" Wow.... Ở đây cao như vậy có thể nhìn thấy hết những nơi đẹp nhất của thành phố "

Ánh mắt Cẩm San long lanh, miệng không ngừng thốt ra những lời khen ngợi có cánh, cô dường như bị thu hút bởi tất cả khung cảnh nơi đây...

Cẩm San bước từ từ theo dọc tấm kính đến cuối góc là một bể cá lớn trong suốt, bên trong toàn là những con cá rất lớn nhiều màu sặc sỡ, những chiếc đuôi dài và nhiều tua bơi qua bơi lại vô cùng đặc sắc...

" Wow... Wow.... Ôn Đình Mặc những con cá này rất hiếm trên thế giới luôn đấy, sao anh lại có được chúng cơ chứ? "

" Này...còn những cây rong này nữa đều là những loại rong biển quý hiếm hết "

Cẩm  San há hốc mồm, đây đều là những thứ cô rất thích, cô rất yêu thích được ngắm những căn phòng được trang trí đẹp như thế này...

" Thích lắm sao? Trong vòng 3 tháng em sẽ được làm việc ở đây "

Nhật Hữu trừng mắt bất ngờ, anh theo Ôn Đình Mặc 8 năm trời anh cùng lắm thì được sắp xếp một phòng riêng cách phòng Chủ Tịch khá gần, vậy mà giờ đưa một cô gái về làm thư ký lại chung phòng như vậy có bất công với anh không?

Ôn Đình Mặc quay qua nhìn Nhật Hữu " Cậu đi chuẩn bị đi "

Hiểu được ý Nhật Hữu liền lập tức rời khỏi đó

" Tôi...tôi làm trong phòng làm việc của anh sao? "

Ôn Đình Mặc gật đầu thản nhiên " Tất nhiên rồi, thư ký lúc nào cũng phải bên cạnh tôi chứ "

Cẩm San bước đến gần Ôn Đình Mặc ánh mắt gian xảo nhìn anh " Tôi hỏi thật, anh đổi bao nhiêu thư ký rồi? "

Anh nhếch mép cười " Em đoán xem "

Mắt Cẩm San đảo qua lại suy nghĩ " Chắc cũng nhiều lắm, anh khó chịu như vậy có cô gái nào mà chịu nổi tính anh cơ chứ "

Ôn Đình Mặc bước lại gần Cẩm San, anh bước càng lúc càng gần, cho đến lúc khoảng cách của hai người còn lại trong gang tay

"  Em là người đầu tiên "

Anh nhìn cô chằm chằm, nhìn ánh mắt anh vô cùng thâm tình chẳng có chút gì là nói dối..

Cẩm San cố tỏ ra bình tĩnh đấu khẩu lại anh " Xem ra anh có rất nhiều cái đầu tiên "

Khuôn mặt cô tinh nghịch cười mỉm cố không thoát ra tiếng lớn

Ôn Đình Mặc tiến thêm bước nữa thì Cẩm San bất giác lùi về sau một bước, cứ thế cho đến lúc cô bị dồn đến chân tường

Cô bắt đầu đỏ mặt, ánh mắt bối rối không dám nhìn thẳng vào mặt Ôn Đình Mặc

Khoảng cách gần đến mức mà cô có thể cảm nhận được độ nóng của cơ thể anh truyền tới da thịt cô, mùi hương nam tính trên người anh thật sự khuyến rũ cô làm cho đầu óc cô như chẳng thể suy nghĩ thêm được gì...

Anh chống tay lên tường nhìn cô say đắm, ánh mắt anh đục dần nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô như muốn nuốt chửng, yết hầu của anh lên xuống liên tục, anh cúi đầu dần dần áp sát mặt cô....

" Cạch "

" Ôn Đình Mặc tôi đã chuẩn bị xong...."

Bất ngời Nhật Hữu bước vào phòng và chứng kiến hết những cách có một không hai trên đồi..

Cẩm San lập tức đẩy mạnh Ôn Đình Mặc ra xa khỏi người cô, cô trở nên lúng túng như vừa bị bắt gian tại trận vậy...

" Tôi...tôi...thành thật xin lỗi, hai người cứ tiếp tục đi.."

Nhật Hữu xua tay rồi quay mặt đi ra ngoài

" Cậu không cần ra ngoài, mau chuyển đồ vào đi "

Nhật Hữu đứng lại mặt tỏ vẻ lúng túng, Nhật Hữu đã lỡ thấy những điều không nên thấy liệu rằng sau hôm nay Ôn Đình Mặc có vứt anh cho cá mập ăn không chứ...mặt Nhật Hữu mồ hôi đầm đìa..

Nhật Hữu quay mặt ra của ra hiệu cho người ở ngoài cửa " Mau bê vào đây đi "

Lần lượt từng người bước vào, toàn bộ bàn ghế máy tính và những vật dụng cần thiết để Cẩm San làm việc đã được chuẩn bị đầy đủ...

Ôn Đình Mặc mặt bình thản quay qua hỏi Cẩm San " Em muốn ngồi ở đâu "

Cô vẫn chưa thể lấy lại tự nhiên vì vẫn còn xấu hổ, vậy mà Ôn Đình Mặc mặt dày không biết xấu hổ, vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra...

Cẩm San nhìn một lượt thấy một góc khá xa bàn làm việc của Ôn Đình Mặc mà còn có thể ngồi ở đó ngắm ra ngoài cửa kính

" Ở góc đó đi, tôi rất thích "

Ôn Đình Mặc ra ký hiệu lập tức tất cả mọi thứ được đưa qua đúng vị trí mà cô yêu cầu

Ôn Đình Mặc quay qua nhìn Nhật Hữu " Đem cho cô ấy xem những hoạt động và sở thích của tôi hằng ngày "

Nhật Hữu lấy ra một cuốn sổ dầy cộp, bên trong đều được ghi chép cẩn thận lại những thói quen sinh hoạt của Ôn Đình Mặc

Cẩm San lật từng trang từng trang, cô đã dần cảm thấy hối hận khi mà đã đồng ý đến đây làm việc cho tên đáng ghét này

" Anh nghĩ mình là vua thời cổ đại hả? Có cần thiết phải từng ly từng tí mà nhiều như thế này không hả? Anh giỏi thì đi mà tự làm "

Ôn Đình Mặc đang ngồi ở bàn làm việc, Cẩm San tiến lại gần ném quyển sổ ghi chép trước mặt anh

Nhật Hữu lúc này đứng ở đằng xa chỉ biết nhịn cười, từ trước tới nay chỉ có Ôn Đình Mặc bắt nạt người ta  nhưng cuối cùng cũng có người có thể bắt nạt lại được anh ta rồi, đúng là ông trời có mắt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play