- Âm thanh này... Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, tảng đá trong lòng cuối cùng rơi xuống.

Ánh mắt của hắn rơi trên thân Linh Sĩ cao lớn kia, trong lòng yên lặng nói.

- Học sinh Sóc Phương học cung, Lâm Thanh Thịnh, đệ nhất nhân đại khảo hai năm trước...

Sắc mặt Linh Sĩ cao lớn kia biến hóa, nhìn lại về phía bóng dáng đang đi tới, cẩn thận hỏi thăm.

- Là vị tiền bối nào? Tại hạ đích thật là Lâm Thanh Thịnh - Sóc Phương học cung, cũng là Lâm gia Sóc Phương - Lâm Thanh Thịnh, phụng mệnh Võ thần bộ điều tra yêu ma làm loạn thành Sóc Phương.

- Ta đương nhiên biết Lâm gia Sóc Phương. Nếu như không phải bởi vì ngươi đến từ Lâm gia Sóc Phương, ngươi bây giờ đã là một bộ thi thể.

Hình bóng kia dần dần tiếp cận, lại là một nam tử trung niên bụng phệ, khuôn mặt tròn trịa, cười híp mắt, tay mập mạp, trong tay mang theo rương gỗ, giống như một y sư bình thường.

- Hiện tại, trong thành rất loạn, khắp nơi đều là yêu ma quấy phá, học sinh Sóc Phương học cung thừa dịp loạn đến tầng dưới chót lạm sát kẻ vô tội, ước chừng các ngươi chết ở chỗ này, cũng chỉ như bị yêu ma giết chết nhỉ.

Y sư mặt tròn híp mắt cười nói.

Người y sư này chính là Y sư bình thường mà Đồ Minh hòa thượng mời đến chữa trị cánh tay cho hắn khi ngày thứ hai Tô Vân tiến vào Sóc Phương học cung, Đổng y sư.

Đổng y sư có bề ngoài xấu xí, nhưng y thuật lại cực kì tinh xảo, cánh tay Tô Vân bị hao tổn, La đại nương Thiên Môn trấn trị liệu cần thời gian mười ngày, nhưng hắn chỉ cần nửa canh giờ!

Con ngươi Linh Sĩ cao lớn Lâm Thanh Thịnh kia đột nhiên co lại, càng thêm cẩn thận, mỉm cười nói.

- Những học sinh chúng ta ngày thường chỉ làm việc dưới trướng Võ thần bộ, kiếm chút tiền tài, phụng mệnh Võ thần bộ truy sát yêu ma khu không người, cũng vì an toàn của thành Sóc Phương.

Hắn cười nói:

- Tiền bối mời xem, trên đường phố này khắp nơi yêu ma, ta hoài nghi bọn hắn đến từ khu không người, cho nên mới có xung đột...

- Yêu ma ở đâu ra?

Đổng y sư kinh ngạc nói:

- Trên con đường này rõ ràng đều là người, yêu quái nào?

Lâm Thanh Thịnh nhìn lại bốn phía, trong lòng hơi rung, chỉ thấy trên dưới một trăm tên yêu quái vừa rồi trên đường phố kia thế mà đều hóa thành hình người, dáng vẻ trung thực!

Bên cạnh hắn, một Linh Sĩ lấy ra còi đặt bên miệng, đang muốn thổi lên, Lâm Thanh Thịnh cong ngón búng ra đánh cái còi kia vỡ nát, mỉm cười nói.

- Tiền bối, đó là hiểu lầm. Chúng ta cũng bởi vì trận hiểu lầm này chết ba học sinh, đều là học sinh tinh nhuệ trong Sóc Phương học cung, Đồng phó viện trưởng khẳng định sẽ trách cứ. Không bằng thế này, chúng ta mang theo thi thể yêu quái cùng học sinh trở về giao nộp, việc này coi như thôi. Ý tiền bối như thế nào?

Trán hắn toát ra mồ hôi lạnh.

Cái còi kia là Linh khí quan phủ đặc chế, chỉ cần dùng khí huyết gợi lên liền sẽ vang vọng hơn mười dặm, quan phủ sai dịch phụ cận sẽ nghe tiếng phi tốc đến đây!

Nhưng trước đó, bọn hắn chỉ sợ cũng phải chết ở nơi này!

Y sư béo này sâu không lường được, mà hắn cũng không phải một người đến đây, còn có một Linh Sĩ am hiểu bắn tên giấu ở chỗ tối.

Cho nên Lâm Thanh Thịnh không dám để cho Linh Sĩ kia thổi còi, thổi lên liền không chỗ trống cứu vãn.

Đổng y sư cũng không nguyện ý cá chết lưới rách, hắn cố nhiên có thể giết chết Lâm Thanh Thịnh, nhưng người quan phủ tới đây thì không cách nào thu tràng.

Nếu như Lâm Thanh Thịnh và đám học sinh đều chết ở chỗ này, chẳng những quan phủ tức giận, Sóc Phương học cung cũng sẽ thịnh nộ huyết tẩy tầng dưới chót!

Đến lúc đó, chỉ sợ tầng dưới chót sẽ máu chảy thành sông!

Đổng y sư khua tay nói.

- Thi thể các ngươi mang đi.

Lâm Thanh Thịnh nhẹ nhàng thở ra, sai người lấy thi thể ba vị Linh Sĩ kia xuống, mấy Linh Sĩ đi thu yêu ma bị Lâm Thanh Thịnh chém đầu. Hai Linh Sĩ đi đến thi thể Ngưu Yêu bên người Tô Vân, Tô Vân khàn khàn nói.

- Không nên động hắn.

Lông mày Lâm Thanh Thịnh giương lên, phân phó.

- Lưu bộ thi thể này lại.

Hai Linh Sĩ kia lui ra phía sau.

Lâm Thanh Thịnh nhìn Tô Vân, mặt tươi cười, nói khẽ.

- Chúc mừng Tô Vân sư đệ hạng nhất trong đại khảo, thi vào Văn Xương học cung. Một trận chiến sư đệ ở trong Thập Cẩm Tú Đồ nổi tiếng cả Sóc Phương, tương lai không phải vật trong ao. Vi huynh lớn hơn mấy tuổi, có câu nói vẫn phải nói.

Tô Vân sắc mặt đạm mạc.

- Sư ca mời nói.

Lâm Thanh Thịnh mỉm cười nói:

- Một nhân vật thượng tầng, trong mắt không có thù truyền kiếp. Ta cũng phụng mệnh làm việc, lúc này mới đắc tội, đây là giải quyết việc chung, cũng không có ân oán cá nhân ân cừu ở bên trong. Sư đệ, ngươi hiểu ý của ta không?

Tô Vân hờ hững nói:

- Xin mời sư ca chỉ rõ.

Lâm Thanh Thịnh khẽ nhíu mày, nhẫn nại nói.

- Giữa ngươi và ta cũng không có ân oán, chỉ có xung đột công chuyện, nhưng đêm nay qua đi, công sự chấm dứt, ngươi ta nói không chừng còn có cơ hội hợp tác, còn có cơ hội nâng cốc ngôn hoan đàm luận phong hoa tuyết nguyệt. Đây mới là chuyện nhân vật thượng tầng nên làm. Ngươi cho rằng đúng không?

- Lăn.

Mặt Tô Vân không biểu tình.

Sắc mặt Lâm Thanh Thịnh phát lạnh, quay người rời đi, cười lạnh nói:

- Nông thôn mọi rợ, ngây thơ vô tri!

- Hai tháng.

Sau lưng của hắn truyền đến âm thanh của Tô Vân, Lâm Thanh Thịnh dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Tô Vân giơ lên hai ngón tay, thanh âm khàn giọng, lại như sấm sét vang xa.

- Ta nói qua hai tháng, ta có thể vượt qua thành tựu hai năm của ngươi!

Lâm Thanh Thịnh cười ha ha một tiếng, lắc đầu, nói với các Linh Sĩ khác.

- Một người si nói mộng. Đi thôi.

Âm thanh Tô Vân phía sau hắn truyền đến, nổ vang.

- Hai tháng sau, cửa ra vào Sóc Phương học cung, ngươi ta một trận chiến, ta đánh chết ngươi báo thù cho đồng hương.

Lâm Thanh Thịnh cũng không nhịn được tức giận.

- Nhà quê, không biết điều! Tốt, hai tháng sau, trước cửa học cung, phân cao thấp, phân sinh tử! Hừ!

Hắn vung tay áo rời đi.

Cả đám phi tốc đi xa, Tô Vân cổ họng ngòn ngọt, một ngụm máu tươi.

- Ngươi thương đến tim phổi, còn cưỡng ép phát ra ngoan thoại để cho thương thế mình càng nặng.

Đổng y sư dẫn theo rương gỗ đi lên phía trước, trên dưới dò xét Tô Vân, tựa như dò xét một bảo tàng, cười tủm tỉm nói.

- Học sinh phổ thông như ngươi dã như ngựa không cách nào thuần phục, ta rất thích cá tính ngươi. Bất quá ngươi làm sai, ngươi hẳn đáp ứng hắn.

Hắn lấy ra một bộ ngân châm, dẫn xuất máu bầm trong người Tô Vân.

Tô Vân rốt cục dễ chịu một chút, thanh âm khàn giọng nói.

- Tiên sinh, có phải ta quá trẻ con hay không? Ta hẳn nên đáp ứng hắn, biến chiến tranh thành tơ lụa, ngày sau dễ nói chuyện hơn?

Đổng y sư dốc lòng chẩn trị, nói.

- Theo lý mà nói, một nhân vật thế giới thượng tầng, hoàn toàn giống hắn nói, không mang thù, thấp nhất cũng phải làm huynh đệ tốt ngoài mặt. Nhưng nếu ngươi đáp ứng hắn, ta sẽ không chữa trị, ta sẽ quay người liền đi.

Hắn cười nói.

- Ta coi trọng không phải lõi đời khéo đưa đẩy, trên thế giới này, người khéo đưa đẩy lõi đời thực sự rất rất nhiều. Tương phản, nông thôn dã nhân giống như ngươi có nguyên tắc có kiên trì, quá ít. Ta đã từng như ngươi.

Hắn dẫn máu bầm ra ngoài, khẽ nhíu mày, đứng lên nói:

- Ngươi dùng kiếp tro tăng lên khí huyết? Mạch máu cùng khí tạng của ngươi bị đánh tổn hại, thương thế có chút khó giải quyết... Ta có một tiệm thuốc trên con đường này, đến đó tinh tế chẩn trị đi.

Tô Vân xưng phải, lại nhìn thi thể Ngưu Yêu trên đất, trong lòng ảm đạm.

Hắn mở túi tiền, lấy ra tất cả Thanh Hồng tệ của mình giao cho Mao nhị tỷ, thấp giọng nói:

- Nhị tỷ, giúp ta giao chút tiền cho người nhà hắn. Còn có, hai tháng sau, xin mời Nhị tỷ mang theo người nhà của hắn đến cửa Sóc Phương học cung, nhìn cừu nhân đền tội.

Mao nhị tỷ yên lặng nhận tiền, có chút nhát gan, thấp giọng nói.

- Tiểu Vân, sau khi trở về đừng nói ta làm cái gì trong thành...

Tô Vân gật đầu, đi theo Đổng y sư về tiệm thuốc.

- Hạnh Lâm y sư, nhất định phải trị hết cho hắn!

Mao nhị tỷ lớn tiếng nói.

Tô Vân ngẩng đầu nhìn lại, tấm biển trên tiệm thuốc kia viết tiệm bán thuốc Hạnh Lâm, đi vào tiệm, một cỗ mùi thơm của dược liệu nồng đậm nức mũi truyền đến.

Đổng y sư cong ngón búng ra, đèn kiếp tro sáng lên, hắn đi vào trong quầy, một bên bốc thuốc, một bên nói:

- Tả phó viện trưởng là lão đầu keo kiệt, dựa vào hắn cho ta chút bổng lộc chỉ có thể miễn cưỡng sống tạm, cho nên ta mở một tiệm bán thuốc phụ cấp gia dụng. Người trên con đường này, cơ bản đều biết ta.

Trong lòng Tô Vân khẽ nhúc nhích, nơi này tuyệt đối không phải một địa phương thư thái, phân và nước tiểu của xe thú thế giới thượng tầng rơi đầy đường, đến mùa hè chỉ sợ sẽ giống như bên cạnh hố phân.

Mà, nơi này cũng không phải địa phương dễ kiếm tiền, ở nơi này đều là dân lao động cùng khổ.

Chữa bệnh cho những người này, chỉ sợ không kiếm được tiền, ngược lại phải tốn tiền.

Lấy y thuật của Đổng y sư, tuyệt đối có thể tăng cao danh khí trong giới thượng tầng, có được gia sản bạc triệu cũng không phải khó, thậm chí nói không chừng có thể vào Thần Tiên cư!

Thế nhưng hắn lại lưu nơi này.

Vị y sư bình thường của Văn Xương học cung này có chỗ không bình thường.

- Còn một việc, chính là ở chỗ này rất thuận tiện.

Đổng y sư bốc thuốc xong, đặt trong hòm thuốc, bàn tay mập mạp nhẹ nhàng đẩy trên một tủ thuốc, cánh cửa kẽo kẹt chuyển động, lộ ra mật thất phía sau.

Đổng y sư mỉm cười nói:

- Đi theo ta.

Tô Vân đi vào quầy hàng, đi theo hắn vào mật thất, mật thất rất sáng, có hành lang thật dài, hai bên hành lang là cửa sổ thủy tinh.

Nơi này cách mỗi mấy bước sẽ có một đèn kiếp tro, chiếu đồ vật trong cửa sổ thủy tinh thông thấu.

Trong cửa sổ là từng đại não vô cùng mỏng manh, bị hai mảnh lưu ly kẹp vào nhau, có thể nhìn thấy cấu tạo đại não cẩn thận nhất!

- Ngươi biết đại não có thể cắt thành bao nhiêu phiến không?

Nụ cười trên mặt Đổng y sư quỷ dị, hai con mắt híp thành một đường nhỏ, không đợi Tô Vân trả lời, hắn trực tiếp nói.

- 7000 phiến. Ta được đại não này, cắt nó trọn vẹn thành 7000 phiến, phong ấn trong lưu ly, để nó bất hủ, nghiên cứu cấu tạo nó. Ha ha, chỉ có giải phẫu, mới là nguồn gốc truy nguyên cực hạn, cái gì mà Nho Đạo Phật đều là mẹ nó… dị đoan tà thuyết!

Tô Vân dò xét, trong hành lang này treo đầy miếng đại não to to nhỏ nhỏ, hẳn là 7000 phiến!

- Không cần sợ, đây không phải đại não của con người.

Đổng y sư đi ở phía trước đi, nói.

- Thời điểm ta du học cũng đã nghiên cứu xong não người. Khi đó chúng ta đi đào mộ phần, đào ra những người chết vừa hạ táng... Những đại não này, là đại não của lão ma khu không người, phía trước là thần kinh của hắn, bị ta lột ra.

Tô Vân đi ra phía trước, nhìn thấy hệ thống thần kinh giống như rễ cây, thần kinh tráng kiện kết nối với vô số thần kinh giống như sợi rễ, thành đám thành bụi, những thần kinh này kết hợp với nhau, liền giống như quái vật mọc ra bốn cánh tay!

- Lão ma Khu không người... Đến cùng là quái vật gì?

Tô Vân lẩm bẩm.

- Là lão Là khu không người.

Đổng y sư uốn nắn hắn nói:

- Khu không người mới không so được với khu không người cũ, bên trong khu không người cũ đều là lão quái vật đáng sợ đến cực điểm, có chút thậm chí là từ thiên ngoại rơi xuống giống Thiên Thị viên, không phải giống loài thế giới chúng ta này. Phía trước chính là trái tim của hắn.

Đột nhiên mắt Tô Vân tối sầm lại, vội vàng thôi động khí huyết, lúc này mới khôi phục thị lực.

Bên tai của hắn truyền đến tiếng tim đập thùng thùng, khí huyết cường đại đáng sợ áp bách để hắn thở khó khăn.

Đó là một hệ thống mạch máu trái tim, mạch máu thô to từ trong trái tim dọc theo người ra ngoài, tiếp lấy vô số lông tơ giống mạch máu rất nhỏ, thậm chí có thể từ những hệ thống mạch máu này trông được cấu tạo thân thể, tay chân phế phủ các nơi!

- Đây là một quái vật hình người!

Tô Vân hãi nhiên.

Trái tim quái vật kia thế mà còn nhảy lên, huyết dịch còn đang tuần hoàn!

Lúc quái vật này còn sống nhất định cực kỳ cường đại, cực kỳ đáng sợ... Không đúng, hắn hẳn còn chưa có chết!

Trong lòng Tô Vân thình thịch đập loạn, quay đầu nhìn về phía trái tim kia.

Rốt cục, bọn hắn đi vào chỗ sâu nhất mật thất, nơi này xây ở trung tâm lâu vũ này, chiếm diện tích ước chừng bốn năm mẫu, có nhiều cửa sổ thủy tinh, cất giấu càng nhiều đồ vật không thể tưởng tượng nổi.

Tô Vân nhìn hoa cả mắt, nơi này cất giữ rất nhiều thân thể yêu ma quỷ quái, cùng cấu tạo thân thể của bọn hắn, hắn thậm chí còn chứng kiến một bộ khung xương khôi lỗi Yển Sư!

- Ngươi không sợ những vật này.

Đổng y sư kinh ngạc nói.

- Ngươi cũng không sợ ta. Thật sự cổ quái, toàn bộ Văn Xương học cung ngoại trừ lão đại đứng đầu thì không ai không sợ ta, học sinh khác nghe được tên ta, đái ra quần cũng không ít đâu.

Tô Vân nói:

- Nội Kinh có nói: Con người bình thường cao tám xích, chỉ có thể nhìn da thịt khó nhìn cấu tạo. Nếu như chết đi thì có thể cắt ra nghiêng cứu da thịt cấu tạo.

Đổng y sư vừa mừng vừa sợ.

Tô Vân nghiêm mặt nói.

- Hoàng Đế Nội Kinh là khởi nguyên của giải phẫu học. Giải phẫu là cựu thánh học thuyết nổi tiếng! Ta nhìn thấy tiên sinh học thuyết nổi tiếng tạo nghệ tinh thâm, nhìn là đại đạo, là cựu thánh, vì sao ta phải sợ?

Đổng y sư cười ha ha.

- Nói hay lắm, nói hay lắm! Ta nguyên bản định giải phẫu ngươi nghiên cứu, hiện tại nghe ngươi kiểu nói này, ta có chút không nỡ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play