Thiếu nữ Ngô Đồng cùng trung niên thợ mỏ phi thường đề phòng đối với
Tô Vân, nhưng Tô Vân hồn nhiên không có giác ngộ mình là đại hắc thủ
phía sau màn, hắn chỉ không thể không giả mạo thượng sứ, nếu không phải
Đồ Minh hòa thượng "Uy hiếp", hắn sẽ không đêm tối đi xuống đây thăm dò
xưởng kiếp tro để mà "Tra án" đâu.
Hắn ngay cả mình muốn kiểm tra vụ án gì cũng không biết!
Hắn càng chưa nghĩ tới, mình sẽ gặp được nhân ma Ngô Đồng cùng thượng sứ chân chính ở nơi này.
Tất cả những thứ này đối với thiếu nữ Ngô Đồng cùng thợ mỏ thượng sứ
mà nói, đếu là sớm có mưu tính trước, nhưng đối với Tô Vân mà nói, thật
sự là trùng hợp thuần túy.
Hắn chỉ là thiếu niên nông thôn lần đầu vào thành, nhiều nhất thì có chút đầu óc, làm sao có thể có bụng dạ sâu như vậy?
- Trong bốn người, ta yếu nhất, nhưng hình như bọn họ đều cho rằng ta mạnh nhất, âm nhất, xấu nhất, để cho bọn họ kiêng kị.
Hắn có chút đau đầu.
- Ta chỉ muốn dừng chân tại Sóc Phương, để nhị ca cùng đệ đệ muội muội đi học thôi mà...
Tô Vân lấy lại bình tĩnh, vẫn còn có chút chột dạ, cứng rắn chống đỡ
lấy tâm tính, không cho tâm tính sụp đổ, sâu xa khó hiểu mà hỏi.
- Như vậy, thượng sứ trong khoảng thời gian này còn tra ra được cái gì?
Kia trung niên thợ mỏ kia liếc thiếu nữ Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo, Tô Vân nhắm mắt nói.
- Nơi này không có người ngoài, cho dù có cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta, ngươi cứ việc nói.
Thiếu nữ Ngô Đồng rất vũ mị nhìn hắn một cái, thẹn thùng khôn xiết, cười hì hì nói.
- Nhân gia trốn không thoát lòng bàn tay của ngươi?
Tô Vân vững như Cẩu đại gia, mắt điếc tai ngơ.
Trung niên thợ mỏ nói.
- Đồng gia thử tìm kiếm được phong ấn Thần Vương bên trong kiếp tro
trong toà này thành kiếp tro dưới lòng đất, bọn họ tính ra vị trí Thần
Vương ở núi kiếp tro, không ngờ thợ mỏ đào được kiến trúc thời đại hiện
nay bên trong núi kiếp tro!
Tô Vân vẫn hiện ra vẻ mặt sâu xa khó hiểu như cũ, thiếu nữ Ngô Đồng
thì một mặt ngỡ ngàng, kiếp tro là kiếp tro của thế giới trước, tại sao
bên trong kiếp tro lại có kiến trúc thời đại hiện nay?
Kiến trúc thời đại hiện tại làm sao có thể xuất hiện bên trong kiếp tro?
Mặt Tiêu Thúc Ngạo bên cạnh tối sầm lại nhìn chằm chằm Tô Vân, Long
Nha kiếm vừa mới được luyện chế từ răng độc nằm trong khí huyết phun ra
nuốt vào, tựa hồ không có bất kỳ hứng thú gì đối với những vật khác, chỉ có hứng thú đối với Tô Vân.
- Đó là một kiến trúc vô cùng cổ quái.
Trung niên thợ mỏ dọc theo đầu này trung ương đường lớn đi đến núi kiếp tro, nói.
- Ta chưa bao giờ thấy qua kiến trúc như vậy. Từ lúc Đồng gia đào
được nơi đó đã chết mười mấy linh sĩ, thậm chí không thiếu đại sĩ Nguyên Động, Ly Uyên cảnh, cũng không thể mở kiến trúc này ra!
Tô Vân vẫn lộ ra thần thái cao thâm khó dò, trong lòng lén lút tự nhủ.
- Ta biết Nguyên Động cảnh giới, Ly Uyên cảnh giới là cảnh giới gì?
Còn có vừa rồi hắn nói Thiên Tượng cảnh giới lại là cảnh giới nào nữa?
Hắn vừa mới vào quan học, được truyền thụ kiến thức từ Dã Hồ tiên
sinh, chưa hề có người nói với hắn cảnh giới được phân chia thế nào.
Hắn không hiểu ra sao, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.
Dù sao, sĩ tử Thiên Đạo viện, hơn nữa còn là khâm sai của đại đế, làm sao có thể không biết cảnh giới sắp xếp thế nào?
- Đồng gia lúc đầu không thể mở ra ba mươi sáu điện, bất quá quan học nghỉ ngơi lần này, bọn họ mời tới tây tịch dạy dỗ về kiến trúc từ Thái
Học viện Tây đô!
Trung niên thợ mỏ trầm giọng nói.
- Nghe đồn vị tây tịch tiên sinh kia là đồ tôn của Lâu Ban Lâu thiên
sư, trình độ cực cao, đi tới nơi này đã phá giải ba mươi sáu điện, mở ra phong ấn của ba mươi sáu điện! Hiện tại, người này đang ở trong đại
điện trung ương do Đồng gia mở ra trong núi kiếp tro, trong đại điện
trung ương vô cùng có khả năng có một tôn Thần Vương bị phong ấn kiếp
tro! Chính là ở nơi đó phát hiện ra toà kiến trúc đương đại kia.
Trung ương cuối cùng đường lớn chính là toà núi kiếp tro nguy nga.
Thợ mỏ của xưởng kiếp tro đã khai thác đến bên trong núi lớn, đi vài
bước qua khu vực núi đá sẽ thấy mặt đất trở nên bằng phẳng, lại là con
đường thợ mỏ khai quật ra thành bên ngoài trung tâm cung điện.
Hơn nữa, càng đi vào trong càng bằng phẳng.
Đột nhiên, phía trước sáng tỏ thông suốt, vô cùng rộng lớn, ước chừng gần một trăm mẫu đất, rất nhiều thợ mỏ đang ngay lấy rìu đục điêu khắc
kiếp tro tại nơi này, bọn họ gõ xuống từng khối kiếp tro, dần dần điêu
khắc chỉnh tề từng khối đá đen khổng lồ như từng cái quan tài màu đen.
Nơi này lại có trăm ngàn quái kiếp tro bị phong ấn bên trong kiếp tro, thạch quan đen kịt trong sân rộng trăm ngàn mẩu!
Hình ảnh này, cho dù Tô Vân cũng có chút không rét mà run!
- Những quái kiếp tro này... Đồng gia đào ra quái kiếp tro, đến cùng muốn làm cái gì?
Tô Vân nhịn không được hỏi.
- Đã biết quái kiếp tro nguy hiểm, như vậy vì sao Đồng gia còn muốn dọn dẹp ra? Bọn họ lại vận chuyển bọn chúng về nơi nào?
Trung niên thợ mỏ lắc đầu.
- Đồng gia gần đây mới bắt đầu vận chuyển hắc quan của quái kiếp tro, vận chuyển về đâu thì ta cũng không biết.
Tô Vân nhìn từng quái kiếp tro cao lớn nguy nga, trong lòng không
khỏi có chút sợ hãi, nếu như những quái kiếp tro này bị phóng thích ra,
toàn bộ xưởng kiếp tro thoáng cái sẽ bị huyết tẩy không còn!
Nếu như quái kiếp tro xông vào trong thành càng sẽ tạo thành sát kiếp rất lớn!
Hắn rùng mình một cái, thấp giọng nói.
- Đồng gia đến cùng muốn làm gì? Đồ Minh đại sư lúc trước ở kế bên xưởng kiếp tro, chẳng lẽ hắn cũng có phát giác?
Bên cạnh hắn, thiếu nữ Ngô Đồng lặng lẽ quan sát những quái kiếp tro
trong phong ấn, ánh mắt lấp lóe, khóe miệng cong lên một đường cong nhỏ
bé, hình thành nụ cười yếu ớt của mê người thiếu nữ.
Chẳng qua trong mắt những người khác, nàng vẫn là nam thợ mỏ mập lùn
đen rất cường tráng, mảy may nhìn không ra thiếu nữ áo đỏ yểu điệu.
Tô Vân thoáng nhìn nụ cười của nàng, trong lòng căng thẳng, thấp giọng nói:.
- Ngươi dám làm càn thì đừng trách ta không nói tình cảm đồng học!
Thiếu nữ Ngô Đồng khúc khích cười nói.
- Làm càn? Tô Vân sĩ tử, ngươi cảm thấy ta cần làm càn? Có người đào ra những quái kiếp tro này, mục đích là cái gì? Chỉ vì bày ra để xem
thỏa lòng hiếu kỳ, nhỉ?
Nàng cười lạnh.
- Ta lần này tới quả thực muốn thả ra hết đám quái kiếp tro cho chúng đại khai sát giới, làm ra rung chuyển rối loạn, hấp thu oán niệm cùng
lực lượng của vô số sinh linh tử vong, ta sẽ nhanh chóng trưởng thành!
Nhưng mà hiện tại xem ra, hình như không cần ta động thủ.
Tô Vân giật mình, nhìn qua từng cái hắc quan.
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng lại vang lên bên tai hắn.
- Các ngươi tưởng tượng nhân ma quá ác. Mọi người chỉ ưa thích đem
chuyện xấu chồng chất trên đầu nhân ma. Mà thực ra, nhân ma chân chính ã làm chuyện xấu cũng không có bao nhiêu. Những chém giết kia thực ra chỉ là dã tâm của mọi người chế bịa đặt, nhân ma trở thành mục tiêu để mang tiếng xấu mà thôi.
Tô Vân liếc nhìn nàng một cái thật sâu.
- Ta sẽ không bị ngươi mê hoặc.
Thiếu nữ Ngô Đồng cười nhạo một tiếng.
- Như vậy, Tô sĩ tử, ta muốn đánh cược cùng ngươi.
Tô Vân cau mày.
- Đánh cược gì?
- Ta và ngươi cược, ta không làm bất cứ chuyện gì, không mê hoặc bất
kỳ người nào, trong vòng nửa năm, Sóc Phương tất có náo động lớn, đại
hạo kiếp, có người còn làm lớn, làm ác hơn so với nhân ma như ta!
Âm thanh thiếu nữ Ngô Đồng hiện ra hàn ý lành lạnh, hoàn toàn khác
biệt với nàng áo đỏ mang tới nhiệt liệt cùng ấm áp nàng đang mặc, lạnh
như băng nói.
- Có người sẽ mượn cơ hội lần này, mượn hài cốt của vô số người để
cho mình vang danh thiên hạ, đoạt được uy danh danh vọng vô thượng, tiến quân đến Đông đô đoạt Đế! Tô sĩ tử, có muốn đánh cược một lần nhân tính thiện ác cùng nhân ma tội ác tày trời như ta hay không?
Tô Vân nắm chặt nắm đấm, thấp giọng nói.
- Tiền đánh cược là cái gì?
Ánh mắt Thiếu nữ Ngô Đồng lấp lóe, nói.
- Tiền đặt cược chính là, nếu như ta thắng, ngươi nợ ta một cái mạng, nếu ta rơi vào trong tay của ngươi, ngươi không thể giết ta.
Tô Vân buồn bực, đây là yêu cầu gì?
Tiền đặt cược rõ ràng có ý thiếu nữ Ngô Đồng cho rằng bản thân sẽ có
khả năng đánh không lại Tô Vân, thậm chí có thể sẽ chết trong tay hắn,
cho nên nhờ vào tiền đặt cược cầu hắn tha mạng!
Nhưng mà lần trước bên trong Thập Cẩm Tú Đồ, Tô Vân giao thủ cùng
thiếu nữ Ngô Đồng qua một lần, trận chiến kia cho hắn bóng mờ rất lớn,
loại cảm giác bất lực lúc đó vẫn để hắn không rét mà run.
Hiện tại nghe ý tứ của thiếu nữ Ngô Đồng, bóng mờ trong tâm lý nàng dường như cũng không nhỏ nha!
Hình như nhân ma này có chút sợ hắn, không dám chính diện giao phong cùng hắn.
- Nữ nhân này tạo thành bóng ma tâm lý cực lớn cho ta, buộc ta chuyên cần khổ luyện, thử luyện thành công pháp đại nhất thống. Không nghĩ
tới, ta bị nàng dọa cho phát sợ, nàng cũng bị ta dọa cho phát sợ.
Tô Vân có một loại cảm giác vô cùng hoang đường, bị thiếu nữ Ngô Đồng đả kích đến lòng tin lập tức nhanh chóng khôi phục, thầm nghĩ.
- Nguyên lai trong lòng nàng, ta mạnh mẽ như vậy.
- Tốt, ta cược cùng ngươi.
Tinh thần Tô Vân phấn chấn, cho dù mặt mũi dính đầy kiếp tro cũng không che giấu được, nói.
- Chẳng qua, tiền đánh cược này lẫn nhau, nếu như ta thắng, tương lai ta nếu rơi vào trong tay của ngươi, ngươi cũng không thể giết ta.
Thiếu nữ Ngô Đồng cũng hơi giật mình.
- Vì sao hắn muốn mượn cơ hội này cầu ta tha mạng? Chẳng lẽ nói hắn
cho rằng ta và hắn kỳ phùng địch thủ, hắn không có niềm tin tuyệt đối
vượt qua ta?
Trong nội tâm nàng có chút vui vẻ.
- Lần này đánh cược thắng thua có thời gian nửa năm, trong vòng nửa
năm hắn sẽ không xuống tay với ta. Nửa năm sau, ta chỉ sợ đã tu luyện
tới Uẩn Linh cảnh giới tầng thứ năm thậm chí tầng thứ sáu, lại thêm Sóc
Phương tất có náo động, càng giúp thực lực ta lớn mạnh! Dù hắn có một
chiêu kiếm thuật đáng sợ kia, ta muốn giết chết hắn cũng dễ như trở bàn
tay! Chẳng qua...
Tâm thần nàng lại có chút hoảng loạn.
- Có điều, hắn rộng lượng từ bỏ thời gian nửa năm, chẳng lẽ bởi vì
hắn có đầy đủ lòng tin, cho rằng trong nửa năm qua này ta không cách nào đuổi theo hắn? Hắn thật mạnh mẽ như vậy?
Nàng không khỏi hồi tưởng lại một kiếm kia của Tô Vân, một kiếm quả
thật vô cùng kinh khủng, một kiếm khiến nàng hay tỉnh giấc từ trong cơn
ác mộng!
Mục đích chân thực của nàng là vì kéo dài nửa năm này.
Tô Vân cho nàng áp lực thực sự quá lớn, chẳng qua cho dù Tô Vân đáp
ứng cho nàng thời gian nửa năm, nàng cũng không có đầy đủ lòng tin phá
giải một kiếm kia của Tô Vân.
Tô Vân lại không biết nàng nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ đơn thuần muốn bảo vệ nửa năm bình yên.
- Tô sĩ tử, đã chúng ta trong vòng nửa năm tiếp theo không phải kẻ địch, như vậy có lẽ có thể làm bằng hữu.
Thiếu nữ Ngô Đồng cẩn thận diễn đạt, miễn cho chọc giận hắn, để lại cho hắn cách nhìn không tốt, châm từ rót câu.
- Xem như bằng hữu, ta muốn khuyên ngươi một việc: Vô luận như thế
nào cược đều được, tuyệt đối không nên cược nhân tính. Bằng không, ngươi sẽ thua rất thảm!
Toàn Thôn Cật Phạn Tiêu Thúc Ngạo thì buồn bực, thầm nghĩ.
- Tại sao Ngô Đồng tiền bối lại khách khí với tiểu tử này như thế?
Tiểu tử này hai lần ba phen chặt đứt kiếm của ta, không cần khách khí
với hắn, trực tiếp chọc hắn một cái xuyên tim là được!
Trong lòng hắn, thiếu nữ Ngô Đồng chính là Chân Long, bất luận dù ai cũng không cách nào thay đổi cái nhìn của hắn.
Bởi vì Ngô Đồng truyền thụ cho hắn là “Chân Long mười sáu thiên”, tuyệt đối không có giả tạo!
Đúng lúc này, có người cao giọng nói.
- Chế tác nhanh một chút! Phải chở hết những hắc quan này trong đêm! Cẩn thận một chút cho ta!
Tô Vân giật mình.
Thiếu nữ Ngô Đồng thản nhiên nói.
- Có lẽ không cần chờ nửa năm, ngươi ta có thể phân ra thắng thua.
Tô Vân lẩm bẩm.
- Nhân tính, thật chẳng lẽ không đỡ nổi một đòn...
Thiếu nữ Ngô Đồng cười nhạo một tiếng, đi thẳng về phía trước.
- Nhân tính khi nào cứng chắc chưa? Điểm này, ta đã biết rất rõ. Chỉ
có dạng mao đầu tiểu tử như ngươi mới tin tưởng vững chắc nhân tính.
Những người này chém giết thì chỉ biết đẩy lên đầu của ta, nói với người ngoài là ta mặc cho quái kiếp tro đồ sát dân chúng, cầm ta đầu đi tế
cờ!
Tiêu Thúc Ngạo vội vàng đuổi theo nàng.
Trung niên thợ mỏ thấp giọng nói.
- Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, đi sâu về phía trước sẽ vào bên
trong núi kiếp tro, ta không cách nào khống chế người này tiến vào. Ta
đi điều tra quái kiếp tro bị đưa đến đâu, chính ngươi cẩn thận làm việc, đừng muốn liên lụy đến ta!
Tô Vân yên lặng gật đầu.
Tinh khí thần thợ mỏ kia đột nhiên biến đổi, mờ mịt gãi đầu một cái,
quan sát bốn phía, hồn nhiên không biết bản thân tại sao lại ở đây.
Thượng sứ thành Sóc Phương dùng một loại pháp thuật khống chế tinh
thần, khống chế nhất cử nhất động, mỗi tiếng nói cử động của hắn, thượng sứ không còn khống chế, thợ mỏ liền sẽ tỉnh lại.
Tô Vân cất bước đuổi theo Ngô Đồng cùng Tiêu Thúc Ngạo, nhìn về phía
từng hắc quan to lớn được đặt vào trong xe trên quảng trường, trong lòng yên lặng nói.
- Nhân tính, chống lại khảo nghiệm hay không...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT