhau ánh mắt chạm vào nhau

Cẩm San cảm nhận được như có luồng điện truyền từ bàn tay anh ta qua cơ thể cô

À không, toàn thân anh ta giống như có điện, ánh mắt anh ta như một viên ngọc màu đen sáng lấp lánh khiến cô như muốn hút vào, khống chế ánh mắt cô, làm cô không thể rời mắt khỏi gương mặt anh tú đó được...

" Sao vậy? Bị tôi mê hoặc rồi sao?"

Anh nắm lấy tay cô đặt chai rượu cô đang cầm xuống, anh nâng ly rượu cô vừa rót lên miệng nhâm nhi...

Dựa mình vào ghế, anh thưởng thức ly rượu trong trạng thái thoải mái, chân anh vắt lên cũng không ngừng lắc qua lắc lại...

Cẩm San vẫn không thôi nhìn người đàn ông trước mặt, cô cứng đơ cả người, toàn thân như vừa bị dòng điên 220v chạy qua...

" Là anh....hôm qua sao??"

Trông anh vừa lạ vừa quen, cô cũng không biết anh có phải là người đàn ông hôm qua cô uống rượu cùng không nữa..

" Cô gái nhỏ..mới hôm qua mà em đã quen mất tôi rồi sao??"

Trong trí nhớ ít ỏi của Cẩm San thì cô chỉ nhớ rằng cô đã ôm lấy cổ anh và gọi anh là " Người anh em này người anh em nọ"

" Người anh em, hôm qua tôi uống hơi nhiều...."

Cẩm San cố gắng hết sức lấy lại tự nhiên trên khuôn mặt, cô không muốn để anh ta biết vừa rồi cô bị vẻ ngoài của anh ta làm thẫn thờ..

" Gọi thêm chứ??"___Người đàn ông quay qua hỏi Cẩm San

" Sao cơ..?"_ lại một lần nữa anh ta làm cô bất động trước những lời nói khó hiểu

" Chẳng phải hôm qua em uống rất nhiều rượu của tôi sao? Hôm nay mời lại tôi đi chứ..."

Anh ta nói ra những câu nói vừa rồi sắc mặt chẳng một chút biểu hiện nào cả, khuôn mặt bình thản lạ thường lại khiến cô thêm bối rối..

" A!! Tất nhiên rồi"__ lúc này anh ta chăm chú quan sát ly rượu đỏ trên tay, lắc qua lắc lại bình thản

Cẩm San lúc này mới lấy hết bình tĩnh nhìn kỹ mặt anh ta, giống như một nam thần đang ngồi trước mặt cô vậy, anh ta có một sức khuyến rũ cực mạnh

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh tanh đó, dù là đang biểu hiện rất thân thiện nhưng sâu bên trong cô có thể nhìn thấy được sự lạnh lùng và tàn bạo..

Sống mũi cao chót vót, cô tự sờ mũi mình rồi an ủi, thật sự còn đẹp hơn cả con gái, đôi môi đó lạnh lẽo biết bao nhưng khi anh ta nhếch môi lên cười thật sự khuyến rũ chết người...

Nếu như dùng những từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp này thì Cẩm San chỉ có thể nói rằng gương mặt anh ta giống như một tác phẩm điêu khắc được chăm chút từng li từng tí..

À không, không những khuôn mặt, thân hình anh ta cao to, nhìn khí thế hùng dũng biết bao

Ánh mắt anh ta dời từ ly rượu đỏ bỗng bất ngờ nhìn thẳng Cẩm San, cô đang nhìn anh chằm chằm bỗng nhiên bị phát hiện liền đỏ mặt

" Hôm...hôm nay tôi mời anh muốn uống bao nhiêu thì uống"

Vì bối rối khiến Cẩm San trở nên nói lắp, gương mặt mất tự nhiên, ánh mắt lia về chỗ khác để trách nhìn vào mặt anh ta

Anh ta đưa cho Cẩm San ly rượu đang uống dở trên tay, chân mày cô lập tức chau lại

" Ly này anh uống rồi còn gì, tôi sẽ lấy ly mới"

Cẩm San lấy một ly khác rồi tự mình rót rượu uống, làm sao cô có thể uống chung ly với anh ta cơ chứ " Như vậy khác gì hôn gian tiếp "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play